Chương 77: Ngọt ngào


"Lại đang nói lung tung gì thế hả?" Ngân Tranh quát khẽ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thẩm Khinh Vi không hề có ý trách móc, Thẩm Khinh Vi nghiêng người về phía trước, chủ động dựa vào trước mặt Ngân Tranh.


Hô hấp cả hai quấn lấy nhau, lông mi dài lại cong của Thẩm Khinh Vi như cánh quạt nhỏ, chớp chớp chớp chớp, ánh mắt vơi bớt linh hoạt cùng trong trẻo thường ngày, đồng tử sâu thẳm, Ngân Tranh chăm chú nhìn, giống như bị mê hoặc, cứ như vậy chìm đắm.


Thẩm Khinh Vi nhỏ tiếng nói: "Được không, sư tỷ?"


Tiếng gọi sư tỷ khiến xương cốt người ta tê dại, khi Thẩm Khinh Vi cố ý làm nũng lấy lòng sẽ có một hương vị đặc trưng, mặt mày như tơ, vô cùng mê người, trái tim Ngân Tranh điên cuồng đập loạn trong ánh mắt của Thẩm Khinh Vi, cơ thể căng cứng, Thẩm Khinh Vi không nghe được lời đáp lại của Ngân Tranh, lại dựa càng gần thêm, đôi môi của hai người gần như dính lấy nhau, tỏa ra mùi hương sữa thơm ngát, Ngân Tranh vừa động đậy môi, Thẩm Khinh Vi dứt khoát lại quyết đoán hôn lên.


Giống như người đi trên sa mạc nhiều ngày, nụ hôn của Thẩm Khinh Vi to gan lại điên cuồng, cô không có kĩ năng hôn, hoàn toàn dựa vào cảm giác, đâm ngang đâm dọc nhưng lại khiến Ngân Tranh tan rã.


May mà lí trí còn sót lại, nhân trước khi toàn thân bắt đầu nổi lửa, Ngân Tranh đè lấy vai Thẩm Khinh Vi, kéo ra một khoảng cách với cô.


Thẩm Khinh Vi không thỏa mãn, đôi môi đỏ rực, cô cắn môi: "Sư tỷ."


Môi đỏ răng trắng, vô vùng chói mắt lại mê người, Ngân Tranh bình tĩnh lại, nói: "Đừng làm bậy, còn đang làm khách ở nhà người ta kìa."


"Vậy hết làm khách là được à?"


Ánh mắt Thẩm Khinh Vi vừa thẳng thắn vừa chân thành khiến Ngân Tranh không nói thành lời, suýt chút nữa bị sặc, Thẩm Khinh Vi vẫn muốn có được đáp án, lắc lư lấy áo Ngân Tranh: "Sư tỷ."


"Để... để sau rồi tính." Ngân Tranh không đồng ý, cũng không từ chối, nhưng Thẩm Khinh Vi giống như nhận được Thánh chỉ, sắc mặt lập tức tươi tắn, Ngân Tranh thấy cô vui vẻ như thế, cũng không nhịn được cong môi.


Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy sư tỷ, chị ngủ đi, em ở đây canh gác."


Ngân Tranh bảo cô đi tìm Yên Nhược nói chuyện, dù sao cũng hiếm khi gặp mặt, Thẩm Khinh Vi nói: "Mỗi ngày di động đều có..."


Còn chưa nói xong, Thẩm Khinh Vi khựng lại, cười khàn: "Cũng không phải mỗi ngày."


Ngân Tranh gật đầu, Thẩm Khinh Vi thấy cô ấy nằm xuống, cũng vén chăn nằm lên, Ngân Tranh ngạc nhiên: "Khinh Vi?"


"Sư tỷ, chị ngủ đi, em sẽ ôm chị thế này."


Ôm Ngân Tranh mới có cảm giác chân thực, mới cảm giác cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt không phải là giả, Ngân Tranh không nói gì, chỉ ôm lấy vai Thẩm Khinh Vi, kéo cô vào lòng.


Đầu mũi Thẩm Khinh Vi ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng, còn có mùi hương sữa thấp thoáng như có như không, cô nghĩ tới hương vị vừa được nếm thử, có chút khô miệng, Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu, hai tay vòng lấy eo Ngân Tranh, hỏi: "Sư tỷ, thế này chị có khó chịu không?"


Hai người nằm nghiêng, nơi mềm mại dựa vào trước ngực, đè ép tới biến hình, âm thanh Ngân Tranh khàn khàn: "Không có gì khó chịu cả."


"Ừm." Thẩm Khinh Vi to gan nói: "Vậy thế này thì sao?"


"Cũng không... ưm..."


Khi Triệu Bình về nhà, không thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, chỉ thấy Yên Nhược ngồi trên sô-pha xem tivi, chân cẳng gác lên, vô cùng nhàn nhã, Triệu Bình đi tới hỏi: "Cô Thẩm đâu?"


Yên Nhược nghe thấy tiếng, liền buông chân xuống, trả lời mẹ: "Tới phòng khách nghỉ ngơi rồi ạ."


"Vậy thì được." Triệu Bình thở phào, khó khăn lắm mới chờ được người tới, hi vọng hai người xem xét xem công ty xảy ra vấn đề chỗ nào, Yên Nhược hỏi: "Mẹ đi đâu thế?"


"Đi mua ít đồ." Triệu Bình nói: "Người ta khách sáo, nhưng cũng không thể thật sự để người ta giúp đỡ nhà mình miễn phí được."


"Mua gì thế ạ?"


"Đồ trang điểm, còn cả mẫu quần áo mới." Triệu Bình mua theo thói quen của Yên Nhược, bà cảm thấy con gái, chắc chắn đều hi vọng bản thân xinh đẹp, đặc biệt nhìn cách ăn mặc của Thẩm Khinh Vi, có lẽ cũng là đứa trẻ thời trang, vốn dĩ bà và chồng bàn bạc sẽ trả tiền, nhưng Ngân Tranh kiên quyết không nhận, bà dứt khoát tới cửa hàng của bạn mua ít quà biếu.


Yên Nhược nhìn đồ trang điểm mới phát hành của hãng LH mà ngưỡng mộ. Một bộ! Là một bộ! Tuy giá cả những đồ trang điểm này cũng không quá đắt đỏ, nhưng giới hạn, hộp dùng xong có thể sưu tập lại, sau này không chừng còn tăng giá, cô nàng nài nỉ Triệu Bình rất lâu, Triệu Bình cũng không mua, bây giờ nói tặng là tặng, Yên Nhược lẩm nhẩm: "Sao không mua cho con một bộ?"


"Cho cô?" Triệu Bình hung dữ lườm cô nàng: "Mua cho cô làm gì, cả ngày chỉ biết làm tổ trong nhà, không xem tivi thì lại chơi game, nói muốn tới Thanh Ô Môn học phong thủy, được, bố cô với tôi đồng ý rồi, kết quả thì sao, cô học được cái gì hả? Về nhà bảo cô xem phong thủy thì đều mù mờ không biết, học cái rắm!"


Yên Nhược rụt vai, Triệu Bình cái gì cũng tốt, chỉ là thích càu nhàu, chút chuyện nhỏ nhoi cũng có thể nói cả nửa ngày, hoàn toàn không có dáng vẻ tinh anh lão luyện trên thương trường.


Cô nàng nói: "Chẳng phải vì con không thích hợp à."


"Dù sao phải trải qua thực tiễn mới biết được kết quả."


"Thực tiễn?" Triệu Bình nghiến răng: "Cô có thể đợi tôi với bố cô chết rồi tiếp tục thực tiễn, tìm một nơi phong thủy đắc địa rồi chôn hai chúng tôi xuống."


Yên Nhược: ...


Tại sao cô nàng nghĩ không thôi lại đi nói chuyện với mẹ mình chứ?


Tai họa trời làm có thể tránh, nhưng nghiệp bản thân tự tạo chỉ có đường chết! Yên Nhược muốn nhấc mông, chuẩn bị di chuyển ra ngoài, Triệu Bình mắng mỏ một tiếng: "Cầm điều khiển điều hòa chuẩn bị đi đâu hả?"


Lúc này Yên Nhược mới phát hiện còn đang nắm chặt lấy điều khiển điều hòa, cô nàng vội đặt xuống.


Triệu Bình hỏi: "Khi nào thì tới công ty làm?"


Yên Nhược không nơi trốn tránh: "Mấy ngày nữa đi ạ."


"Tôi sắp xếp chức vụ cho cô rồi, đợi chuyện lần này kết thúc, cô phải cùng tới công ty với tôi."


Yên Nhược xụ mặt: "Vâng."


Nói xong cô nàng muốn ra ngoài, Triệu Bình: "Đứng lại, lại muốn đi đâu?"


"Con..." Yên Nhược nghĩ một lúc: "Con đi xem Thẩm Khinh Vi nghỉ ngơi có tốt không."


Sắc mặt Triệu Bình dịu lại, xua tay, bảo Yên Nhược đi.


Yên Nhược vội ra khỏi biệt thự, vỗ ngực, nhưng cũng không thật sự đi gõ cửa, chút chừng mực này cô nàng vẫn nắm được, Triệu Bình cũng bận rộn với chuyện công ty, cô nàng ở nhà nhàn nhã, với tính tình giận cá chém thớt của mình, đôi bên rõ như gương trong lòng.


Ra khỏi biệt thự, Yên Nhược đi tới chiếc ghế dài trong vườn hoa, có ô che nắng, cô nàng bảo quản gia bưng lên đĩa dưa hấu đá, bản thân ngồi dưới ô che nắng lấy điện thoại ra chơi game.


Ăn mấy miếng dưa, dường như nghe thấy trong tòa biệt thự nhỏ có âm thanh, bình thường biệt thự nhỏ không ai ở, là nơi để đồ, Yên Nhược cũng rất ít khi tới đó, lúc này cô nàng cầm dưa hấu, đứng trước cửa, nhìn vào trong, chần chừ có nên gõ cửa hay không.


Quản gia đứng bên cạnh Yên Nhược: "Cô chủ, có cần đem dưa hấu đá cho cô Thẩm không?"


"Được." Yên Nhược cười nói: "Đi đi."


Quản gia lập tức bưng tới, cô nàng nhận lấy, chỉnh trang quần áo cùng tóc tai, xong rồi đi tới cửa, gõ cửa gọi tên Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi đang gấp chăn, nghe thấy tiếng gõ cửa liền nhìn ra, Ngân Tranh đang đánh răng rửa mặt, Thẩm Khinh Vi liền đi mở cửa.


Yên Nhược đứng ở bên ngoài.


"Dậy rồi à?" Yên Nhược trưng ra mặt cười thật tươi: "Không làm phiền hai người chứ?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không."


Cô và Ngân Tranh chỉ nhắm mắt một lúc rồi dậy.


"Dưa này vừa to vừa ngọt, còn lạnh nữa, giải khát rất tốt, cậu và sư tỷ thử không?" Yên Nhược hỏi: "Sư tỷ cậu đâu?"


Thẩm Khinh Vi nhìn về phía nhà vệ sinh: "Đang đánh răng rửa mặt."


"Cậu thử trước không?"


Một miếng dưa hấu đưa tới, Thẩm Khinh Vi nói: "Đợi tôi rửa mặt xong rồi ăn."


Yên Nhược đặt dưa hấu xuống, chưa được hai giây, Ngân Tranh từ nhà vệ sinh bước ra, Thẩm Khinh Vi và cô ấy lướt qua vai nhau, tay hai người chạm vào nhau, Thẩm Khinh Vi cố tình ngoắc lấy tay Ngân Tranh, mấy giây sau mới buông ra.


Ngân Tranh im lặng, quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi đứng trước cửa nhà vệ sinh cười với cô ấy.


Dáng vẻ rất vui vẻ, giống như đứa trẻ con.


Ngân Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, quay về phòng khách, Yên Nhược vội đưa dưa hấu tới, Ngân Tranh nhận lấy rồi nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, mẹ cô về chưa? Khi nào chúng ta tới công ty?"


"Không vội." Yên Nhược: "Dọn vệ sinh tới hơn ba giờ, xong chúng ta sẽ qua đó."


Chiều nay Ngân Tranh không có sắp xếp gì, gật đầu ăn dưa hấu, Yên Nhược liếc mắt nhìn Ngân Tranh, vốn dĩ cô nàng cho rằng Thẩm Khinh Vi đã đủ xuất chúng, lúc nhìn thấy Ngân Tranh mới biết cái gì gọi là người đẹp hơn người, không nói tới việc vẻ ngoài của Ngân Tranh xinh đẹp hơn Thẩm Khinh Vi, thân hình cũng thướt tha hơn Thẩm Khinh Vi, hơn nữa khí chất này, khí thế thong dong không vội này, rất hiếm gặp.


Chân thẳng, ngũ quan mạnh mẽ, cho dù Yên Nhược chưa từng nghiên cứu tướng mạo, nhưng có thể nhìn ra khí cốt của Ngân Tranh là trời sinh.


Quả nhiên Âm Dương Môn khác biệt.


Cô nàng cảm thán, nhưng không dám bắt chuyện, chỉ có thể liên tục nhìn về phía nhà vệ sinh, hi vọng Thẩm Khinh Vi sớm ra ngoài giải vây.


Thẩm Khinh Vi đang soi gương, ngón tay cô vuốt ve bờ môi, có chút đau đớn, còn hơi sưng, nghĩ tới Ngân Tranh đáp lại mình, hơn nữa còn cắn môi cô, khẽ khàng gọi tên cô, trái tim liền trào lên một phen rung động.


Cô ngắm rất lâu, khi đẩy cửa nhà vệ sinh ra ngoài, Ngân Tranh nói: "Tới ăn dưa hấu."


"Tới đây." Thẩm Khinh Vi đi tới, Ngân Tranh đứng dậy: "Chị đi chuẩn bị đồ mang tới công ty."


"Bùa vàng trong túi em." Thẩm Khinh Vi nói với cô ấy, Ngân Tranh gật đầu, chào hỏi Yên Nhược rồi về phòng, sau khi Thẩm Khinh Vi ngồi xuống rồi cầm một miếng dưa hấu, quả nhiên mát lạnh, cô cắn một miếng, kích thích đôi môi khẽ đau.


Yên Nhược nhìn cô: "Ngọt lắm đúng không?"


"Cũng được." Thẩm Khinh Vi nói: "Bình thường."


Dù sao ban nãy cô vừa được hôn sư tỷ ngọt hơn thứ này gấp trăm lần.


Yên Nhược không tin: "Sao có thể chứ? Dưa hấu này là loại ngọt nhất tôi ăn trong năm nay đấy."


Yên Nhược nhìn sang, nghe thấy Thẩm Khinh Vi nói: "Cậu nhìn tôi xem, nhìn xem tôi có chỗ nào khác lạ không."


Chỗ nào khác lạ?


Yên Nhược ngắm nghía kĩ càng, da dẻ trắng bóc, mặt mày như hoa đào, đôi mắt lấp lánh xinh đẹp, rất sáng, nếu nói có chỗ nào khác lạ, cô nàng nghĩ một lúc: "Xinh đẹp hơn rồi."


Lợn! Thẩm Khinh Vi chủ động nói: "Nhìn chỗ này của tôi này."


Cô chỉ vào đôi môi mỏng của mình, còn chưa tô son, sắc môi hồng tự nhiên, màu sắc đậm hơn một chút, Yên Nhược nhíu mày, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Nhìn không thấy hơi sưng à?"


Yên Nhược vỗ tay: "Nhìn ra rồi!"


Nói xong âm thanh cũng lặn mất tăm, Thẩm Khinh Vi quay đầu: "Không hỏi tôi có chuyện gì à?"


Yên Nhược cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì thế?"


Thẩm Khinh Vi đặt dưa hấu xuống, cười rất ngọt ngào: "Sư tỷ hôn tôi."


Yên Nhược: ...


Mấy giây sau, Yên Nhược: ???


Có thể làm người không?