"Lâm Diệp! Em là tiểu quỷ tham tiền!"
"Ôi người ta...!Chỉ là tham một chút thôi!" vừa nói vừa đưa tay làm hành động một chút.

Hai người rải cẩu lương cũng nên nhìn mọi người xung quanh đi chứ!
Cô nhân viên không nhìn nổi nữa.

Lâm Diệp bây giờ chẳng khác nào biến mình thành một cô tình nhân không hiểu chuyện của một ông chủ giàu có.

Độ giàu của đội trưởng Lục hình như còn vượt xa sức tưởng tượng của Lâm Diệp.

Lục Hàn Thuyên với ánh mắt nghi ngờ của mọi người về thân phận mà Lâm Diệp đang bày ra, trông cô nhìn thế nào cũng nhìn ra hai mấy chữ được bao nuôi, anh không nói gì còn vô cùng cưng chiều tiểu tình nhân đang giả vờ, giả vịt bên cạnh.

Nhân viên chờ hai người nói chuyện xong, mới dám chen vào một câu: "Thế có xem áo không ạ?"
"Có!" Hai người đồng thanh đáp.

Nhân viên đi lấy áo cho anh, vừa xoay đi Lâm Diệp ở phía sau lưng cố tình: "Ông chủ Lục! Vợ anh ở nhà chắc sẽ không biết đâu nhỉ!"
Đây là Lâm Diệp mà anh biết sao? Lục Hàn Thuyên nhìn cô, Lâm Diệp nháy nháy mắt với anh.

Anh đành thuận theo: "Không biết được! Anh làm việc, bé cưng phải yên tâm!"
Bé cưng kia đấy!
Lâm Diệp cười tươi, ôm cánh tay lành lặn còn lại của anh: "Thế chiếc thẻ kia thì sao? Em cũng muốn!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Cho em, cho em! Bao nhiêu cũng cho em!"
"Là anh nói nha!" Lâm Diệp cười hài lòng, đưa tay vào túi áo khoác của Lục Hàn Thuyên, cẩn thận móc ví ra.

Quen tay hay làm, việc ví của anh ở đâu cô cũng không cần hỏi tới làm gì, cứ như vậy hiên ngang xem như đồ của mình, nói lấy liền lấy.

Lúc mở ra, bên trong đúng là còn thẻ, không những một cái mà là rất nhiều.

Thấy mắt cô còn sáng hơn cả đèn trần ở đây, Lục Hàn Thuyên rút chiếc thẻ màu vàng đưa cho Lâm Diệp.

"Thẻ này còn tiền! Mấy tấm thẻ kia không đủ cho em ăn sáng đâu!"
"Cũng đồng nghĩa chúng có tiền, chỉ là không nhiều thôi đúng không?"

Lục Hàn Thuyên gật đầu.

Lâm Diệp nhận lấy cái thẻ anh đưa, cười tít cả mắt: "Anh Lục! Em cảm thấy làm bạn gái anh không tệ!"
"Vậy sao? Tôi thì đang cảm thấy mình đang giao trứng cho ác."
Nghe anh nói Lâm Diệp bĩu môi không đồng thuận, nhưng vì có tiền rồi cô đành ngọt ngào với anh một chút: "Ông chủ Lục! Anh có yêu cầu gì không?"1
Lục Hàn Thuyên nhếch khóe môi, đánh ánh mắt quan sát như thú săn mồi: "Tôi thấy môi mình có chút khô..." Ai đó không kiêng dè kề sát đến tai cô, thì thầm nho nhỏ: "...!muốn môi bạn gái Lâm đặt lên một chút!"
"Anh...!lưu manh!" Mắng xong, Lâm Diệp đẩy anh ra, hai đó đo đỏ như phỏng.

Trong lúc nhân viên lấy quần áo, Lục Hàn Thuyên tìm ghế ngồi chờ, Lâm Diệp đánh bước dạo cửa hàng một lúc, đi mua đồ cho đàn ông không thể thiếu cà vạt, huống hồ chiều nay còn cùng nhau về nhà mẹ ăn cơm
Lần trước anh tới, là áo sơ mi và quần tây, trang trọng lịch sự.

Bây giờ anh tới, cũng sẽ nghiêm trang như cũ.

Với tính cách của anh, chắc chắn không thể qua loa.

Lâm Diệp nhìn thấy một chiếc cà vạt màu đen bên trên là hoa văn kẻ sọc đỏ, xen kẻ có ít màu xanh trắng không rõ.

Nhìn không sến súa lại còn rất nam tính.

Nhân viên mỉm cười lịch sự với cô, Lâm Diệp chỉ tay chiếc cà vạt rồi bảo cô nhân viên lấy cho mình xem.

Chất liệu không tệ, đường may lại đẹp mắt.

Hàng may thủ công đúng là khác với hàng may theo số lượng, không những đặc biệt về sản phẩm còn thu hút bởi chất lượng.

Cẩn thận nhìn một lúc Lâm Diệp không giấu được sự hài lòng, vốn định mua cho anh nên căn bản cô cũng không nhìn giá, gật đầu nói với nhân viên: "Tôi lấy nó!"
"Vâng! Thưa cô!" Nhân viên nhận lại cà vạt trên tay Lâm Diệp để đóng gói.

Loay hoay tìm một cặp cúc măng-sét cho đi cùng đến khi chọn được quay trở lại, nhìn thấy nhân viên đang kì kèo với một cô gái về chiếc cà vạt mà Lâm Diệp đã chọn trước đó.

"Tôi thanh toán, cô nhất định phải bán cho tôi!"
"Cô à, thật sự không được.


Chiếc cà vạt này đã có người mua trước rồi!"
Lâm Diệp đi đến, hỏi nhân viên có chuyện gì.

Cô nhân viên khó xử: "Cô à! Cô đây muốn mua chiếc cà vạt cô đã chọn! Chúng tôi chỉ có một chiếc này, thật sự rất khó xử!"
"Khó xử cái gì! Tôi mua nó, cô nói giá đi!" Cô gái kia vừa ngang ngược vừa không nói lý lẽ.

Cái này gọi là gì? Vỏ quýt dày có móng tay nhọn? Đạo cao một thước ma cao một trượng?
Nói đến ngang ngược ai qua được độ ngang ngược của Lâm Diệp, xét đến không nói lý lẽ có khi Lâm Diệp xếp đầu bảng.

Đóng gói cũng đóng gói rồi, chỉ còn chờ thanh toán.

Lâm Diệp đặt cặp măng-sét lên quầy thanh toán, xoay người nhìn cô gái trẻ đang tranh giành cà vạt mà mỉm cười.

Đối phương nhìn Lâm Diệp, hống hách yêu cầu bằng thái độ không xem ai ra gì: "Tôi muốn lấy nó, chỉ khi cô thanh toán thì nó mới thuộc về cô!"
"Ồ! Vậy sao? Đồ người khác chọn rồi, hợp ý mình liền không nói đạo lý?"
"Tôi chẳng cần phải nói đạo lý với ai cả!"
Lâm Diệp gật đầu: "Được thôi!"
Sau đó cô rút thẻ đen của Lục Hàn Thuyên ra đưa cho nhân viên: "Quẹt đi!"
Lại quay đến cô gái: "Hình như, giờ nó là của tôi!"
Cô nhân viên nhận thẻ thì tiến hành thanh toán, mất giây liền xong, trả lại thẻ cho Lâm Diệp.

Bị mất thứ mình muốn, cô gái kia giận dữ đùng đùng: "Cô..."
"Muốn mua lại không?" Lâm Diệp lúc này lại thỏa hiệp.

Cô gái kia nhíu mày: "Thế nào? Cô bán cho tôi?"
"Đúng vậy! Sao hả? Không dám mua à?"
"Sao tôi lại không dám mua! Cô nói giá, tôi mua!"
Đối phương đã vỗ ngực khẳng định, Lâm Diệp cũng không phải khách sáo làm gì.

"Cái này, bao nhiêu vậy?" Lâm Diệp hỏi nhân viên về chiếc cà vạt.


Cô nhân viên nói: "Hai mươi bảy triệu tám trăm!"
Lâm Diệp cười với cô gái, nhìn tuổi đời chắc cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, có khi còn nhỏ hơn Lâm Diệp vài tuổi.

Váy công chúa xòe bồng bềnh, chất liệu vải mịn màng chắc hàng cao cấp, nhãn hiệu này Lâm Diệp không ưa thích nên chỉ biết chứ không dùng.

Cô không hợp với váy công chúa, nên Lâm Diệp chả bao giờ mặc những chiếc váy bung xõa như con công này.

Lâm Diệp có dáng nên chọn váy rất nghiêm khắc, cô thích những chiếc váy tôn được dáng, lộ eo nhỏ, lộ một chút đường cong, như vậy sẽ khiến cô tự tin.

Nhìn chiếc vòng tay bằng bạch kim ở cổ tay cô gái, Lâm Diệp nhếch khóe môi.

Cô đã định không tranh chấp, nhưng khi nhìn đến chiếc vòng tay bản tính ngang ngược trong cô lại muốn gây chút chuyện.

Đoán chừng, Lâm Diệp có thể bán lại chiếc cà vạt này với một số tiền lớn!
"Hai mươi bảy triệu tám đúng không? Tôi chuyển khoản cho cô, hai mươi tám triệu thêm hai triệu là chẵn ba mươi triệu!"
Cô gái vừa nói vừa rút điện thoại ra, tiền cũng sẵn sàng chuyển sang cho Lâm Diệp.

Nhưng Lâm Diệp không muốn bao nhiêu đó, cô cười rồi lắc đầu.

Cô gái kia nhíu mày khó chịu: "Thế cô muốn bao nhiêu?"
Lâm Diệp khoanh hai tay trước ngực, hất mặt: "Cô có thể trả bao nhiêu?"
"Vậy phải xem cô muốn bao nhiêu!" đối phương tự tin.

Lâm Diệp cười: "Thế sao? Hai lần!"
"Được!"
Màn hình điện thoại trên tay cô gái, số tiền đã nhân đôi cứ định chuyển sang cho Lâm Diệp thì cô lại dở chứng.

"Tôi thấy nên gấp ba đi!"
"Được!"
"Gấp bốn!"
"Được!"
"Gấp năm!"
"Cô...!Cô thật quá đáng!"
Lâm Diệp hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt đối chấp: "Quá đáng! Đồ của tôi không những muốn cướp còn trắng trợn nói tôi quá đáng! Muốn mua lại thì trả tiền, còn không thì tôi lấy đồ đi!"
"Được! Cô đọc tài khoản, tôi chuyển cho cô!"
Dù sao cũng là con gái duy nhất của Thịnh Gia, Thịnh Tiểu Vũ không thể vì một chiếc cà vạt mà mất mặt, thêm nữa càng không thể bị một cô gái làm mất mặt.


Bản tính ganh đua ở phụ nữ là điều hiển nhiên, Lâm Diệp đánh vừa trúng chỗ đau, đối phương đương nhiên sẽ không chần chừ.

Thịnh Tiểu Vũ ấn số tiền nhân lên năm lần theo yêu cầu, khóe môi Lâm Diệp hài lòng nhếch lên một nụ cười tự đắc.

Rút điện thoại trong túi xách, đưa đến cho đối phương quẹt, sau đó ấn chuyển đi một cái lập tức điện thoại của Lâm Diệp run lên tiếng tin nhắn, cô hài lòng đem nó ra xem thử.

Số tiền hai mươi bảy triệu tám được tăng lên năm lần, nằm gọn trong tài khoản, yên xuôi mọi chuyện cô cười nhìn nhân viên: "Đưa cà vạt cho cô ấy! Tôi không lấy nữa!"
"Dạ!" nhân viên gật đầu.

Lâm Diệp rời đi bỏ lại một cô gái ngốc vì hình tượng mà bỏ tiền oan, trong lòng thầm hả hê.

Khi thanh toán tiền quần áo cho Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp thật sự dùng cái thẻ vàng mà anh đưa, nhất định không dùng thẻ đen quyền lực mà cô có.

Lục Hàn Thuyên cũng lấy thêm hai chiếc quần tây, Lâm Diệp có tiền đương nhiên sẽ không ý kiến về chuyện anh muốn tiêu bao nhiêu, còn sẵn lòng chi ra cho anh mua thêm vài món.

Nhưng cô vẫn chưa chọn được cho Lục Hàn Thuyên cà vạt, đành kéo anh dạo trung tâm một lúc cho đến khi tìm được một chiếc cà vạt ưng ý.

"Em vừa mới lừa được tiền!" Lâm Diệp rời khỏi cửa hàng quần áo nam chưa lâu sợ người ta nghe thấy nên chỉ dám nói nhỏ đủ để hai người nghe.

Lục Hàn Thuyên nhìn cô bằng vẻ không tin, Lâm Diệp gật đầu: "Thật đó, một chiếc cà vạt, bán giá gấp năm lần!"
"Em mà đi bán hàng, có phải doanh số cửa hàng sẽ tăng lên lắm không?" Lục Hàn Thuyên cười, đưa tay véo mũi cô.

Lâm Diệp nắm tay anh lại, rút vào người anh: "Ai bảo cô ấy ăn hiếp em! Rõ ràng là em mua trước, vậy mà còn cố tranh!"
"Em không được bán tôi đấy nhé! Người ta nói được giá, em không được cứ thế mà gật đầu đâu đấy!"
Lâm Diệp cười: "Cái này để em thương lượng với bố mẹ anh đã!"
Lục Hàn Thuyên bật cười: "Thật là trẻ con khó bảo!"
"Em không trẻ con!"
"Phải phải! Em không trẻ con, em là người trưởng thành! Người trưởng thành mới có thể hôn người trưởng thành!"
"Lục Hàn Thuyên! Anh xấu tính quá đi!"
"Vậy sao? Bây giờ chúng ta làm chuyện xấu tính chút đi!"
"Không muốn, ở đây đông người lắm!"
Biết rõ ý đồ của anh là gì, Lâm Diệp cũng không ngại từ chối.

Lục Hàn Thuyên không những không tỏ thái độ, ngược lại còn làm ra vẻ tập trung cao độ.

Thấy anh đảo mắt nhìn quanh khắp tầng lớn của trung tâm, hai ba lượt ánh mắt dò thám liền kéo Lâm Diệp đi..