Bách yêu phổ 3

Hắn cứ tưởng bản thân mình thế là chết chắc rồi, viên thuốc một khi chui xuống bụng thì ruột gan bị nát coi như là đã nhẹ rồi, chỉ sợ hãi cũng sẽ giống như Huyền Đà, đến thi thể cũng không còn. Thậm chí còn đáng sợ hơn thế...

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, hắn đã mất đi khả năng khống chế đầu óc, suy nghĩ về vô số cách chết, nhưng mà cuối cùng đợi được hắn... lại là không phải là viên thuốc lấy mạng kia, mà là một cái đuôi vô cùng lớn, khắp thân đầy những cái vảy màu xích lam đột nhiên xuất hiện, giống như bị ngâm trong thuốc độc hơn trăm ngàn năm, thứ kia bay vọt lên trời, còn có vô số những mạnh vụn màu vàng sẫm, những cành cây trói gô hắn lại bất quá chỉ bị cái đuôi kia quét qua một cái liền trở thành một đám phế vật.

Cuốn lên một trận tanh hôi khó chịu, triệt để phá hoại nền tuyết trắng sạch sẽ của buổi bình minh.

Đào Yêu né người qua bên cạnh, mắt thấy Đoàn Thanh Trúc bị cái đuôi kia cuộn lại, vứt qua một bên, rơi chính xác lên một tấm lưng rộng lớn. Con quái thú này thân hình cực lớn, toàn thân đều là vảy giáp, hình tựa kỳ lân lại sinh ra đuôi rắn, đôi mắt to tròn giống như chiếc đèn lồ ng, trong mắt lập loè tia tử quang như lửa, cố ý thâm sâu nhìn Đào Yêu đang đứng trước mặt mà đối với nó chỉ như một con kiến.

Đối diện với một tên nửa đường chen vào như thế, Đào Yêu lại chỉ cười hi hi nói: "Chậc chậc, là Linh Cương à... ngươi thực sự là không hề lãng phí nha, phải là một nơi lớn thế nào thì mới có thể làm ra được một con yêu quái to thế này. Sợ nuốt không được ta hay sao thế?"

Nụ cười mềm mại vang lên từ bên cạnh bức tường, Đào Yêu nghiêng đầu nhìn qua, bên cạnh bức tường xám trắng không biết từ lúc nào lại xuất hiện một cái đầu nhỏ, trong tiếng cười, thân hình bé nhỏ kia nhanh nhẹn nhảy qua bức tường, chân hơi dùng sức đằng không mà đến, dứt khoát rơi xuống trên đầu còn quái thú, con quái thú kia lúc này rất ngoan ngoãn giống như mèo con, hơi hơi cúi đầu, dùng góc độ vững vàng nhất để kẻ kia bước lên. Đường Nhi dáng người nhỏ bé, chớp chớp đôi mắt đọng nước, khuôn mặt vô tội nhìn Đào Yêu: "Khách quý như ngài đây, không thể khi dễ được."

Đào Yêu khoanh tay, cười nói: "Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, vừa nhìn thấy ta muốn gϊếŧ Nhân Cừ của ngươi, đã đứng ngồi không yên rồi nhỉ."

"Trước đây là đang đoán ngươi liệu có quay lại hay không, dựa vào tính cách của ngươi, có lẽ sẽ không rời đi một cách dứt khoát như thế." Đường Nhi của lúc này đây, tinh thần và tuổi tác không hề tương thích, thần thái lão luyện kèm theo sự tự tin của việc biết mình biết ta: "Gϊếŧ hay không gϊếŧ Thanh Trúc không quan trọng, quan trọng là để cho ta nghe được tiếng chuông vàng của Quỷ Y Đào Đô phải không?"

Đào Yêu cười cười gật đầu: "Quay lại là vì muốn gặp ngươi mà, nãy ta nhìn thấy mấy vạch đen trên người Thanh Trúc đã gần lan đến cổ, đã biết ngươi không nỡ. Nếu như ta đến sớm vài năm, ngươi cùng lắm là vứt bỏ hắn để tìm con mồi khác thôi, cũng không đến nổi mạo hiểm để ra đối đầu với ta như thế này."

"Đúng thế, bao nhiêu năm tâm huyết, đã sắp thành công rồi, ngươi lại cứ muốn đến phá hỏng." Đường Nhi bày ra dáng vẻ thất vọng, lại hỏi: "Bất quá ta đã cho rằng mọi thứ để che đậy rất tốt rồi, từ nguyên nhân trước đây đến hung thủ Lão Phàn, đều sắp đặt tốt thế rồi, tại sao vẫn bị ngươi nhìn thấy nhỉ?"

Đào Yêu chỉ vào mình: "Còn nhớ chúng ta lần đầu tiên gặp nhau ở cổng lớn không, ta làm động tác đầu tiên ấy."

Đường Nhi cau mày suy nghĩ nửa ngày: "Cái này thực sự là không nhớ."

Đào Yêu dùng sức dụi mũi: "Vừa nhìn thấy đã ngửi thấy mùi Hồi Hồn Lô trên người ngươi rồi."

"Mùi hương?" Đường Nhi không hiểu: "Cho dù trên người ta có mùi dược thảo, cũng rất có khả năng là bị nhiễm từ vị "gia gia" kia của ta mà, dù sao thì hắn là ngươi dùng dược thảo để sắc thuốc."

"Đây chính là sự khác biệt giữa một vị đại phu chân chính và cái loại nửa vời như ngươi." Đào Yêu trào phúng nói: "Trên người Lão Phàn không có mùi đó. Hồi Hồn Lộ tuy không phải là loại cỏ thuốc gì ghê gớm, nhưng dù sao cũng không phải là thứ sinh ra được ở nhân giới, ngươi biết được dược tính là không biết được tính khí của nó. Loại dược thảo dị giới này một khi bị ngắt đi thì sẽ vô cùng vô cùng tức giận, mà cách thể hiện sự tức giận của chúng, chính là nhổ nước miếng vào cái ngươi ngắt nó, phàm là bị dính một chút ít thôi thì cái mùi đặc trưng đó mười năm cũng không thể tan được, hoàn toàn không giống với mùi với ngươi sắc thuốc, loại này... phảng phất như mùi thịt nướng vậy! Nhưng mà chỉ có người ngắt nó là hoàn toàn không phát giác ra được, duy chỉ có loại người cả ngày lăn lộn trong đống thảo dược như ta đây mới mẫn cảm với mùi đặc biệt này như thế. Nghĩ lại, cái loại thảo dược này hẳn là đã dùng cách này để tố cáo hung thủ đã lấy đi tính mạng của chúng, haha."

"Hóa ra là thế." Đường Nhi hoảng nhiên đại ngộ: "Khó trách lúc nó ngắt nó, ở nơi bị đứt văng ra mấy giọt nước, ta chỉ tùy tiện chùi qua không có để ý, không ngờ được lại tự lưu lại rắc rối cho mình. Hôm nay là tăng thêm kiến thức rồi, sau này nhất định phải cố gắng để không phạm sai lầm như thế nữa. Bất quá, chỉ dựa vào mùi của dược thảo để phán định Lão Phàn không phải là kẻ đứng đằng sau, Đào Yêu rốt cuộc vẫn là Đào Yêu, xem ra không phải lúc nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn, lúc miệng cử động thì đầu óc cũng không ngừng lại nhỉ."

"Không chỉ thế." Đào Yêu bổ sung: "Đoàn Thanh Trúc đến tên của Huyết Trược chú cũng chưa từng nghe qua, lời nguyên gốc của hắn là thể này "Ta thì không biết đó là chú gì, chỉ nhìn thấy một cuốn sách pháp thuật cũ nát", thử hỏi một kẻ đến tên sách cũng chưa từng nghe qua, sao lại trùng hợp nhìn thấy được đúng bệnh như thế? Vì sao Lão Phàn lại "vô ý" phát hiện ra lai lịch của Hồi Hồn Lô?"

Đường Nhi khẽ đánh vào đầu mình, thần thái nghịch ngợm: "Khụ, trách ta xử lý không thỏa đáng. Lúc đấy chỉ suy nghĩ nếu ta ra tay mạnh, điều kiện đủ để luyện chế ra Nhân Cừ, Đoàn Thanh Trúc rất nhanh sẽ sinh ra phản kháng. Ta cũng biết, nếu như không thuận theo tự nhiên, thì Nhân Cừ có khả năng sẽ luyện chế thất bại. Có được một kẻ mất đi sơ tâm lại mang sát nghiệp, còn phải có một mảnh đất phong thủy tốt, ta vạn lần không được lãng phí cơ hội hiếm có này, vì thế ta chỉ có thể làm Đường Nhi, chị có thể kiên nhẫn chờ đợi, dùng thời gian đủ để đi dẫn dắt." Nó tiếc nuối lật lật bàn tay: "Sáu năm hơn rồi, ta cam tâm tình nguyện làm một đứa bé từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, còn phải ở bên cạnh diễn một màn phụ từ tử hiếu với hai con người này nữa, thấy việc đã sắp hoàn thành, đến kẻ ngáng đường như Anh Nguyên xuất hiện cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến đại cục, nhưng ngươi lại đến rồi. Ôi chao, tức quá!" Nó bĩu môi giậm chân, đem thần thái của một tiểu cô nương diễn đến linh động hoạt bát.

"Đừng như thế, ta không có kẹo để dỗ ngươi đâu." Đào Yêu lắc đầu với nó: "Ngươi nói xem ngươi dùng Nhân Cừ để làm gì? Yêu quái đó vừa xấu vừa không thể ăn."

"Cần ngươi quản!" Đường Nhi quay đầu nhìn Đoàn Thanh Trúc giờ đây đã hôn mê bất tỉnh, lầm bầm: "Chỉ thiếu chút nữa thôi, cũng không biết có ảnh hưởng đến chất lượng không."

Đào Yêu đi qua chỗ nó cười: "Nhân Cừ khiến cho người ta có thể đạt được những gì họ muốn, triệu ra những thứ mà họ muốn, ngươi muốn đi đâu, tìm thứ gì?"

Quái thú cảnh giác nhìn nàng đang đến gần, lỗ mũi phun ta mùi vừa thối vừa tanh.

"Bí mật!" Nó hếch hếch cằm, làm ra vẻ như ủy khuất lắm.

"Nghịch ngợm!" mắt Đào Yêu cong cong như vầng trăng khuyết, bàn tay nắm lấy bím tóc lại đột nhiên kéo chiếc dải buộc tóc màu đỏ ra, ngón tay hơi dùng sức, dây buộc tóc đó liền hoá thành một đạo hồng ảnh, trực tiếp xông đến trước mặt Đường Nhi.

Đường Nhi chỉ cảm thấy buồn cười, đây cũng tính là vũ khí sao?

Nó tinh mắt nhìn ra, trước khi dây buộc tóc bay đến trước mặt, liền huơ tay giống như trực tiếp muốn hất nó ra, dây buộc tóc kia liền cuộn tròn tại chỗ rồi quay ngược trở lại, sau đó rơi trên lòng bàn tay của Đào Yêu.

"A..." Bên kia Đường Nhi đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi,  lúc nó chạm vào dây buộc tóc đi liền có một đám khói xanh chui ra từ lòng bàn tay, nó dùng sức chà chà tay, khói xanh đã biến mất, lòng bàn tay trừ việc có hơi tê một chút thì không có vết thương gì, những biểu cảm giả vờ đáng yêu khi nãy đều biến mất, nó nhướng mày phẫn nộ: "Ngươi lấy vật gì đánh ta!"

Đào Yêu vừa cột tóc lại, vừa cười nói: "Yên tâm, không làm ngươi bị thương đâu. Sợi dây buộc tóc không cẩn thận rơi vào trong một chiếc hộp sắt nằm tại động Bát Huyệt ở Đào Đô, có thể là bị dính chút bột sắt thôi, tuy chỉ là một lượng rất nhỏ, nhưng có thể là thứ mà những vị khách quý từng ở trong đó ghét nhất." Nàng ngẩng đầu, hai mắt ở dưới bầu trời càng thêm sáng chói: "Ta còn tưởng ngươi trốn khỏi Đào Đô là để đi ăn uống vui chơi chứ, hóa ra cũng có lòng muốn làm một phen sự nghiệp nha!" Nàng ngừng một lát lại nói: "Vậy thì, ta nên tiếp tục gọi ngươi là Đường Nhi, hay là gọi ngươi một tiếng___Bách Yêu Phổ đây?"

Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy... đây đúng là nó rồi.

Đào Yêu phải nín nhịn mà bất động thanh sắc đến cực điểm, mới có thể khiến cho chính mình không quá mức hưng phấn.

Đường Nhi thở dài một hơi, tiếp tục chà tay nói: "Nằm ở đó nhiều năm như thế, quả thực có chút đáng ghét. Thực ra ngươi không lấy thứ đồ chơi đó thử ta, thì ta cũng không định giấu ngươi. Có thể ở trong thế giới rộng lớn này gặp gỡ được bạn bẽ cũ ở ngõ hẹp này(oan gia ngõ hẹp đó), ai lại có thể có duyên phận bậc này như ta? Theo lý mà nói chúng ta nên tìm một hơi tốt, ngồi xuống uống rượu ăn một bữa cơm mới đúng nhỉ, nhưng người nhìn tình cảnh hiện tại đi, có vẻ hơi khó rồi."

Quay về Đào Đô mới là cách ôn lại chuyện cũ tốt nhất." Đào Yêu cười: "Ngươi không định giấu ta, là đã chắc chắn ta không thể đưa ngươi đi rồi phải không?"

Đường Nhi xếp bằng ngồi xuống, hai bàn tay chống lấy khuôn mặt nhỏ bé, đồng tình nói: "Đào Yêu đại nhân có thiên tư hơn người đối với dược lý, cứu yêu diệu thủ hồi xuân, gϊếŧ yêu không chút lưu tình, nhưng ngươi đánh nhau quá kém rồi. Không có con rắn bự kia ở bên, ngươi cảm thấy ngươi có thể lập tức dùng thuốc độc chết một con Linh Cương, hay là độc chết ta đây... ồ, không phải, ngươi còn không thể độc chết ta, ngươi phải đưa ta về Đào Đô một cách thỏa đáng, mới có thể tránh khỏi tội thất trách." Nó bĩu mỗi nhìn túi thuốc trên eo nàng: "Ta biết bên trong đó chứa đầy bản lĩnh của Quỷ Y Đào Đô, nhưng chúng ta giống nhau, đều không ngờ đến sẽ gặp mặt nhanh như thế, cho nên ta có lý do tin ngươi cho dù có bản lĩnh chế ra thuốc để nhϊếp phục ta, nhưng cũng không phải là bây giờ, ngươi vẫn cần thời gian. Dù sao thì ta với tất cả những bệnh nhân và phạm nhân khác của ngươi, đều không giống nhau. Vả lại..." Nó giảo hoạt cười: "Ngươi nhất định không dám lên tiếng về việc làm mất ta. Đến cứu viện còn không dám gọi, chỉ dựa vào sức một mình ngươi không phải là quá ngây thơ rồi sao."

Đào Yêu ũ rũ cúi đầu: "Trúng hết... Vậy người nói phải làm sao đây, thật là mất mặt quá đi mà...."

"Thì cứ coi như là chưa gặp ta đi, duy chỉ có cách đó là tốt nhất." Đường Nhi nhún vai.

"Thế thì không được, trừ khi ta chết ở đây." Đào Yêu ngẩng đầu, ánh mắt chợt lộ ra sát khí, sau đó đột nhiên nhảy cẩng lên, đạp lên đầu Linh Cương ở phía sau lưng nó, bột thuốc vung lên lại rơi xuống, toàn bộ rơi vào rong mắt và lỗ mũi nó, còn quái thú này thở phì phì, sau đó "bộp" một tiếng thu nhỏ lại cỡ con mèo con chó, ba người trên lưng nó trong chốc lát đều rơi xuống đất, Đào Yêu nhắm chuẩn cơ hội, một viên thuốc màu đen bay qua, trực tiếp bay thẳng về phía Đoàn Thanh Trúc.

Đường Nhi thế tình hình không ổn, nghiêng người chồm đến trước mắt hắn, một chân đá lên, viên thuốc đổi phương hướng rơi vào trong rừng trúc phía trước, khoảnh khắc rơi xuống liền nhìn thấy một cây trúc đang yên đang lành đột nhiên hóa thành vũng nước có hai màu xanh đen lẫn lộn, rồi bốc hơi.

Đường Nhi bên này nhìn bàn chân trái của mình, bất quá chỉ tiếp xúc một chút, nhưng chóp giày đã thủng một lỗ, thiếu chút nữa thì bàn chân đã bị thương rồi, nó chắn trước mặt Đoàn Thanh Trúc, tức giận nói: "Ngươi thế mà dám làm hoà tan hắn."

"Vị thuốc này ấy à, vạn vật đều có thể dùng, đụng vào liền tan thành nước. Ta không có bản lĩnh gì khác, cũng chỉ có thể chế thêm nhiều viên để chuẩn bị bên người." Trong lúc nói, giữa ngón tay nàng lại kẹp thêm ba viên: "Ngươi cùng ta quay về, ta cũng rất hẹp hòi đó, đương nhiên cũng không thể để cho ngươi đi về cũng hắn được, ngươi có chắn trước mặt hắn thêm nữa, thì thiếu mất một cánh tay hay một cái chân cũng khó nói lắm đó. Ta tuy muốn ngươi hoàn hảo không sứt mẻ gì, nhưng với tính khí này của ta, thực sự là nếu như không thể giữ được nguyên vẹn thì cho dù khiến cho ngươi biến mất vài trang, cũng còn hơn là để ngươi lưu lạc bên ngoài."

"Ngươi..." Đường Nhi sắc mặt đại biến, trong lòng biết tính tình của Đào Yêu cô quái, nếu như đã nói rồi, vậy thì cho dù làm có được hay không thì đều sẽ làm.

Lúc viên thuốc chuẩn bị bay đi, thì nhìn thấy Đường Nhi chắp tay lại, làm một động tác cổ quái, một đám Bích Thiềm từ hư không bay ra, từng con từng há miệng thật lớn, nuốt tuột hết số thuốc của nàng vào bụng, còn chưa kịp rơi xuống đất đã hóa thành nước, nổ tung ngay giữa không trung, tản ra một mùi hôi thối.

May sao Đào Yêu tránh kịp, nếu không thì thân y phục này chỉ sợ là phải giặt trên ba mươi lần mới sạch được rồi.

Không đợi nàng quay người lại, khoảng cách giữa nàng và Đường Nhi đột nhiên có sáu con rết chân vàng chen ngang, mỗi con đều dài hơn một trượng, đầu mọc sừng rồng, một con mắt duy nhất có màu bích lục. Đào Yêu tự nhận ra vật này là độc vật "Hội Long" trong hàng yêu quái, đừng nói là chạm vào nó một chút, chính là chỉ cần nó thở vào mặt ngươi một cái thôi, cũng đủ lấy đi nửa cái mạng rồi. Sáu con độc vật nhìn như muốn vây lấy Đào Yêu ở giữa, mà lúc này đây, Đường Nhi lại kéo Đoàn Thanh Trúc ra, hai chân ngồi xếp bằng trên một quái ngư chín mắt đen ngòm, con quái ngư đó tựa như nghe theo chỉ huy của Đường Nhi, nhanh chóng bơi đến dưới gốc cây Quế trong vườn, đuôi cá dùng sức, đem hết cây Quế từ gốc đến ngọn đều bị nhổ ra, lúc cái cây đổ xuống, chỉ nghe được cả ngôi trạch viện phát ra thanh âm nứt vỡ cổ quái.

Bên này, Đào Yêu vội đối phó với sáu con rết kia, không thể phân thân, mắt thấy con quái ngư đó mang theo Đường Nhi và Đoàn Thanh Trúc chìm xuống dưới đất, sau đó cư nhiên một chút dấu vết cũng không còn.

"Đào Yêu, ta và ngươi vốn không có thù oán gì, ngươi cứ muốn làm khó ta. Ta muốn gϊếŧ ngươi cũng dễ như trở bàn tay, niệm tình nghĩa cũ giữa chúng ta, hôm nay ta giữ lại tính mạng cho ngươi, cũng tặng ngươi muốn món quà, xem ngươi làm thế nào để dùng nó, hihi."

Tiếng cười của Đường Nhi vọng lại trong không trung.

Nhưng chúng chạy rồi, Hội Long còn thừa lại bốn con, thuốc gϊếŧ yêu trong tay nàng chỉ còn lại một viên, nàng không thể không nín thở, né tránh các đòn tấn công của chúng, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn nhất nghĩ một một đối sách vẹn toàn, nếu không một đời anh hùng sẽ bị ngủm ở đây mất. Nhưng thứ yêu vật không có linh tính này tuy dễ đối phó, nhưng số lượng không phải một con lại thêm trời sinh hung hãn, cộng với việc chúng đối với danh hiệu Quỷ Y Đào Đô này không hề có chút ý gì sợ hãi, ngược lại càng dễ đánh bừa chết mấy lão sư phụ, còn đấu nữa, thì không bị độc khí làm bị thương thì bản thân nàng cũng bị ngột chết mất. Đáng hận là không có chuẩn bị nhiều thuốc trí mạng, mang theo nhiều thuốc trị nóng đầu mất ngủ giải nhiệt như thế này, nàng thực sự là có bệnh mà."

Đang nghĩ rất lung, một con Hội Long vòng lui sau lưng nàng, nhắm chuẩn lấy một kẽ hở, xông người đến, há miệng ra giống như muốn cắn vào sau cổ nàng một cái.

Giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một ngọn gió kỳ lạ thổi đến, một bóng dáng màu xanh cực lớn từ trên trời giáng xuống, xoay mấy vòng trên không, tiếng rắc rắc không ngừng vang bên tai, đợi đến khi Đào Yêu đứng vững được, quay đầu nhìn, mấy con Hồi Long đến tro cũng không còn, trước mắt chỉ còn mỗi Liễu công tử đang liều mạng mà lau miệng.

4.1.2010

Đó đó, anh hết ăn chuột lại đến ăn rết, thế này thì ai chịu cho nổi, hù hù

Liễu phu nhân lên sàn rồi đó, em không có lừa đâu nhoa...