Phần 1: Đấu Mộc

Tiết tử

"Vận mệnh ở trong biển không thể thay đổi, có lẽ trên đất liền thì có thể."

Chương 1:

Những bông tuyết thoắt ẩn thoắt hiện lả tả trong cơn gió lạnh thấu xương, trên bầu trời xám trắng tẻ nhạt không thể tìm ra được chút dấu hiệu nào của ánh nắng. Dù sao thì từ sau khi trở về từ Lạc Dương, trời xanh mây trắng mà Đào Yêu chờ mong chưa từng xuất hiện một lần nào, sáng sớm mỗi ngày đẩy cửa sổ ra đều tràn ngập sự thất vọng, đa phần nàng sẽ bị hắt hơi một cái, sau đó tất nhiên nàng sẽ vừa khịt mũi vừa mắng một trận. Đôi khi nàng mắng mặt trời là thứ đồ lười biếng, ngủ đến chết luôn đừng ra ngoài nữa; Đôi khi nàng chỉ trích vị trí địa lý của Đế Đô không ổn, vì sao lại nằm ở phương bắc, mùa đông ở đây thực sự quá phiền phức. Có lúc nàng lại mắng gà của Đế Đô chẳng đạt yêu cầu, giọng gáy không đủ lớn nên mới không thể gọi được ánh mặt trời ló dạng. Tóm lại, mỗi buổi sáng nàng đều sẽ bực bội với một đối tượng nào đó.

(Chụy tui sao giống chí phèo thế lày… anh Lan hem về với chị nên chị oán chứ gì, có anh thì mùa đông mới bớt lạnh nè)

Trong thời khắc nguy hiểm mà tính gắt ngủ của nàng chưa tan, Ma Nha không dám khuyên nàng tâm bình khí hoà mới tốt cho sức khỏe, chỉ đành lẩm bẩm rằng gà Đế Đô thật sự quá oan uổng, sau đó nhỏ giọng nói với Cổn Cổn: "Ngày mai chúng ta tranh thủ dậy sớm hơn một chút, đừng có lượn qua lượn lại trước mặt nàng ta, không chừng nàng ta lại trách ngươi là một con hồ ly xám cho nên bầu trời mới xám xịt như vậy, đỡ bị mắng vô ích một trận."

Liễu công tử đứng một bên dùng vẻ mặt xấu xa cười nói: "Tiểu hòa thượng ngươi thật sự không hiểu lòng nữ nhân, nàng nào phải bởi vì đẩy cửa sổ ra không thấy mặt trời mà tức giận, rõ ràng là bởi vì đẩy cửa sổ ra không thấy ai đó trở về nên mới tức giận!"

Không đợi Ma Nha mở miệng, người đầu kia đã ném tới hai ánh mắt giết người: "Ngươi nói ai đó là ai hả?"

"Ta nói ai đó gì?" Liễu công tử cực kỳ vô tội ngáp một cái.

"Ngươi vừa rồi rõ ràng nói là ai đó!"

"Ngươi cho rằng ta đang nói ai?"

"Tất nhiên ta biết ngươi đang nói về ai!"

"Vậy ngươi nói xem xem là ai nào!"

Ma Nha ôm Cổn Cổn, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai người, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc thì là ai?!"

"Là ai ai mà biết." Liễu công tử cười hì hì, nắm lấy cổ áo Ma Nha nháy mắt: "Miêu quản gia còn chờ chúng ta đến giúp đấy, còn không mau đi đi! Không phải nói muốn xem thử sơn hào hải vị đỉnh cấp trông như thế nào sao?”

"Hả?! Ồ........."

Trong chớp mắt, Ma Nha đã bị Liễu công tử kéo nhanh ra khỏi cửa phòng, hai người biến mất trong tầm mắt Đào Yêu nhanh như chớp.

"Con rắn nhàm chán!" Đào Yêu hừ một tiếng, rồi dùng sức đóng cửa sổ lại.

Ai đó ư? Còn ai nữa chứ!

Nàng ngồi trở lại bàn, lười biếng chải tóc trước chiếc gương đồng trên bàn, lại cầm bím tóc búi lung tung trên đỉnh đầu, nhìn trái nhìn phải hai lần thì mới thấy mình sao mà xấu quá, vội vàng khôi phục lại như thường, hậm hực ném chiếc lược lại, có lẽ là nhìn không quen gương mặt không có nụ cười của mình, dứt khoát kề mặt sát vào gương, hai ngón tay đưa lên đẩy khóe miệng, "Cười" nói với chính mình: "Lạc Dương thì có gì tốt chứ, Minh Nguyệt đài gì đó có thể thoải mái hơn nhà mình sao? Sắp đến tết rồi mà các ngươi vẫn không về thì ai phát bao lì xì lớn như chiếc gối cho ta đây?!"

Dứt lời, ngón tay nàng buông lỏng, mặt lại rũ xuống, đẩy chiếc gương một cái: "Không về thì không về, ở đâu chả có bao lì xì! Có bản lĩnh thì ở lại Lạc Dương cả đời luôn đi. ”

Nàng hất bím tóc lên, bĩu môi bước ra khỏi cửa phòng.

Từ Lạc Dương trở về cũng chỉ mới sáu bảy ngày, thế nhưng lại giống như đã qua bảy tám tháng vậy, tâm trạng nàng không tốt cũng không hoàn toàn bởi vì thời tiết không đẹp và người phát lì xì không trở về, nhóc Ma Nha kia rất phiền phức, cứ cách ba ngày lại đến trước mặt nàng lẩm bẩm chuyện Bách Yêu Phổ: "Ngươi phải làm sao bây giờ, mỗi ngày ngồi xổm trong phủ có thể tìm ra manh mối gì sao? Ngươi có thể tỏ ra tích cực hơn chút không? Chúng ta là nhóm ba người kiếm ăn của Đào Đô, chứ không phải là nhóm ba người tìm chết của Đào Đô! Người đó sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, ngươi cứu đứa bé là ta đi được không? Hơn nữa vốn là lỗi của ngươi......" Liễu công tử còn ở bên cạnh bưng trà đưa nước cho cậu nhuận cổ họng để tỏ vẻ ủng hộ.

Mỗi ngày đều bị niệm kinh bên tai như vậy, tâm trạng tốt được mới lạ á.

Lúc đầu nàng còn trả lời lại: "Chuyện này muốn gấp cũng không gấp được, ta tự có chừng mực." Sau khi bị lẩm bẩm đến mức phiền hết sức, nàng chẳng thèm trả lời cậu ta chữ nào nữa, hoặc là trực tiếp cầm lấy cái đuôi Cổn Cổn nhét vào miệng Ma Nha, hoặc là biến mất trước mặt cậu ta luôn, không đến lúc ăn cơm tuyệt đối không xuất hiện.

Không phải nàng không tích cực, mà là Bách Yêu Phổ chân dài như thế thực sự không dễ bắt được, trước khi lên được một kế hoạch không chút sơ hở nào thì dù là hành động gì cũng chỉ là như ruồi mất đầu mà thôi, vừa tốn sức lại vừa vô nghĩa. Tình trạng giao thủ trong phủ tướng quân với nha đầu chết tiệt kia vẫn như ở trước mắt, còn chưa đủ lông cánh đã có thể ẩn thân trong hiểm cảnh, chẳng những có thực lực, còn có đầu óc, khoác lớp da một tiểu nha đầu, làm việc thì tính toán đâu ra đấy. Hồi tưởng lại lần gặp mặt này, mặc dù lúc đầu nàng đã phát hiện "Đường Nhi" không ổn, nhưng trước khi đối phương triệu Linh Cương ra công kích mình, nàng chỉ nghĩ nha đầu này là một kẻ độc ác kỳ quái thâm tàng bất lộ, là yêu hay quỷ cũng chưa thể xác định. Bản thân Bách Yêu Phổ kia không giống với yêu quái bình thường, các phương pháp truy tung hoặc nhìn thấu bản tướng yêu vật cũng không dễ sử dụng đối với nó, cho nên nàng mới buộc sợi dây đỏ trong hộp sắt ở động Bát Minh buộc vào giữa tóc mang theo bên người, chỉ có cách đó mới có thể kiểm tra bộ mặt thật của nó, nhưng vật này mặc dù hữu dụng, nhưng đại đa số thời gian lại cực kỳ vô dụng, dù sao Bách Yêu Phổ thiên biến vạn hóa, dù cho có sợi dây thừng này trong tay cũng không thể thử hết vạn vật trong thiên địa được, chỉ có thể chuẩn bị một phương án không chút sơ hở nào thì may ra mới bắt được nó. Nói thật là Đào Yêu chưa bao giờ nghĩ đến việc rằng chỉ dựa vào sợi dây thừng này thôi cũng có thể tìm được Bách Yêu Phổ...... Ngày đó nếu như Đường Nhi không triệu ra Linh Cương vốn không thể nào xuất hiện trên chốn phồn hoa này thì nàng chưa chắc đã sinh lòng nghi ngờ, rồi lấy sợi dây thừng ra thử. Lại nghĩ, điều đáng sợ nhất trong lần gặp này, quả thật đúng như Đường Nhi nói lúc đó.... thật ra ngươi không lấy thứ này thử ta thì ta cũng không có ý định giấu ngươi. Toàn bộ hành trình không phải Đào Yêu nhìn thấu thân phận của nó, mà ngay từ đầu nó đã đưa Linh Cương ra làm gợi ý, chủ động dụ dỗ Đào Yêu xác nhận nó là ai. Nói cho cùng, nó không sợ Đào Yêu, không hề sợ chút nào.

Đã quen làm đại nhân vật hung thần ác sát không thể trêu chọc trong mắt vô số các yêu quái, Bách Yêu Phổ kia cùng lắm chỉ dùng một chút tâm cơ đã có thể tiêu diệt uy phong của nàng, dù cho ngoài miệng không thừa nhận thế nào đi chăng nữa thì trong trận chiến ở phủ tướng quân, nàng thật sự đã thua rồi.

Nhưng, cũng không cần quá vội, thời gian còn dài, còn có trận thứ hai trận thứ ba để đánh, lần này ngươi thắng, lần sau chưa chắc, câu "tự có chừng mực" của nàng không phải chỉ là một câu nói suông.

Đào Yêu duỗi thắt lưng, thứ chào đón nàng ngoài cửa lúc này, ngoại trừ gió bắc lạnh lẽo ra thì không còn gì khác, ở giữa hành lang không thể nhìn thấy bất cứ một nha đầu gã sai vặt nào đi ngang qua.

Thiếu đi hai vị thiếu gia, Ti phủ vốn là nơi rộng lớn ít người bây giờ lại càng lạnh lẽo, dù sao một Ti Tĩnh Uyên ồn ào cũng đủ để chống lại động tĩnh của thiên quân vạn mã, cũng may đêm giao thừa sắp tới, cho dù là một Ti phủ không hề để ý đến những lễ hội phồn hoa, thì cũng ít nhiều thuận theo phong tục truyền thống, đặt mua các loại vật phẩm đậm đà hương vị ngày tết dưới sự chỉ đạo của Miêu quản gia. Bọn họ mấy ngày nay cũng nhiệt tình theo Miêu quản gia đi khắp nơi, chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, mà còn vui vẻ không biết mệt, bởi vì Miêu quản gia xưa nay hào phóng đôn hậu, mặc dù biết được mấy người bọn họ lai lịch kỳ quái, thế nhưng vẫn giống như những trưởng bối trên đời yêu thương họ như yêu thương con cái mình, khi ra ngoài mua đồ nấu ăn, cũng không quên mua thêm đồ ăn ngon cho bọn họ, nhất là mỗi lần cùng nhau ra ngoài, nói là kêu cho bọn họ đến giúp đỡ, thế nhưng trên thực tế lại giống như dẫn bọn họ đi du ngoạn cảnh đẹp trong thành hơn, hàng hóa mua nhiều lắm chỉ là chọn một vài món đồ nhẹ nhàng để cho bọn họ cầm. Các loại mỹ thực dọc theo đường đi cũng không ngừng đưa vào miệng họ, ngay cả Cổn Cổn cũng ăn đến béo ú muốn nứt cả bụng. Gặp được chuyện tốt thế này, ai mà không tích cực, Đào Yêu chỉ hận không thể dính lên người Miêu quản gia, chỉ sợ bỏ sót chuyện tốt nào thì uổng lắm.

Mỗi khi bọn họ mượn danh giúp đỡ để ra ngoài ăn chực, Miêu quản gia luôn cười tủm tỉm nhìn họ, vừa đưa đồ ăn ngon tới trước mặt họ, vừa nhắc nhở họ đừng ăn nhanh quá cẩn thận kẻo nghẹn, quả thực là một nhân vật khiến người ta không thể không yêu thích. Mà Đào Yêu thỉnh thoảng nhìn dáng vẻ chậm rãi uống nước ăn cơm của lão, trong lòng luôn nghĩ, một người ôn hòa đến mức chưa bao giờ nhìn thấy lão vì chuyện gì mà bực dọc thế này, sao có thể nuôi lớn thành công hai tiểu Diêm Vương kia được nhỉ... Nhiều lần nàng không nhịn được muốn hỏi Miêu quản gia về lịch sử trưởng thành của hai vị thiếu gia, rất muốn biết với tính tình và phong cách của hai vật sống kia, mái nhà tư phủ đã sụp đổ mấy lần, tai họa thủy hỏa gặp phải mấy lần, bọn họ đã hãm hại bao nhiêu người, từng bị bao nhiêu người lừa, Miêu quản gia có từng vì hao hết kiên nhẫn mà trói hai người bọn họ cùng nhau ném xuống sông chưa....

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không hỏi. Nếu không phải là nơi sẽ ở lại lâu dài, càng không phải là người sẽ ở lại bên cạnh lâu dài, cần gì phải biết nhiều như vậy. Không cần kẻ nào nhắc nhở, từ đầu đến cuối Đào Yêu cũng chỉ là Đào Yêu, nàng đến từ Đào Đô, nơi trở về là Đào Đô, tất cả mọi thứ khác đều là... Qua đường mà thôi.

Đào Yêu xoa xoa mũi, chậm rãi đi về phía trước, rồi đột nhiên lại không biết đi đâu, nghĩ thầm hôm nay không có việc gì làm, hay là đến phòng bếp góp vui. Nghe nói ngày hôm qua lại có một đống nguyên liệu nấu ăn được đưa đến, hình như là từ cái núi xa xa gì đó, vừa hiếm lạ vừa ngon, mở hộp sắp xếp cũng phải hết sức cẩn thận, khó trách bây giờ chẳng thấy người nào, hẳn là hơn phân nửa đều đên phòng bếp để xem thử rồi, cả Ma Nha cùng Liễu công tử cũng đã đến đó, lỡ như thật sự có thứ gì đó tốt thì sao, không thể để cho người khác được lợi được, nhất là những đồ tốt này tuyệt đối không thể rơi vào trong tay Liễu công tử, một tên rắn có thể biến bánh bao làm thành hình vuông như thế, chỉ cần hắn còn tiếp tục xuống bếp thì chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ, đó là phí phạm của trời.

Vì thế nàng dừng bước, đang định đổi hướng đi vào phòng bếp thì một trận gió lạnh ập tới, mùi hương ngọt ngào theo gió tản ra, nàng theo bản năng hít vào, tỉ mỉ phân biệt một hồi mới phản ứng lại đó là hương thơm của hoa mai... "Lúc rảnh rỗi hắn dùng cánh hoa mai ủ một loại nước đường gọi là "Như Giải Ý"... Đào Yêu hơi ngây người, "Như Giải Ý" này rốt cuộc có mùi vị gì đây, so với việc biết những quá khứ xa xôi kia thì bình nước đường chỉ tồn tại trong truyền thuyết kia càng làm cho nàng thấy tò mò.

Quên đi, nhà bếp đã đủ người rồi. Cô quay trở lại phòng mình, lấy túi vải đi nhặt cánh hoa, kiên quyết đi về phía rừng mai.

Càng đến gần rừng mai, hương thơm của hoa mai càng thấm vào ruột gan. Từ khi bị ép ôm đốm thêm phần việc này, nàng hình như không còn kỳ thị hoa mai như trước kia nữa, trước kia chỉ nghĩ đến cùng người khác tranh thắng tranh thua, không rảnh cũng không có tâm tư để ý, vô tình bỏ lỡ những điều tốt đẹp bị cất giấu trong gió tuyết mù sương này. Khi nhặt cánh hoa trong rừng mai, nàng chẳng những càng yêu vẻ đẹp thanh lãnh ngạo nghễ khó gần, nhưng lại có thể sinh ra một phần hương vị quật cường trong mùa vạn vật trắng xoá này, thậm chí còn kìm lòng không đậu mà lặng lẽ đọc bài thơ nghe được từ chỗ Miêu quản gia.... nhân gian giai sắc chúng, chỉ ca ngạc gian tuyết(*).

(*) bao nhiêu vẻ đẹp của nhân gian, chỉ được ca ngợi khi được tuyết bao trùm.

(Em sẽ lơ việc chị đột nhiên thích hoa mai vì tính cách anh Lan chẳng khác gì hoa mai)

Tuy rằng nàng không có thiên phú thi từ ca phú, hơn nữa thường xuyên bị "văn thơ" của Liễu công tử đầu độc, nàng càng thêm không có hứng thú với thi từ, nhưng đọc đi đọc lại nhiều lần, cũng dần dần có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhân gian từ những con chữ ít ỏi này, và khoảng thời gian ân ái của một đôi thần tiên quyến lữ nhiều năm về trước. Đối với phụ mẫu của hai huynh đệ Ti gia, lúc rảnh rỗi nàng cũng từng tưởng tượng đến dáng vẻ và lời nói hành động của bọn họ, hẳn đều là người rất đẹp. Có thể sát phạt quyết đoán thanh danh hiển hách trong giang hồ, lại dịu dàng săn sóc che chở cho thê nhi, có tình có nghĩa với hạ nhân, Ti lão gia khẳng định sẽ không phải người tùy tiện lộn xộn như Ti Tĩnh Uyên, càng không phải tính tình cổ quái đáng ghét như Ti Cuồng Lan, ông hẳn là một hảo hán võ nghệ trác tuyệt, có dũng có mưu, tính tình ngoài lạnh trong nóng. Về phần Ti phu nhân, dung mạo phong thái không cần phải nói nhiều, tám chín phần mười vẫn là một người có tính cách tốt, nhìn bên ngoài sẽ như một nữ nhân mong manh, ngày thường vẽ mày trang điểm ngâm thơ ca phú, nhưng trong xương tủy còn bình tĩnh nhẫn nhịn hơn cả nam nhi, lúc nào cũng ôn nhu như nước, thế nhưng lại không thua kém cánh nam nhi. Dù sao Đào Yêu cũng suy đoán như vậy, trong tưởng tượng của nàng, dù sao cũng phải là một đôi nhân trung long phượng như vậy thì mới xứng với bốn chữ duyên trời tác định, xứng đáng với lòng trung thành của Miêu quản gia, nhưng mà... Nếu thật sự có cha mẹ thần tiên như vậy, thì hai đứa con trai làm sao có thể trưởng thành lệch lạc đến thế? Mỗi lần nghĩ đến vị ca ca điên điên khùng khùng chép bát tự của các cô nương, và tên đệ đệ với cái miệng gợi đòn kia, Đào Yêu lại nhịn không được thay phụ mẫu họ thở dài, coi cây mai họ tự tay trồng trong rừng mai thành hiện thân của lão gia phu nhân, vừa nhặt cánh hoa vừa lải nhải mấy lời nói và hành động kỳ lạ của hai huynh đệ kia.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng vừa cẩn thận chọn nhặt cánh hoa hoàn chỉnh đẹp mắt trong rừng mai, vừa lẩm bẩm chuyện hai huynh đệ họ lưu luyến Lạc Dương, thấy sắc quên nhà đến năm mới cũng không trở về hai trăm lần, làm phiền đám cây trong rừng mai muốn chết.

Thẳng đến khi nhặt được nửa túi cánh hoa, nàng mới tạm dừng công việc, ngồi trên ghế đá trong rừng, cầm túi vải tính xem còn phải nhặt bao nhiêu mới đủ đổ đầy cái bình sứ trắng lớn kia. Theo lời dặn của Miêu quản gia, mỗi lần nàng nhặt cánh hoa đều bỏ vào cái bình này, nói rằng đổ đầy một bình là đủ nhị thiếu gia ủ nước đường rồi. Nhưng cánh hoa rơi trên mặt đất mỗi ngày đều có hạn, còn phải chọn cánh hoàn chỉnh đẹp mắt, lại tuyệt đối không thể động thủ với hoa mai trên cành, chỉ có thể nhặt dưới đất, như thế không phải là muốn giày vò người khác đây sao? Làm khó nàng nhặt lâu đến vậy mà cái bình kia vẫn chưa chứa đầy một góc, tên nhị thiếu gia này, ngay cả làm một món ăn thôi cũng tỉ mỉ đến mức khiến người ta khóc không ra nước mắt...

Nhưng có thể làm gì được đây, cũng phải nhặt từng cánh từng cánh, ai bảo nàng thèm làm gì.

( thèm nước đường hay thèm người làm nước đường vậy chị)

Nàng nhấc một cánh hoa tươi mới lên đặt dưới mũi ngửi ngửi, tưởng tượng nó biến thành một giọt "Như Giải Ý" trong suốt, sau đó thứ nước miếng không có tiền đồ kia lại chực chảy ra.

Đang say sưa thì phía sau lại đột nhiên truyền đến tiếng kêu răng rắc quái dị, cực kỳ giống thanh âm ma sát của xích sắt. Đào Yêu chợt căng thẳng, liếc mắt đã thấy được nguy hiểm thế nhưng động tác lại chậm một bước, mấy sợi xích sắt to như cánh tay như rắn quấn quanh, dùng tốc độ vượt mức bình thường trói nàng lại, trong chớp mắt bên hông bị siết chặt, sức mạnh lại càng không lưu tình, siết chặt đến mức nàng thiếu chút nữa thì nôn ra máu.

"Yêu nghiệt phương nào. Dám đánh lén..." Nàng đến tên mình còn không đủ sức nói ra, huyết mạch toàn thân đều bị phong bế áp chế trong sự tập kích bất thình lình này này, nàng căn bản không thể tìm thấy lối ra. Đây là ở trong Ti phủ, sao có thể đột nhiên xuất hiện công kích mạnh mẽ mà không có ý tốt như vậy, đến cả nàng cũng sơ sẩy bị tính kế.

Không đợi nàng tìm ra cơ hội giãy giụa, xích sắt lại rót sức mạnh lớn hơn, đẩy mạnh cả người nàng vào giữa không trung. Nàng chỉ cảm thấy cảnh sắc bốn phía bỗng hóa thành đường cong lượn lờ, trong giây phút cơ thể nhẹ bẫng bị thay thế bởi tâm ý hoảng loạn, chợt nghe thấy một tiếng nổ lớn, ghế đá nàng hay quen ngồi bị chính mình đập nát, trước mắt tối sầm, mùi máu tươi tràn vào cổ họng, muốn nuốt xuống cũng không nuốt được mà nhổ cũng nhổ không ra, gấp đôi tất cả sự đau đớn mà nàng từng gặp phải cũng không bằng giờ phút này, nó đã không còn là sự đau đớn đơn giản hoặc hít thở không thông mà là nỗi sợ hãi đến từ sâu bên trong, không khống chế được mà lan ra tứ chi bách hài...

Thân là quỷ y Đào Đô, nhiều năm qua từng luận bàn chiến đấu với vô số yêu ma lớn nhỏ, sớm đã coi đó như chuyện thường ngày, trước khi kết giao với Liễu công tử, xưa nay nàng toàn phải đơn đả độc đấu, không kết minh với bất cứ kẻ nào, mặc dù phần thắng chiếm đa số, miệng cũng thường kiêu ngạo nói rằng kẻ muốn động thủ với nàng còn chưa động thủ đã phải chết, nhưng nói thì nói vậy thế nhưng cũng khó tránh khỏi phải chịu một ít thiệt thòi vì không giỏi quyền cước. Nếu không phải nàng tinh thông y thuật, nhiều năm như vậy đừng nói vết thương mới trên người không đếm được, chỉ sợ đến tay chân cũng chưa chắc đã đầy đủ. Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ sợ hãi. Dù có đau đớn hơn, vết thương có sâu hơn, đối thủ cuồng vọng hơn nữa, thì nàng đều chẳng coi ra gì, chỉ cần làm đến cùng theo tính cách của mình mà thôi. Nàng từng cho rằng mình không có cái cảm xúc "sợ hãi" kia, hoặc là nói, nàng chưa bao giờ cho phép mình có loại cảm xúc này, có thể đau, có thể bị thương, thậm chí có thể chết, nhưng không thể sợ, từ tận đáy lòng nàng chán ghét loại cảm giác bối rối tuyệt vọng lan tràn trong huyết mạch lúc này, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng như đang lùi bước mà thắt chặt, vui sướng cùng phẫn nộ còn có thể mang đến cho nàng sức mạnh bất ngờ, còn nỗi sợ hãi, nó có thể mang đến điều gì? Chỉ có sự hèn mọn nhu nhược mất mặt tiếc nuối không dám phản kháng vô dụng mà thôi.

Nhưng giờ phút này, nàng lại biến thành một người mà mình luôn chán ghét...

Nàng đang sợ cái quái gì vậy?!

Những tảng đá bị ném văng tung tóe loạn xạ xung quanh tạo ra một lỗ thủng lớn, hết thảy đột nhiên biến thành một bức tranh giấy mực, không chịu nổi một kích, sau lưng là vô số lỗ thủng, không khí xám đen tối tăm khuấy lỗ thủng kia càng lúc càng lớn, cây cối trong rừng mai lần lượt bị cắn nuốt, ngay cả trời đất cũng nhanh chóng biến mất, nàng không thể nhúc nhích, cảm thấy thế giới đang dần rời xa nàng.

Sao ngươi lại có thể làm ra việc này?

Nếu không phải ngươi, sao có thể có tai họa này?

Đó là lỗi của ngươi!

Đó là lỗi của ngươi!

Đó là lỗi của ngươi!

Trong không khí như có bóng người lắc lư, lạnh lùng lặp đi lặp lại một câu giống nhau, lúc xa lúc gần, tiếng khóc, tiếng cười, mỗi một động tĩnh đều giống như một tảng đá đập vào người, vừa nặng vừa đau vừa lạnh.

Xích sắt càng siết chặt, ngang ngược quăng nàng về phía trước, lại thuận thế buông nàng ra, nàng giống như một phiến lá vụn của mùa đông, nhẹ nhàng rơi vào chỗ sâu nhất của bóng tối.

Nàng cảm thấy mình rơi xuống đất, nhưng dưới thân lại là một mảnh hư vô, xương cốt giống như bị gãy đi từng khúc, nàng đứng không nổi, muốn động đậy cánh tay cũng khó, hơn nữa.... Nàng còn rất đói, vô cùng vô cùng đói, trong bụng giống như có sấm chớp. Thân thể đã hỏng bét thành cái dạng này, còn nhớ đến ăn uống làm gì? Bản thân nàng bỗng dưng muốn cười. Nhưng mà, thứ theo sát nàng không chỉ là đói khát, còn có miệng lưỡi khô nứt và cảm giác nóng rát, loại cảm giác cả đời cũng không uống nước ắt hẳn chính là như vậy, sao lại như vậy, nàng cũng chưa từng bạc đãi mình, vẫn ăn uống một ngày đủ ba bữa mà.

Cái gì mới tính là giày vò? Mất đi tình yêu lấy nước mắt rửa mặt? Cầu mà không được ngày đêm trằn trọc? Tương lai vô vọng, mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần? Không, không không, những thứ này đều không tính, ăn không đủ no, uống không được nước, cảm giác này liên quan đến bản năng sinh tồn, đơn giản nhất nhưng nó phải được thỏa mãn, thì mới có thể biến một người sa đọa thành dáng vẻ khác để giày vò.

Càng ngày càng đói, miệng lưỡi khô cạn, ngay cả nước bọt cũng không thể tiết ra, từ miệng đến cổ họng đến lục phủ ngũ tạng, không thể tìm ra được chút nước nào, nàng cảm thấy mình thật sự sắp biến thành một con cá chết màu đỏ, còn là loại cá khô bị phơi nắng đến quắt queo, người khác chỉ cần dùn hai ngón tay thôi thì đã có thể bóp vụn.

Đột nhiên, một cái chai từ trên trời rơi xuống, một cái chai nhỏ màu trắng, văng đến trước mặt nàng.

Hai mắt của nàng sáng lên, trong chai có nước!!

Nàng không biết tại sao nàng lại xác định như vậy, thế nhưng nàng rất chắc chắn.

Xương gãy thì sao chứ, nàng vẫn liều mạng bò về phía trước, nàng giống như một con rắn mới sinh, vụng về vặn vẹo thân thể, lấy toàn bộ sức lực cuối cùng đổ vào hai tay dùng sức vươn ra, cuối cũng cũng bắt được cái chai trước khi nó lăn xa hơn.

Giây phút đó nàng mừng rỡ như điên.

Nhưng mà nàng còn chưa mở nút chai ra, trong hư không đột nhiên vươn ra vô số đôi móng vuốt dơ bẩn, hung hăng bắt lấy nàng: "Đó là của ta! Các ngươi ai dám tới cướp!"

Nàng vừa gấp vừa giận, càng hét còn lớn, càng có nhiều tên đến cướp cái chai cứu mạng kia.

Mà sức lực trên tay nàng cũng càng ngày càng nhỏ.

Không thể buông tay, muốn sống sót tuyệt đối không thể buông tay.

Nàng cắn chặt răng, giống như thiêu đốt cả sinh mạng, giận dữ hét lên: "Đưa cho ta!!!."