Bách yêu phổ 3

Tiết tử

"Tòa thành này, là kiên quyết bắt nàng ở lại đây rồi."

***

"Cha à, ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh có nghĩa là gì ạ, vì sao cha cứ viết câu này mãi thế?Thương sinh lại là ai?"[*]

[*] Ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh(chém): Nghĩa là một đời kiêu ngạo không cúi đầu, muốn bảo vệ được hết chúng sinh.

"Ý là nói làm người ấy, phải có chính khí, không cúi đầu trước phú quý quyền thế, người khác gặp nạn, phải hết lòng giúp đỡ, không để cho họ bị kẻ xấu bắt nạt."

"Ồ... chính là nếu như có người bắt nạt tiểu Bạng và Quyên nhi ở nhà bên thì con phải bảo vệ họ phải không ạ."

"Ừm, chính là ý đó. Sau này khi con trưởng thành, sẽ gặp được càng nhiều tiểu Bạng và Quyên Nhi hơn nữa, vì thế, nếu như con muốn bảo vệ họ, thì phải cố gắng luyện công phu cho thật giỏi. Sau này không những có thể bảo vệ bằng hữu của con, nếu như có người tổn hại đến quốc gia, con còn có thể khoác áp giáp chiến đấu, gϊếŧ địch bảo vệ nước nhà. Giống như những anh hùng mà cho từng kể cho con nghe vậy đó, nếu như con có thể làm được, thì con cũng là anh hùng."

"Ồ, là những tướng quân lợi hại mà cha thường hay kể con nghe phải không ạ?"

"Haha, đúng thế, sau này khi Thanh Trúc trưởng thành, nói không chừng cũng sẽ trở thành một vị đại tướng quân rất lợi hại cho xem."

"Thanh Trúc nhất định phải làm một đại tướng quân, cha à, con khắc câu này lên kiếm gỗ, được không ạ?"

Từng nét bút vụng về, lần lượt xuất hiện một cách kiên định trên kiếm gỗ, mỗi một nét khắc ra, cậu đều tâm tâm niệm niệm đọc lại một lần, đem hết những điều trong lòng khắc ra. Chi bằng nói là khắc lại trong trái tim thuở ấu thời, non nớt lại sạch sẽ, chuyện này trở thành chuyện đầu tiên trong cuộc đời mà cậu muốn cố gắng làm được từ khi còn là một đứa trẻ.

Dù cho cẩn thận hơn rồi như ngón tay cậu vẫn bị thương, cậu thổi phù phù vào vết thương, nhịn đau không khóc, cũng không nói với bất cứ với ai, chỉ tiểu cô nương mới khóc nhè, cậu là người muốn trở thành một vị đại tướng quân ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh đó!

Ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh

Ngạo cốt bình tâm...

Hộ thương sinh??

Lúc này, hắnvẫn nằm trên nền tuyết lạnh lẽo, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy tuyết, chậm rãi nâng tay trái lên, vết thương trên ngón tay lúc hắn khắc chữ trên kiếm sớm đã không còn nữa.

"Có những thứ, không phải ngươi nói không cần thì không cần được." thanh âm của Đào Yêu so với tuyết càng lạnh lẽo hơn: "Đến thanh kiếm này cũng quên thì ngươi sao có thể

làm được một đại tướng quân bảo vệ chúng sinh được chứ."

Hắn thả tay xuống, không còn chút sức lực nào để động đậy nữa, một màng nước mông lung trong mắt hắn khiến cho hắn giống hệt như một người chết không kịp nhắm mắt.

Muốn có được một vật, thì phải lấy một thứ khác để đổi lấy." Hắn chậm rãi nói: "Ta còn tưởng đó là một chuyện rất công bằng, cũng tưởng rằng hoàn toàn có thể dùng đạo lý đó để thuyết phục bản thân."

"Lấy mạng Hoắc Thanh Thanh thì thì có thể còn có Bảo Nhi Hoa Nhi gì đó, lấy tính mạng của một tòa thành, đổi lại một một phủ tướng quân mà đến tấm biển cũng không dám treo lên?" Đào Yêu nhìn xung quanh, tiếc nuối nói: "Nói thế nào cũng đều cảm thấy tướng quân ngươi lỗ vỗn rồi a."

Hắn trầm mặc, nhắm mắt lại: "Cũng còn mạng của ta đây. Nếu như ta không sợ chết giữ cửa thành thì cho dù không bị yêu quái trong thành gϊếŧ chết thì cũng sẽ bị chết vì tội khi quân, chết không toàn thây."

"Vì sao lại khóa thành phóng hỏa?" Đào Yêu vẫn cảm thấy rất kiếu kỳ.

"ban đầu chỉ là trên người vài đứa trẻ nổi những nốt đen, không chịu ăn uống, ngày ngày khóc lóc. Chưa được mấy ngày, người lớn cũng trở nên kỳ lạ, một con người đang sống sờ sờ như thế đột nhiên biến dạng, toàn thân nổi nốt đen, giống như ác quỷ. Đáng sợ nhất là thần trí của họ không tỉnh táo, có ngươi tự cầm đao đâm vào mình, có người điên cuồng trèo lên lầu cao nhảy xuống, còn có người tự nhảy vào nước trầm mình. Nếu như có người đi cứu, một khi chạm vào họ thì người cứu cũng sẽ có kết quả như thế, từng người một biến thành yêu quái một lòng tìm chết. Lúc đó có người nói trong thành xuất hiện yêu nghiệt, hủy đi thân thể người, làm loạn tâm trí người, vì phải dùng đến vô số tính mạng người để tu luyện." hắn cố gắng nhớ lại, mỗi lần nhớ lại một cảnh tượng, trong lòng hắn nặng nề thêm một chút: "Chính lúc chúng ta không có cách nào để giải quyết, thì người của Bệ Hãn Ti đến, là ai..."

Hắn ngừng lại ở đó, gõ gõ đầu rất lâu vẫn không thể nhớ lại: "Vì sao ta vẫn không thể nhớ ra được khuôn mặt của ai đó... Nhưng ta xác định đó là người của Bệ Hãn Ti, lúc đó cho dù ta mệnh lệnh giải tán hết binh sĩ ra ngoài thành, đóng kín cổng thành lại, người đó nói...nói "Không cho người nào vượt ra khỏi đó", còn nói "Bảo vệ được thành, thì mới bảo vệ được huyết mạch của Đoàn gia, bảo vệ được vinh hoa nửa đời sau..." Đúng thế, chính là nói như thế." Đôi mắt đột nhiên trở nên tán loạn, hai tay vô ý thức cào trên nên tuyết: "Ta biết Thanh Thanh vẫn còn ở trong thành, rất nhiều người quen đều đã ở trong thành... ta từng nghĩ không màng tất cả mà mở cổng thành ra, cho dù bên trong có yêu nghiệt hoành hành, vậy thì những người vẫn chưa bị hại thì phải làm sao, ta không thả họ ra, thì họ phải làm sao đây!! Lòng ta rối như tơ vò, bĩnh sĩ thuộc hạ của ta cũng không biết nên làm gì, ta biết chỉ cần một lệnh của ta nói ra, thì họ nhất định sẽ xông đến đẩy cánh cổng thành nặng nề đó ra... nhưng mà ta cuối cùng vẫn không làm như thế, nhất là lúc nhìn thấy lửa cháy trong thành, ta đã triệt để bỏ qua ý nghĩ mở cửa cứu người..." Hắn cười quái dị: "Ta bị đánh bại rồi. ngạo cốt bình thυyệŧ thương sinh...a, ta nhớ lại rồi, trước khi ta cùng với cha nương chuyển nhà, đến chào tạm biệt với tiểu mập nhà kế bên, mọi người đều nói không nỡ để ta đi, Quyên nhi còn khóc hỏi ta sau này có quay lại không, ta nói ta cũng muốn quay lại, nhưng mà không biết có thể quay lại không. Vì thế tiểu mập mới đưa ra chủ ý, nói ngôi chùa trong thành cầu nguyện vô cùng linh nghiệm, muốn đưa ta mang theo một vật mà ta thích nhất, nói là đặt vật đó trong ngôi chùa này, coi như là lễ vật tặng cho Bồ Tát gia gia, nguyện vọng nhất định sẽ trở thành sự thực. Vì thế ngày hôm đó, ta đem theo cây kiếm gỗ này đến chùa, cũng cầu nguyện sau này sẽ có thể trở lại. Nực cười là, đợi đến khi ta quay lại ngôi chùa đó, tiểu mập đã bị qua đời rồi, Quyên nhi thì bị gả đi xa. Cây kiếm gỗ đó được chôn trong chùa, ta cũng quên sạch sành sanh."

Đào Yêu cười cười: "Ngươi quay lại, thì Bồ Tát đúng là hiển linh rồi đó. Cũng khó trách kiếm gỗ của ngươi có thể trong thời gian ngắn như thế tu thành Anh Nguyên, trước là nhận được hương hỏa, sau lại có máu thấm đất."

Hắn chậm rãi ngồi dậy, sững sờ nhìn Đào Yêu: "Anh Nguyên mà ngươi nói, rốt cuộc là gì thế?"

"Lúc này không phải đã nói với ngươi rồi sao. Mỗi một người đều từng có "sơ tâm", chúng ta nói là thanh kiếm gỗ kia, nhưng trên thực tế đó lại chính là nguyện vọng bảo vệ thương sinh của ngươi lúc tâm tư ngươi thuần khiết nhất, nguyện vọng như thế đối với nhân loại mà nó thì vô cùng quý trọng." Nàng đánh giá hắn từ đầu đến chân một lượt: "Nhưng điều mà nhân loại dễ quên nhất lại chính là nó. Hết cách rồi, thời gian một người sống trên trần thế càng dài, bụi trần rơi trên người càng nhiều, bụi trần quá nhiều sẽ dễ che lấp đi trí nhớ. Nhưng nó sẽ không quên ngươi." Đào Yêu đặt thanh kiếm gỗ trước mặt hắn: "Điều kiện để trở thành Anh Nguyên, đó là phải chôn dưới "huyết thổ", ngươi ngàn vạn lần không thể ngờ được tòa thành mà ngươi từng phát nguyện muốn bảo vệ, cuối cùng lại chính vì ngươi mà sinh linh đồ thán, máu thịt vương vãi."

Hắn nhìn thanh kiếm gỗ, không dám sờ vào, khó khăn nói: "Nếu như thế... nó không phải nên hận ta sao..."

"Ngươi gặp được nó ở nơi hoang dã kia, là bởi vì ngươi đã đến lúc gặp phải nguy hiểm đến tính mạng, Anh Nguyên hiện thân ra khỏi đất là nguyên nhân duy nhất, chính là nó phát giác ra được ngươi sắp không xong rồi, vội đi ra ngoài để bảo vệ ngươi. Cho dù ngày đó ngươi không đến chỗ kia thì nó cũng sẽ rất nhanh sẽ tìm được đến bên ngươi. Ngươi nói ban đầu trong phủ xuất hiện vô số chuyện lạ, xác thực là do Anh Nguyên làm bởi vì nó ghét tòa trạch viện này." Đào Yêu nhìn xung quanh: "Thứ mà ngươi bỏ rơi nó để có được, nó đương nhiên là cảm thấy phản cảm, phẫn nộ và yêu khí hợp lại với nhau, tản ta khắp tòa trạch viện, liền dẫn đến vô vàn như chuyện kỳ lạ. Tuy rằng nó là một yêu quái có tư duy đơn giản, nhưng mà cũng biết phẫn nộ, ngươi phải cho ngươi ta xả chứ."

Hắn chậm chạp nâng thanh kiếm gỗ lên, chưa chạm đã rụt tay lại, nhất thời không biết nên nói gì cho tốt.

"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào sức một mình người mà có thể gϊếŧ hết Huyền Đà sao?" Đào Yêu lại nói: "những tên nhóc chạy ra khỏi giấc mơ của ngươi không chỉ có chút số lượng trong mật thất kia đâu." Ánh mắt nàng rơi lên thanh kiếm gỗ: "Anh Nguyên biết ngươi bị Huyền Đà hại, vì thế mới liên tục khóc lóc như thế, bởi vì nó biết chỉ có nước mắt mới có thể đối phó với yêu quái kia. Ngươi cũng từng nói ngươi không thể tìm ra được quy luật mà Huyền Đà xuất hiện mà, chúng có lúc chạy ra từ giấc mộng của ngươi, có lúc sẽ không. Kỳ thực chúng đại khái mỗi lần đều chạy ra ngoài, chỉ là không ít con chỉ vừa xuất hiện đã bị Anh Nguyên gϊếŧ mất rồi, vì thế nhóc này mới có thể làm cho chính mình hao tốn hết sức lực như thế này, toàn thân đều là vết thương. Bây giờ nó đã đi rồi, đối với nó mà nói ngược lại chính là chuyện tốt, không cần phải lo lắng cho tính mạng của ngươi nữa."

"Ngươi... ngươi nói nó liều mạng khóc lóc, chỉ là vì nó biết chỉ có nước mắt mới bảo vệ được ta chu toàn?" Ngón tay hắn đặt trên kiếm gỗ, lúc cầm nó lên, giống như nặng ngàn cân: "Nó... nó vì sao lại phải bảo vệ ta chu toàn?"

"Bởi vì đó là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Anh Nguyên." Đào Yêu thở dài một hơi: "Ngươi cũng biết vì sao thứ yêu quái này phải lấy một đời của mình để bảo vệ một người đã vứt bỏ nó mà, đại khái là vì chúng nó cũng không cam tâm, vẫn luôn hi vọng nếu như ngươi vẫn chưa chết, thì nó cũng sẽ có cơ hội được ngươi nhớ lại. Ai biết được, dù sao thì đây cũng là những việc mà những yêu quái ngốc nghếch này thường làm, ta đây cảm thấy chúng làm chuyện thừa thải thôi." Khóe miệng nàng xuất hiện một tia trào phúng: "Từ ngày ngươi cự tuyệt mở cổng thành, từ khi ngươi vứt bỏ quá khứ để yên tâm hưởng thụ vinh hoa phú quý nửa đời sau, cho dù ngươi sống hay chết thì đã xác định là sẽ không bao giờ có thể nhớ được nó nữa rồi.

Dưỡng lão cho Lão Phàn thì sao chứ, hắn vẫn hận ngươi; trồng cây hoa Quế thì sao chứ, cô nương từng cùng cười cùng nói với ngươi dưới gốc cây năm xưa cũng đâu thể quay lại được nữa."

Hắn ngẩn ngươi nâng thanh kiếm gỗ lên, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt hắn.

"Vì sao không nói ra chân tướng trước mặt La Tiên." Hắn nhìn Đào Yêu: "Là muốn giành hết công lao sao?"

"Thực không giấu gì, Bệ Hãn Ti không thể nuôi một thuộc hạ ăn giỏi như ta đâu." Đào Yêu bật cười: "Việc mà La Tiên làm là công vụ của hắn, việc ta quay lại, là công vụ của ta. Ta và hắn nước sông không phạm nước giếng."

"Ngươi... ngươi không phải là người của Bệ Hãn Ti?" Hắn kinh ngạc: "Vậy ngươi là ai?"

"Quê hương của ta, chuyên quản chuyện của yêu quái trong thiên hạ. Tên thì không phải nhắc đến nữa, nhắc ngươi cũng không biết." Đào Yêu đi ra sau lưng hắn, nhân lúc hắn không chú ý nắm lấy cổ áo hắn, dùng sức kéo một cái, lộ ra hơn nửa tấm lưng trần.

Một vạch dài tỏa ra hắc khí nằm dưới lớp da của hắn, lan đến trên lưng, còn thiếu vài phân nữa thôi đã sẽ đến đốt sống cổ.

Hắn theo bản năng nghiêng người tới trước, kéo y phục lại tức giận nói: "Ngươi đang làm gì thế!"

"Ta phải xem thử, để quyết định bây giờ nên gϊếŧ ngươi hay là đợi thêm vài ngày nữa rồi hẳn gϊếŧ thôi." Nàng cười vô cùng phóng khoáng.

Lúc này đây, bên trời đã lộ ra tia sáng bình minh đầu tiên, chiếu trên nền tuyết trắng, mỗi một tia sáng rơi xuống đều trở nên vô cùng ấm áp.

Tiếng chuông thanh thúy đồng thời vang lên.

Leng keng leng keng, tuyết trắng chuông vàng, áo đỏ nhẹ nhàng, nhất thời lại hòa hợp đến kỳ lạ.

Dù sao thì cũng là ngươi từng thống lĩnh binh sĩ, cho dù mới nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, thì bản năng trong người vẫn còn, tiểu cô nương lúc nào cũng cười hi hi trước mặt, lại có sát khí nặng nề như thế.

Nàng ta không phải đang đùa.

Kiểm gỗ lại bị vứt xuống đất, thứ hắn nắm chặt trong tay, là thanh lợi khí sáng bóng, là thanh bảo kiếm từng uống không biết bao nhiêu máu người. Nhưng mà, bảo kiếm có thể đối phó với một kẻ mà hắn căn bản không biết lai lịch, kẻ có thể hiểu rõ mọi chuyện của yêu quái, một kẻ mà chỉ cần một viên thuốc thôi đã có thể xoay chuyển càn khôn sao?

Hay là, nàng ta căn bản không phải là người?

Hắn nghiến răng nói: "Ngươi có biết ta vẫn là Quy Đức tướng quân, ngươi nếu như dám ra tay với ta, triều đình và Bệ Hãn Ti sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, gϊếŧ người là trọng tội đó, gϊếŧ ta thì tội càng thêm tội."

"Ta không gϊếŧ người." Nàng nghiêm túc nói.

Hắn ngẩn người.

"Nhưng ta gϊếŧ yêu quái." Nàng cười, một viên thuốc đã nằm ngay giữa ngón tay nàng. Nàng hơi buông tay ra, viên thuốc rơi xuống đất, nền tuyết mềm mại đột nhiên phát ra những thanh tâm "Rắc rắc", một đống thứ sắc vàng sẫm có hình dạng như cành cây từ nên tuyết chui lên, nhanh chóng quấn lại một vòng quanh chân hắn, chớp mắt đã bọc hắn lại, chỉ lưu lại một cái đầu ở bên ngoài.

Hắn kinh hãi thất sắc, cho dù giãy dụa thế nào thì cũng không thể thoát ra được.

"Ngươi...ngươi vì sao lại muốn gϊếŧ ta! Ta cho dù nhiều năm trước đã phạm phải tội lớn, muốn gϊếŧ ta để báo thù cho bách tính trong thành Phượng Hòe, cũng chỉ nên là Lão Phàn đến lấy mạng ta." Hắn gầm lên, sau đó lại đờ người ta: "thành Phượng Hòe..." Đó là cái tên mà hắn mãi cũng không thể nhớ ra được, cuối cùng xuất hiện rồi. Nhưng mà đối với việc giải trừ được khốn cảnh của hắn bây giờ không có nửa phần giúp ích.

"Hóa ra tòa thành đó tên là Phượng Hòe à." Đào Yêu gật đầu: "Tên hay lắm. Nhưng mà ngươi vẫn phải chết."

"Ngươi nói ngươi không gϊếŧ người mà." Hắn tức giận nói.

Đào Yêu cười "phốc" một tiếng, chỉ vào xung quanh tường viện, hỏi: "Ngươi không nghĩ lại thử xem, có phải từ khi ngươi viết đầy phù chú lên đó, thì ngươi rất lâu rồi đều không bước ra khỏi cổng nửa bước không?"

Hắn ngẩn người, rồi lại phản bác: "Ta không ra khỏi nhà là vì không muốn ra khỏi nhà mà thôi."

"Vì sao lại không muốn?"

"Ta... chỉ là không muốn..."

"Có phải là chỉ cần đến gần bức tường thì toàn thân sẽ đau nhức, căn bản không dám bước thêm một bước?"

Hắn hơi há miệng, thế mà một câu cũng không nói được.

Đào Yêu nhìn những bức tường kia: "Huyết trược chú là cấm thuật của quê hương ta, vô cùng ác độc, nhưng mà không thể không nói loại chú pháp này đối với việc cầm tù những yêu quái không thể phát triển được vô cùng có ích, một khi đã viết thành, thì những yêu quái bị nhốt trong chú văn đều không thể nào chạy ra được."

"Hóa ra là thế! Không như thế, ai có thể ngăn được Huyền Đà xông ra ngoài cơ chứ!" Hắn nói lớn.

"Nhân Lương Huyền Đà, hai yêu quái này giống như nhân và quả, giống như Lang Bái[*], đều là ác yêu." Đào Yêu tiếc nuối nhìn hắn cười: "Đơn giản mà nói thì không có yêu quái như Nhân Cừ thì sẽ không xuất hiện Huyền Đà."

[*] Ngày xưa nói con lang con bái phải dựa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là "lang bái" 狼狽. ◎Như: "lang bái vi gian" 狼狽為奸 cùng dựa nhau làm bậy.(theo từ điển Thiều Chửu)

Hô hấp của hắn dừng lại trong một khắc, hoài nghi tai của mình có vấn đề.

Nàng ta nói hắn là... Yêu quái?

Đào Yêu nhún vai: "Lúc ta nói về lai lịch của Huyền Đà trong mật thất, quên mất cũng nói một chút về Nhân Cừ rồi. Bổ sung cho ngươi chút." Nàng khẽ hắng giọng: "nhân loại có kẻ quên sơ tâm mà sống, hồn không an thần không ổn, nếu sống ở nơi tà địa là trúng phải tà thuật, thì có thể luyện thành Nhân Cừ. Ban đầu dùng giấc mộng để thông đến thế giới khác, dẫn Huyền Đà đến, hại người hại mình, nếu như không chết thì lưng xuất hiện vạch đen, đã không còn là người, vạch đen vượt qua cổ. Nhân Cừ sẽ được luyện thành, kẻ có được nó, có thể đạt được thứ không thể có được, triệu ra thứ không nên triệu, là đại họa vậy, gặp lập tức gϊếŧ!"

Mỗi một chữ hắn đều nghe thấy vô cùng rõ ràng, nhưng mà vẫn không hiểu được, hoặc nói là hắn căn bản không muốn hiểu. Cái gì mà yêu quái, cái gì mà Nhân Cừ, hắn là Đoàn Thanh Trúc,là Quy Đức tướng quân mà tiên hoàng sắc phong, là một người sống có máu có thịt.

"Yêu ngôn mê hoặc người!" Hắn trợn to đôi mắt đó hoe, liều mạng mà gầm lên: "Vốn tưởng rằng ngươi đến giải quyết khốn cục cho ta, không ngờ rằng lại dẫn để một yêu nữ hại mình! Kình Dương đại nhân đâu! Hắn ở đâu rồi!"

"Đừng nói là Kình Dương đại nhân nhà ngươi đã trên đường trở về Đế Đô, cho dù hắn ở đây, thì ngươi vẫn phải chết." Đào Yêu ung dung đi đến trước mặt hắn, kiễng chân nói bên tai hắn: "Đoàn tướng quân, từ lúc sau lưng ngươi sinh ra những vạch đen kia, ngươi đã không còn là con người rồi. Tuy rằng ngươi vẫn có máu có thịt, nhưng mà..." Nàng cười chỉ vào vị trí trái tim của hắn: "Ngươi có tin không, bây giờ nếu như moi tim của ngươi ra thì bên trong chính là một đám sương mù đen."

"Yêu nữ..." Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ta một chữ cũng không tin."

"Bình thường được xưng một tiếng yêu nữ, khẳng định đều rất xinh đẹp, câu tán mỹ này ta nhận rồi." Đào Yêu híp mắt cười, cúi đầu ung dung thò tay vào trong túi lật tới lật lui, lẩm bẩm: "Cái loại khiến chết nhanh nhất đâu rồi ta... ta nhớ lần trước có chế mấy viên mà. Đây rồi."

Hắn mặt đanh như thép, trừng mắt nhìn thấy nàng lấy từ trong túi ra một cái bình nhỏ tầm ngòn tay cái, còn cố ý lắc lắc, xác định nghe được tiếng động trong bình, mới mở miệng bình ra nói: "So với bị thiêu chết thì người sẽ dễ chịu hơn một chút, trong khi không biết xảy ra chuyện gì thì mọi việc đã qua rồi."

"Ngươi... ngươi..." Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên nghĩ đến lúc mình bị ép nuốt viên thuốc kia, lập tức ngậm chặt miệng lại.

"Công vụ của ta, chính là không thể để cho mấy tên yêu quái như ngươi được sống sót." Đào Yêu nâng tay lên, nắm lấy cằm hắn, chuông vàng trên tay không ngừng lay động, thanh âm thanh thúy hơn rất nhiều so với trước đây.

3.1.2021

Chương sau Bách Yêu Phổ sẽ giáng lâm nè.

Anh Lan thì phải bước qua xác Nhân Cừ nữa mới xuất hiện😚Đường vào tim em nó vòng vèo gì đâu không.

[Chúc mọi người một ngày tốt lành💚]