Ôn Du Du lúc gửi tin nhắn không mong có thể nhận được hồi âm, cô cũng chỉ muốn thử chút vận may, dù sao cô ở trong thế giới này cũng chả có chút tác phẩm, thành tựu gì.
Đến giờ cơm trưa, Ôn Du Du gõ cửa phòng Lâm Sư:
"Tiểu Sư, ăn cơm thôi."
Nói xong, cô liền đi xuống lầu.

Lâm Sư không lâu sau liền mở cửa ra, cùng cô đi xuống ăn cơm trưa.

Thiếu niên thân hình đơn bạc, làn da trắng, mũi cao thẳng, bờ môi đỏ hơn so với người bình thường, chẳng qua phần lớn thời gian môi của hắn đều mím chặt, không có một chút vui vẻ.

Ôn Du Du vụng trộm nhìn hắn, đột nhiên cảm giác được hắn có dáng dấp giống với một tiểu minh tinh đang nổi nào đó.

Chỉ là hắn có vẻ đẹp tinh xảo hơn minh tinh kia một chút.
Lâm Sư hôm nay đã không còn dáng vẻ khó gần như lúc trước.

Có lẽ là vì được Ôn Du Du chiếu cố nên hắn buông xuống một chút phòng bị.
"Du Du, mẹ con tuần này có việc nên không thể cùng con đi dạo phố được."
Ăn cơm xong, Ôn Phong nói.

Bình thường mẹ Ôn mỗi tuần đều sẽ tới một chuyến cùng Ôn Du Du dạo phố, còn có thể mua cho cô rất nhiều thứ.

Trong sách có nói qua đoạn này, mẹ Ôn là một nữ nhân rất ôn nhu, đối với con gái tình cảm sâu nặng, đồng thời trong lòng mang áy náy.

Mặc dù Ôn Du Du luôn luôn bướng bỉnh, còn có thể ngay trước mặt mẹ Ôn ném đồ mà bà mua ra ngoài nhưng mẹ Ôn chưa bao giờ bởi vậy mà tức giận.
"Ân, con biết rồi ạ." Ôn Du Du gật đầu đáp ứng.

Ăn cơm xong, cô cùng Lâm Sư lên lầu, sau đó lại cùng hắn tạm biệt rồi mới trở về phòng mình.


Điện thoại lúc này rung lên, Ôn Du Du mở khóa màn hình, người gửi tin nhắn chính là nữ chính Lục Tuyết.

Cô ta cũng giống nam chính, thành tích cũng tốt, gia cảnh hơi nghèo.

Dựa theo kịch bản trong sách, Lục Tuyết một mặt bí mật đòi tiền Ôn Du Du muốn mua quà, một mặt khuyến khích Ôn Du Du làm rất nhiều chuyện mất mặt, chọc cho nam chính cảm thấy phiền chán Ôn Du Du không thôi.

Mà Lục Tuyết còn nói ở ngay trước mặt Ôn Du Du chuyện cha mẹ ly hôn đối với con cái ảnh hưởng lớn cỡ nào, họ ly hôn thì ích kỷ đến nhường nào, dẫn đến Ôn Du Du đối xử với cha mẹ lãnh đạm như vậy.

Cuối cùng bạch liên hoa nữ chính lợi dụng xong Ôn Du Du, đạt được một số tiền lớn, liền giết chết Ôn Du Du.
Hươu hươu Tuyết nhi: Du Du, cậu có phải hay không lại tỏ tình Cảnh Nam?
Hươu hươu Tuyết nhi: Cậu ta khẳng định lại cự tuyệt cậu đi, thật là, chờ thứ hai đi học, tớ giúp cậu mắng Cảnh Nam.
Hươu hươu Tuyết nhi: Du Du của chúng ta tốt như vậy, cậu ta thế mà còn không biết trân quý, tức giận!!!
Sau đó, cô ta còn gửi một cái sticker tức giận rất đáng yêu.

Ôn Du Du nội tâm: Trà xanh nói ngôn ngữ của trà xanh.

Trong sách, Lục Tuyết với Ôn Du Du quan hệ không tệ, chẳng qua Lục Tuyết ở trong mắt của mọi người là cô gái ngoan ngoãn, học giỏi, Ôn Du Du thì là đồ phú nhị đại không những không tiến bộ lại còn phản nghịch, là cái loại học dốt cặn bã của xã hội.

Lục Tuyết chơi với Ôn Du Du, một là vì Ôn Du Du ra tay rất hào phóng, thường xuyên tặng quà cho bạn bè, đương nhiên cũng có phần của Lục Tuyết.

Hai là bởi vì cô ta cảm thấy ở cùng tiểu thái muội Ôn Du Du có thể tôn lên sự nhu thuận hiểu chuyện của cô ta, đồng thời cũng có thể kiếm cớ cùng Lương Cảnh Nam tiếp xúc.

Đúng vậy, lúc này Lục Tuyết đã thích Lương Cảnh Nam, chỉ là cô ta thận trọng, không dám thổ lộ, chỉ có thể mượn Ôn Du Du để có cơ hội tiếp xúc với Lương Cảnh Nam.

Mỗi lần Ôn Du Du tỏ tình bị từ chối, Lục Tuyết đều sẽ làm bộ tức giận bất bình đi tìm Lương Cảnh Nam, còn có thể gửi cho cậu ta tin nhắn cô ta cùng Ôn Du Du nói chuyện phiếm để Lương Cảnh Nam đối với Ôn Du Du càng thêm phiền chán.
Ôn Du Du tùy ý trả lời: Tôi không tỏ tình cậu ta a, sao cậu biết tin đó được?
Bên kia màn hình, Lục Tuyết dùng sức siết chặt điện thoại.


Làm sao có thể chứ? Cô ta đã thấy Ôn Du Du mua đôi giày kia, là kích cỡ của Lương Cảnh Nam, giá tiền là con số mà nghĩ cô ta cũng không dám.
Hươu hươu Tuyết nhi: Phải không? Vậy là tốt rồi.

Nếu tên tiểu tử Cảnh Nam thúi kia dám từ chối Du Du, tớ...tớ...tớ...nhất định sẽ mắng cậu ta báo thù cho cậu!
Hươu hươu Tuyết nhi: (mặc dù tớ sẽ không nói thô tục quá nha)
Sau đó cô ta lại gửi sticker con mèo giương nanh múa vuốt rất đáng yêu, có chữ là "Siêu hung".
Mức độn trà xanh đo được vượt chỉ tiêu nha.

Ôn Du Du tùy ý qua loa hai câu liền kết thúc cuộc đối thoại.

Ngày thứ hai đến trường học, Ôn Du Du vẫn bị lái xe đưa tới.

Vừa tới cổng liền thấy Trình Dật Minh đang chờ cô.
"Du Du, chào buổi sáng a."
Trình Dật Minh nhận ra xe nhà cô, sau khi thấy cửa xe mở ra, cậu bận bịu chạy tới chào hỏi.
Thấy Ôn Du Du từ trong xe bước ra, Trình Dật Minh lập tức trừng to mắt, sững sờ tại chỗ.

Đây là Ôn Du Du mà cậu quen sao? Lúc trước Ôn Du Du luôn ăn mặc như lưu manh, ăn mặc cũng không giống học sinh bình thường, trang điểm rất dày và đi cao gót.

Nhưng hôm nay Ôn Du Du thế mà...!thế mà lại mặc đồng phục, hơn nữa còn không có trang điểm!
"Đi nhanh đi không muộn."
Ôn Du Du vỗ vai Trình Dật Minh đang ngây người.

Trình Dật Minh lúc này mới lấy lại tinh thần, cùng với cô đi vào trường.

Trên đường đi, cậu cũng nhịn không được nhìn lén cô gái bên cạnh, nhìn một lần lỗ tai càng đỏ.
Ai nói đồng phục xấu, đó là bởi vì người mặc đồng phục xấu.


Ôn Du Du dáng người cao gầy thon dài, mặc đồng phục hoàn toàn không giống mặc cái bao tải, ngược lại lộ ra cái eo nhỏ chân dài của cô.

Lại thêm cô hôm nay không có trang điểm, tóc cũng chỉ buộc đuôi ngựa, lộ ra một gương mặt nhỏ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo làm người đố kỵ.
Ban 7 năm 2 ở tầng một, vừa mới vào phòng học, Ôn Du Du liền mơ hồ ngửi thấy một cỗ hương trà.
"Du Du, cậu tới rồi."
Lục Tuyết cười đi tới.

Nhìn thấy Ôn Du Du không trang điểm, trên mặt cô ta nét tươi cười rõ ràng cứng lại trong chớp mắt.

Sau khi xoá đi lớp trang điểm dày, thay bộ đồ không thích hợp Ôn Du Du có giá trị nhan sắc tăng lên không chỉ một bậc.

"Ừm."
Ôn Du Du thái độ lãnh đạm.

Thì ra là trà xanh tới, trách không được có mùi.

Trong lớp, những người khác lần đầu nhìn thấy Ôn Du Du thế này đều bị kinh sợ.
" Đây là Ôn Du Du? Tôi vừa rồi tưởng rằng học sinh chuyển trường mới tới luôn."
"Nguyên lai Ôn Du Du đẹp hơn Lục Tuyết nhiều như vậy a, Lục Tuyết lần này không giữ nổi danh hiệu hoa khôi rồi."
"Dáng dấp đẹp thì làm được cái gì, học sinh nhiệm vụ chủ yếu nhất là học giỏi a?"
Có một nữ sinh chua ngoa nói.

Ôn Du Du không thèm để ý đến những tiếng sôi nổi bàn luận, trực tiếp hướng phía hẻo lánh nhất trong lớp phòng mà đi, vừa bỏ cặp xuống liền nghe được Lục Tuyết cố ý nói lớn:
"Du Du, cậu làm sao lại ngồi chỗ của Lương Cảnh Nam?"
Ôn Du Du:???
Trong sách không phải nói Ôn Du Du ngồi tại nơi hẻo lánh nhất sao? Cô nhìn về phía Trình Dật Minh, phát hiện đối phương cũng là một mặt muốn nói lại thôi.

Xong đời, cô tìm nhầm.

Cô bây giờ ngồi ở chỗ đầu tiên bên phải hàng cuối cùng.


Nếu như đây là chỗ Lương Cảnh Nam, vậy đã rõ chỗ của cô hẳn là ở thứ nhất bên trái hàng cuối cùng.

Cô nghĩ nơi hẻo lánh nhất là nơi cách cửa xa nhất, không nghĩ lại gây náo loạn như thế.

Lúc này Lương Cảnh Nam cũng đi tới, không vui nhìn về phía cô
"Cậu lại muốn làm cái gì?"
Ôn Du Du thầm nghĩ, cái gì gọi là "lại muốn" a, làm như cô là một thiếu nữ xinh đẹp giàu có muốn làm việc ác tày trời với cậu ta không bằng.

"Du Du, cậu làm gì vậy? Có phải là có quà muốn tặng cho Cảnh Nam?"
Lục Tuyết nhìn như đang giúp Ôn Du Du giải vây, kì thực là gây sự.

Sau khi cô ta nói ra câu này, Lương Cảnh Nam lông mày nhăn lại.

Cậu ta ghét nhất là Ôn Du Du mua những món quà quý giá kia cho cậu ta, đó toàn là những thứ cậu ta căn bản không mua không nổi.
Ôn Du Du không để ý tới họ, đi đến cửa sau mở ra, sau đó lại cầm cặp lên trở về chỗ ngồi của mình.

Toàn bộ động tác đều nước chảy mây trôi.

Nhìn qua, cô cũng chỉ là vì mở cửa, tiện tay đem cặp đặt trên mặt bàn mà thôi.

Sau khi cô mở cửa, Lương Cảnh Nam cùng Lục Tuyết đứng bất động, hai người kẻ xướng người hoạ, đây là cách giải vây nhanh nhất mà Ôn Du Du nghĩ ra.
Trình Dật Minh nhẹ nhàng thở ra, sau đó lập tức liếc Lương Cảnh Nam một cái
"Người nào đó không nên quá tự mình đa tình, chẳng lẽ là ngồi bên cạnh cửa sau, cửa sau liền là nhà của cậu, không cho người khác mở?"
Trong lớp mấy người giàu có không ưa nhất là bộ dáng thanh cao của Lương Cảnh Nam, lúc này không khách khí chút nào mà cười nhạo.

Lương Cảnh Nam lập tức nắm chặt nắm đấm, mặt đen lên, không nói một lời đi đến bên cạnh cửa sau ngồi xuống.

Lục Tuyết cũng không nghĩ tới, thế mà kết quả lại như vậy, xấu hổ đến mức sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
(___________°°°°°ooOoo°°°°°___________)
Woah!!!! Cuối cùng cx 5 chương, mà tui edit lắm lỗi quá, sửa mãi ms thấy oke được=)))
Tui sắp bt điểm thi r sợ quá! QAQ.