Lâm Sư tận lực khắc chế nội tâm đang kích động.
Không thể quá chờ mong, mong đợi càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều.
Có một lần, mẹ hắn đánh chửi hắn xong lại áy náy xin lỗi hắn, còn nói sẽ mua quà bồi thường cho hắn.
Hắn chờ mong cực kỳ.
Nhưng hắn chờ, lại chờ, đợi vài ngày cũng không thấy quà.
Hắn đi hỏi mẹ thì lại nhận được những lời châm chọc mỉa mai.
“ Mày cũng xứng muốn quà? Tao chưa thấy cái đứa trẻ nào không hiểu chuyện như mày.”
“ Mày không biết mày có bệnh tự kỷ sao? Mày đừng cho tao thêm phiền phức được không?”
“Tao vừa thấy mày liền ghê tởm, cuộc đời của tao đều bị mày làm hỏng.”
Những lời này cùng thái độ của mẹ không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, Lâm Sư trong mắt ánh sáng đang hiện lên cũng dần dần tối sầm xuống.
Hắn trầm mặc mà ăn hết bát cháo trước mặt, một giọt cũng không để thừa.
Tắt đèn lầu một, lúc lên lầu hai, hắn theo bản năng nhìn góc phòng, sau đó mới vào phòng đóng cửa lại.
Lúc Lâm Sư lên giường, chạm vào chân trái mình một chút.
Là một cái chân giả không hề có hơi ấm.
Bác sĩ nói, lúc ngủ tốt nhất tháo chân giả xuống, nhưng hắn không nghĩ tháo, hắn không hy vọng lúc xuống giường bỗng nhiên phát hiện hắn đã thành tàn phế.
Cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức này an ủi chính mình, hắn còn xem như toàn vẹn.
Ôn Du Du xuyên sách ngày đầu tiên ngủ vô cùng ngon.

Ngày hôm sau cô ngủ đến 9 giờ mới tỉnh.Hôm nay là thứ bảy, không cần đi học, muốn ngủ bao lâu thì ngủ.

Rửa mặt xong, lúc xuống lầu ăn sáng Ôn Du Du mới phát hiện ba đã trở lại.
Ôn Phong nửa đêm đã trở lại, lúc ông uống nước đèn cũng chưa bật, tay chân nhẹ nhàng mà đi lầu một nghỉ ngơi.
Ông thường xuyên ở công ty đợi cho rạng sáng mới trở về, sợ đánh thức Ôn Du Du nên liền dứt khoát đem phòng ngủ dọn tới lầu một.
“Ba, buổi sáng tốt lành.” Ôn Du Du duỗi người rồi ngồi xuống.
“ Buổi sáng tốt lành Du Du.” Ôn Phong là loại người không cần ngủ quá nhiều, tuy chỉ ngủ bốn tiếng nhưng hiện tại ông vẫn rất có tinh thần.
Ông đã từng sợ thân thể mình có vấn đề, từng một mình đi bệnh viện kiểm tra, kết quả không có vấn đề gì, chỉ là trời sinh thể chất khác với người thường mà thôi.
Ôn Phong vốn dĩ là người cuồng công việc, sau khi biết chuyện này càng hận không thể hai mươi tiếng đồng hồ đều làm việc.
Lâm Sư vẫn như cũ ngồi ở chỗ cách bọn họ xa nhất, bất quá lần này hắn đã chịu ăn một chút.
Ôn Du Du âm thầm quan sát hắn, thấy vậy trong lòng cũng yên tâm.

So với ngày hôm qua thì sắc mặt Lâm Sư tốt hơn không ít, chỉ là vẫn có chút tái nhợt.

Tóc của hắn nhìn qua thực mềm mại, làm hắn giống một thiếu niên xinh đẹp ốm yếu.
Cô nhớ rõ trong sách có nói gia đình Lâm Sư tương đối phức tạp, cha mẹ không có tình cảm gì, chỉ là liên hôn gia tộc.

Cố tình mẹ hắn lại yêu cha hắn, hơn nữa còn là một nữ nhân cố chấp có tính chiếm hữu cực mạnh nên mỗi lần ông Lâm không về nhà, bà Lâm đều sẽ tức giận, sau đó lại đem tức giận đổ hết lên đầu Lâm Sư làm cho Lâm Sư khi còn nhỏ trở nên khác biệt với những đứa trẻ cùng tuổi.

Hắn thích nhốt mình trong thế giới riêng của mình.

Bà Lâm thấy hắn như vậy liền cảm thấy mình đã sinh ra một đứa trẻ tự kỷ, đối xử với hắn càng thêm chán ghét, không đánh thì mắng.


Bất quá Lâm Sư tuy rằng không thích giao tiếp với mọi người nhưng bản tính cũng không hư, cùng lắm là hơi lãnh đạm chút.

Đây cũng là lý do Ôn Du Du nguyện ý đối xử tốt với hắn.
Đang ăn sáng, bên ngoài lại truyền đến tiếng chuông cửa.
" Con ăn xong rồi.” Ôn Du Du buông đũa, đi tới cửa.

Trong màn hình xuất hiện một anh trai mặc đồ nhân viên chuyển phát nhanh.
“ Chào cô, chuyển phát nhanh của cô tới rồi.”
Nhanh như vậy đã đến?
Ôn Du Du ánh mắt sáng lên, vui vẻ mà mở cửa rồi nhận lấy đồ trong tay anh trai giao hàng.
Cô không cần công cụ, thành thạo mở hộp ra.

Quả nhiên là mũ chò chơi hôm qua nhờ Trình Dật Minh mua hộ.
“Đây là cái gì?” Ôn Phong nhìn thoáng qua, thấy hình như là cái mũ, không khỏi nghi hoặc mà hỏi.
Du Du mua mũ để làm gì? Chẳng lẽ muốn học đi xe máy?
“ Mũ trò chơi hôm qua con mới mua, không nghĩ sáng sớm đã giao đến đến.”
Ôn Du Du nói, cầm hai cái mũ được gửi tới, đem một cái đặt ở trước mặt Lâm Sư.
Đối với anh mắt trầm lặng của Lâm Sư, Ôn Du Du cười xán lạn: “Tiểu Sư, quà của cậu.”

Trong nháy mắt kia, Ôn Du Du nhìn thấy đồng tử Lâm Sư đột nhiên co rút lại, ánh mắt đen nhánh hiện ra vài tia sáng.
Lâm Sư cầm hộp quà trước mặt lên, mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm nó.

Hắn ở nhà cũng có một cái mũ như vậy nhưng là chính hắn mua
bởi vì không ai muốn tặng quà cho hắn.
Kỳ thật hắn hôm nay lúc mới vừa tỉnh ngủ liền nhịn không được mà suy nghĩ hắn có phải sẽ thật sự có thể nhận được quà.

Vừa rồi lúc ăn cơm vẫn luôn không thấy Ôn Du Du nhắc tới, trong lòng hắn không ngừng trầm xuống.

Đúng lúc hắn cho rằng mình lại bị trêu chọc, hắn cư nhiên thật sự nhận được quà
Là quà cố ý tặng cho hắn.
Cố ý, tặng cho hắn.
Hắn được để ý.
Ôn Phong thấy được trong mắt Lâm Sư rất vui cùng không dám tin tưởng, sau đó quay đầu nhìn về phía con gái mình.
Sau đó liền thấy con gái vẻ mặt ôn nhu mà nhìn em trai.
Ôn Phong nhất thời không đành lòng lên tiếng quấy rầy.
Du Du thật sự hiểu chuyện, con bé rất quan tâm em trai.
Ông cũng thực đau lòng thay Lâm Sư, nếu Du Du có thể giúp Lâm Sư trở nên cởi mở hơn thì hắn cùng lão bằng hữu cũng coi như là có ân huệ.
Lâm Sư cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.

Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, lại bị nghẹn hết ở cổ họng, nói không nên lời.

Trong lồng ngực cũng có một cảm giác chua xót lấp đầy, thực xa lạ.


Hắn không biết mình đây là đang bị làm sao.
Ôn Du Du chỉ là đơn thuần muốn đối tốt với hắn, không được đến đáp cũng sẽ không nhụt chí.
Ăn cơm xong, hai người cùng đi lên lầu.
Phòng Lâm Sư cách cầu thang tương đối gần, Ôn Du Du ở tận cùng bên trong, còn cần đi thêm vài bước.
“ Cậu về phòng nghỉ ngơi đi, lúc nào có cơm trưa tôi sẽ gọi cậu.”
Đi đến cửa phòng hắn, Ôn Du Du cười nói xong, chuẩn bị xoay người rời đi.
Lúc này, cô mơ hồ nghe được một âm thanh khó khăn phát ra: “Cảm ơn.”
Chờ cô quay đầu lại đã thấy thiếu niên ánh mắt hoảng loạn mà trốn vào phía sau cửa, cửa trước mặt cô nhanh chóng bị đóng lại.
Ôn Du Du nhịn không được mà cười.
Sau khi trở lại phòng, Ôn Du Du liền đeo mũ trò chơi lên, người lạc vào trong cảnh mà trải nghiệm một lần trò chơi chạy trốn khỏi mật thất, bên trong có rất nhiều cơ quan mà thế giới thực không thể tạo ra, chỉ có thể thông qua trò chơi mà thể hiện.
Trò chơi này tên 《 đường về 》, là một loại trò chơi nếu rời máy thì vẫn có thể online.
" Đường về" có đặc điểm nổi bật nhất là phải có tư duy, tuy rằng là thoát khỏi mật thất, nhưng nhiệm vụ chủ tuyến không thật sự là chạy khỏi mật thất mà là từ trong mật thất tưởng chừng không có đường thoát tìm ra chân tướng, phá giải vụ án.
Mỗi lần đường về ra một bộ mới đều sẽ có người kêu gào câu chuyện này không thể giải.
Nhưng sau một thời gian vẫn sẽ có Đại Ngưu tìm ra manh mối bị giấu ở chỗ tối, kéo tơ lột kén, từng bước tìm được chìa khóa mở cửa ải.
Trò chơi này có khuyết điểm duy nhất là phong cách tương đối âm u, bối cảnh chuyện xưa cũng cho người ta cảm giác áp lực.
Ôn Du Du trước khi xuyên sách là một sinh viên đại học năm hai, đồng thời cũng là một tác giả tiểu thuyết trinh thám có chút danh tiếng.
Lúc cô đọc quyển sách này liền suy nghĩ nếu ngày nào đó thế giới hiện thực cũng có thể có kỹ thuật như trong sách thì tốt rồi, có thể đem tiểu thuyết của mình cải biên thành trò chơi, khẳng định rất có cảm giác thành tựu.
Tìm được hòm thư trò chơi "đường về" cung cấp, Ôn Du Du gõ một email gửi qua.
Lâm Sư đeo mũ của mình lên, đang thí nghiệm đột nhiên nghe được âm thanh nhắc có thư.
Hắn quét mắt nhìn tiêu đề liền trực tiếp xoá email, thuận tiện đem người gửi email cho vào mục chặn.l.