Sáng chủ nhật nên Lâm Diệp không đi làm, cũng không cần đến Sở cảnh sát, có thể nói hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi trong thời gian biểu bận rộn của giáo sư Lâm.

Tối qua Lục Hàn Thuyên không về lại ký túc xá mà ở nhà cô, sau khi đưa thẻ đen quyền lực cho Lâm Diệp ý định của anh là muốn kỳ kèo ở lại tiện thể để cô chăm sóc một khoảng thời gian.

Giáo sư Lâm không thể phản đối bởi vì chính mình đã nhận tiền từ anh, sau đó phải nhờ Tiểu Bạch dọn phòng ngủ dành cho khách để Lục Hàn Thuyên ở lại, Lâm Diệp giúp anh trải ga giường, cẩn thận sắp xếp phòng ngủ cho anh xong cô mới quay về phòng.

May mắn là người đàn ông không có ý kiến gì thêm, để Lâm Diệp về phòng nghỉ.

Tầm hai giờ sáng Lục Hàn Thuyên gọi cô dậy vì vết thương của anh đột nhiên đau.

Lâm Diệp lật đật tìm thuốc giảm đau, lại tìm cho anh miếng lót kê tay để khi ngủ tay không bị đè lên, tránh vết thương bị chạm vào.

Sáng ra tinh thần Lâm Diệp không mấy tốt, cô ngồi thẫn thờ trên ghế trong nhà bếp với mái tóc dài vẫn chưa được chải gọn có chút rối, ngồi bó gối trên ghế trong chiếc váy ngủ cũng chưa thay màu hoa lê, cứ thế cô khư khư tách trà.

Hơi ấm thoang thoảng dịu dàng, lại thêm mùi thơm nhẹ dễ chịu khiến tinh thần cô ổn định.

Lục Hàn Thuyên từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn trái nhìn phải rồi anh định vào nhà bếp uống chút nước.

Ngoài phòng khách thì Tiểu Bạch đang dọn nhà, vừa dọn vừa bật nhạc giao hưởng, cứ đoạn nhạc này kết thúc sẽ tiếp nối bằng một đoạn nhạc khác.

Giao hưởng là âm nhạc thường thức, để ý mới nhớ Lâm Diệp rất thích thể loại này.

Không có lời bài hát nhưng chứa đựng vô số tinh hoa nghệ thuật.

"Tiểu Bạch! Diệp Diệp chưa dậy sao?"
Tiểu Bạch nói: "Diệp Diệp ở trong bếp!".

T????uyệ???? hay luô???? có tại -- T????ù mT????uyệ????.v???? --
Nói xong lại dọn nhà, tiếng máy móc ù ì nặng nề nhưng không ồn ào.

Với sự xuất hiện của nam nhân tên Lục Hàn Thuyên, Tiểu Bạch đã không thấy kì lạ nữa.

Lâm Diệp buổi sáng cũng có dặn dò, đại ý là để Tiểu Bạch xem anh như người nhà, nếu anh có đến thì cứ mở cửa.

Tiểu Bạch vâng lời ghi nhớ vì đã có mệnh lệnh của chủ nhân.


Đi vào trong bếp, bước chân vừa đến cửa Lục Hàn Thuyên nhìn thấy thân thể nhỏ cuộn lại thành một khối, cô ngồi đừ ra một chỗ, giống như việc yên tĩnh này khiến cho cô dễ chịu.

Dù sự xuất hiện của anh có làm ánh mắt cô dao động, nhưng Lâm Diệp vẫn không phản ứng lại, tựa như anh vốn không thuộc về thế giới của cô, còn cô thì một mình chìm trong cảm xúc của chính mình.

Khi rơi vào những chuyện khiến bản thân không dễ chịu Lâm Diệp thường sẽ chọn im lặng, không quấy rầy ai cũng không ai muốn quấy rầy.

Lục Hàn Thuyên kéo ghế đến, ngồi xuống bên cạnh Lâm Diệp, nhìn gương mặt nghiêng hiện rõ sự mệt mỏi, anh tự dưng lại nảy sinh cảm giác đau lòng.

Vươn tay lấy cốc trà trên tay cô, thấy anh đón lấy trà của mình Lâm Diệp cũng buông tay.

Lục Hàn Thuyên đưa tách trà lên miệng uống một ngụm, Lâm Diệp chỉ vừa kêu lên "của em" thì người đàn ông ý cười hiện rõ đã uống xong chuẩn bị đặt cốc trà trả lại bàn.

Lâm Diệp lúc này mới nhìn anh, Lục Hàn Thuyên chờ đợi ánh mắt của cô từ đầu đến cuối, anh tận hưởng sự dịu dàng và một loại năng lượng ấm áp mà cô tỏa ra.

Điện thoại bên ngoài reo lên như một kẻ cản đường phá hỏng không khí, Tiểu Bạch lật đật đem điện thoại vào cho Lâm Diệp.

Cô vươn tay lấy còn không quên cảm ơn Tiểu Bạch một câu, ấn nghe rồi áp vào tai: "Xin chào! Tôi là Lâm Diệp!"
"Giáo sư Lâm! Chúng tôi gọi đến từ Hội thảo tâm lý trẻ em! Hôm qua chương trình có cử người gửi thư mời cho giáo sư, cảm ơn vì đã nhận được sự phản hồi từ giáo sư!"
"Không có gì!" Lâm Diệp khách sáo.

"Nghe nói giáo sư muốn đề xuất về chương trình?"
Lâm Diệp gật đầu: "Tôi không muốn ghi hình, nhưng hỗ trợ trao đổi thì được!"
Lục Hàn Thuyên kéo ghế gần đến, anh xoay người Lâm Diệp đối diện với mình rồi gục đầu vào hõm vai gầy mảnh khảnh của cô.

Đang nghe điện thoại, Lâm Diệp căn bản không có có hội đẩy anh ra.

Trong tâm lý học có một hình thức dẫn dắt tâm lý rất thú vị, khi bạn nghe điện thoại chỉ cần là người khác đưa cái gì đó cho bạn hoặc là làm điều gì đó với bạn, bạn đều sẽ tuân theo.

Ví dụ như, Lục Hàn Thuyên bây giờ, anh hôn nhẹ vào cổ Lâm Diệp có ý đồ tham lam chiếm giữ mùi hương cơ thể cô.

Lâm Diệp không cảm thấy nhột, còn tự nhiên nghiêng đầu để anh có thể vùi vào.

Tay cô vô thức xoa tóc Lục Hàn Thuyên, ngón tay nhỏ trắng nõn luồn vào trong tóc anh một cách dịu dàng, hình ảnh này rất đẹp mắt.

"Giáo sư, e là chuyện này không được! Bởi vì hội thảo xuyên suốt ba ngày đều ghi hình trực tiếp, mà giáo sư lại được mời làm khách tọa đàm nên không thể không ghi hình!"

"Không có cách nào khác sao?"
Cô không muốn hình ảnh của mình bị lan truyền, cũng không muốn lên tivi, nếu việc trao đổi kiến thức là vì trẻ em đương nhiên Lâm Diệp rất muốn hợp tác, nhưng phải mang mặt mình và cả danh tiếng phát trực tiếp trên sóng truyền hình, cô chưa từng thử qua.

"Giáo sư, dù sao cũng chỉ là một chương trình! Cô cứ xem như là trao đổi bình thường là được!"
Lục Hàn Thuyên hôn nhẹ nhàng từ cổ lên trên, lại từ trên hôn nhẹ xuống.

Mỗi lần anh rời đi, trên da thịt Lâm Diệp có một dấu đỏ như mẫu đơn nở rộ, màu không sẫm nhưng vết hồng hồng đó khá nổi bật.

Lâm Diệp gật đầu, không có biểu cảm cảm xúc: "Được rồi! Tôi sẽ đến!"
"Cảm ơn giáo sư! Về phần thông tin thời gian và địa điểm, chúng tôi sẽ liên hệ gửi lại cho giáo sư sau!"
"Được! Cảm ơn anh!"
"Cảm ơn giáo sư! Chúc giáo sư một ngày tốt lành! Xin lỗi đã làm phiền!"
Bên kia chờ Lâm Diệp tắt điện thoại chứ không tự ý kết thúc.

Khi cô trả điện thoại lên bàn, phát giác ra người đàn ông mang danh nghĩa bạn trai đang tự tung tự tác hôn khắp trên cổ mình.

Lâm Diệp đẩy nhẹ anh một cái, nhẹ giọng gọi: "Hàn Thuyên!"
Khi cảm thấy đủ cho buổi sáng tốt lành và đẹp trời hôm nay, Lục Hàn Thuyên ngẩng mặt lên.

Thấy anh cười, Lâm Diệp không lạnh không nóng: "Anh làm gì vậy?"
Người đàn ông dứt khoát: "Hôn em!"
"Ồ!" Lâm Diệp gật gật đầu, chớp chớp mắt.

"Em sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"
Lâm Diệp lắc đầu: "Không có! Em chỉ hơi thiếu ngủ!"
"Xin lỗi em! Diệp Diệp!"
Sự xuất hiện của anh dường như kéo cô vào những mớ rắc rối không thể lý giải, ví dụ như đêm qua.

Lâm Diệp vươn tay áp lên má anh, làn da trên gương mặt không mịn màng khiến da tay cô cảm nhận được sự mệt mỏi của nắng mưa sương gió bấy lâu nay khi anh ở Sở cảnh sát.

Dịu giọng gọi anh một tiếng "Hàn Thuyên!"
Lâm Diệp thấy lòng mình thật nhẹ, ở bên cạnh anh, chưa bao giờ khiến cô yên tâm đến như vậy.

"Sao thế? Có phải vẫn còn đau không?" Anh đưa tah xoa má nhỏ xinh đẹp, chỉ hận mình bất cẩn đã khiến cô bị thương.


"Anh có muốn mua ít vật dụng cá nhân không?"
Đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, việc Lục Hàn Thuyên ở lại qua đêm.

Nói gì thì bây giờ họ cũng danh chính ngôn thuận quen nhau, việc anh ở lại cũng không phải ngày một ngày hai.

Huống hồ, Lục Hàn Thuyên còn đang bị thương, từ vệ sinh cá nhân đến sinh hoạt bình thường cũng cần cô giúp đỡ, cho đến khi tay anh khỏi hẳn e là Lâm Diệp vẫn sẽ phải bận rộn một thời gian.

***
Lựa chọn nơi để mua vật dụng của hai đối tượng vừa mới yêu đương là trung tâm thương mại.

Mà cảnh tượng cùng một người đàn ông gãy tay đi cùng một người phụ nữ bị đánh đến mặt sưng lên khiến người ta hoài nghi.

Cũng may Lâm Diệp đã cẩn thận đeo khẩu trang, Lục Hàn Thuyên lại lựa chọn công khai nhan sắc.

Vật dụng cá nhân đầu tiên là hai cái cốc đánh răng, lại mua bàn chải đôi, anh nói muốn mua một cặp để khi nhìn sẽ giống tình nhân.

Sau đó lại chọn vài bộ quần áo mặc ở nhà, tiếp đến chọn áo sơ mi và quần âu.

Cầm tiền của người thì phải phục vụ người.

Bây giờ Lâm Diệp mới hiểu nỗi khổ mà tiền bạc gieo rắc cho cô, quần áo của Lục Hàn Thuyên hỏi nhãn hiệu mới biết anh mặc đồ may thủ công.

Mà trung tâm thương mại chỉ duy nhất một nơi bán nhãn hiệu anh thường dùng, Lâm Diệp cùng anh đi vào cửa hàng, nhân viên bên ngoài đón tiếp rất chu đáo.

Ban đầu cô còn khen bọn họ bán hàng chuyên nghiệp, tác phong làm việc của nhãn hàng nổi tiếng có khác.

Khi cầm lấy một cái áo sơ mi lên xem thử, Lâm Diệp mới há hốc.

Còn tưởng ai dùng gậy đánh vào đầu cô, mãi một lúc sau cũng không thấy cô nói gì.

Cô kéo ống tay áo của Lục Hàn Thuyên, thấp giọng nói với anh: "Lục Hàn Thuyên! Anh bán nhà em để mua quần áo ở đây à?"
Lục Hàn Thuyên cười, lén lút cùng cô nói lời to nhỏ để tránh bị người khác nghe thấy nhưng hai người thật sự quá gây sự chú ý.

Một người đàn ông đẹp trai, cao lớn, thần sắc kiên định có thừa đi bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, trưởng thành.

Đứng cạnh nhau tạo thành một đôi khiến người ta nhìn vào cũng phải ghen tị.

"Giá này chỉ mới là tầm trung, đi vào trong kia, tôi có thể bán cả biệt thự của em chỉ để mua áo là thật!"
Lâm Diệp ngẩng lên trừng mắt nhìn anh, hoảng hốt: "Anh dám!"
Lục Hàn Thuyên cười, một cô nhân viên đi đến khi thấy hai người to nhỏ bàn bạc.


Người đàn ông có ý muốn mua, cô gái đi cùng lại cứ như chê hàng quá đắt.

Hàng hiệu, với giá này cũng được xem là quá rẻ.

Lâm Diệp ấy à, thật sự chê đắt!
Ra ngoài cùng Lục Hàn Thuyên nên hôm nay Lâm Diệp cố tình chọn váy dài màu xanh đi mua sắm, Lục Hàn Thuyên vẫn là bộ quần áo hôm qua, chưa kể anh còn chẳng tắm.

Hoài nghi một lúc thì nhân viên vẫn cố rặn được một nụ cười lịch sự đầy miễn cưỡng, Lâm Diệp không để bụng, Lục Hàn Thuyên cũng không thèm để tâm.

Thứ Lâm Diệp để bụng là tiền, thứ Lục Hàn Thuyên quan tâm là biểu cảm của cô bạn gái.

"Hai vị có cần giúp đỡ gì không ạ? Ở đây chúng tôi có rất nhiều mẫu cùng với rất nhiều giá, có thể tùy chọn theo nhu cầu của anh chị!"
Lâm Diệp gật gật đầu, đánh liêm sỉ hỏi nhỏ một câu: "Rẻ nhất ở đây là bao nhiêu?"
Lục Hàn Thuyên xoay đi, lén lút cười.

Dáng vẻ rình rập của cô giống như ăn trộm hơn là khách hàng đến đây mua sắm.

Nhân viên nghe hỏi câu này thì không muốn bán nữa, một sự xem thường ra mặt nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời cho có: "Mẫu rẻ nhất ở đây là mùa trước, giá trung bình là 24 triệu một chiếc!"
"Hai...!Hai mươi bốn triệu?" Lâm Diệp kêu lên, không ngăn được cơn khủng hoảng đang dần lan tràn ra khắp người.

Đây là giá rẻ nhất sao? Đây...!Đây còn đắt hơn quần áo hàng hiệu của cô.

Túi xách của cô cũng chưa đến cái giá khủng khiếp này.

Lâm Diệp nắm lấy Lục Hàn Thuyên muốn kéo anh đi, nhưng anh lặp tức kéo cô lại.

Anh nói với nhân viên khi Lâm Diệp lắc đầu muốn bỏ chạy: "Lấy hai màu trắng, xanh của tháng này!"
Lâm Diệp kéo tay Lục Hàn Thuyên: "Anh bị điên à? Lục Hàn Thuyên, hai mẫu tháng này cũng gần cả trăm triệu!"
"Là em nói muốn tôi đi mua đồ dùng đúng không?"
"Nhưng...!Nhưng không bảo anh..."
Nhân viên mất kiên nhẫn với hai người, Lục Hàn Thuyên cũng nhìn thấy rõ sự không tình nguyện của người phục vụ.

Lâm Diệp vẫn còn kì kèo về việc hai chiếc áo, Lục Hàn Thuyên xoa đầu cô: "Đừng nháo nữa! Trong ví còn một cái thẻ!"
"Hả? Vẫn còn sao?"
"Em định ôm hết tiền bỏ chạy hay sao vậy?" Anh vừa nói ánh mắt lườm nguýt dán lên Lâm Diệp.

Lâm Diệp chu chu môi, bám vào cánh tay anh: "Anh Lục! Có phải, chúng ta nên thương lượng chút không?"
Con người Lâm Diệp thức thời còn nhanh hơn độ chuyển giao của thời gian, vừa rồi còn muốn đùng đùng kéo anh đi, bây giờ giống như muốn anh mua hết chỗ này.

Lục Hàn Thuyên thở dài, lắc đầu cam chịu..