Chương 76: Ngọt ngào


Tuy đã sớm quen với vẻ không đứng đắn của Thẩm Khinh Vi, nhưng có khi những lời người này nói ra không những khiến người ta chấn động, mà còn khiến Ngân Tranh đỏ mặt, Thẩm Khinh Vi thấy Ngân Tranh không nói chuyện, liền nắm lấy tay cô ấy: "Sư tỷ, được không?"


Còn nũng nịu, âm thanh mềm mại, Ngân Tranh quay đầu, Thẩm Khinh Vi vừa định nhoài người, góc mặt lướt qua mặt Thẩm Khinh Vi, dưới ánh mặt trời, mặt mày Ngân Tranh càng thêm đỏ.


Thẩm Khinh Vi nói: "Sư tỷ?"


Ngân Tranh ho khẽ: "Đừng nói lung tung."


"Ai nói lung tung chứ." Thẩm Khinh Vi vừa nghe liền xù lông: "Có phải chị hối hận rồi không?"


"Chị hối hận ban nãy đồng ý chúng ta... chúng ta..."


Ngân Tranh đau đầu: "Không."


Ngân Tranh phủ quyết quá nhanh, thấp thoáng chút gấp gáp, ánh mắt cũng thoáng mất tự nhiên, Thẩm Khinh Vi nhìn cô ấy, đột nhiên nói: "Sư tỷ, không phải chị đang xấu hổ đấy chứ?"


Ngân Tranh lườm Thẩm Khinh Vi một cái, vừa đưa tay ra chuẩn bị cốc đầu Thẩm Khinh Vi, lại bị Thẩm Khinh Vi nắm ngược lại, miết lên lòng bàn tay, trời nóng, lòng bàn tay hai người dính lại dinh dính, nhưng không tách ra.


Lúc Yên Nhược quay lại, nhìn thấy hai người đang đứng dưới ánh mặt trời, cô nàng vội nói: "Sao không tới dưới gốc cây đợi tôi, đứng ở đây chết nắng mất."


Thẩm Khinh Vi phản ứng lại, xoa đầu mũi: "Quên mất."


Thẩm Khinh Vi chỉ quan tâm tới việc nói chuyện với Ngân Tranh, quên mất cả chuyện nhỏ nhặt này, Ngân Tranh liếc nhìn cô, Thẩm Khinh Vi thích nhất là nhõng nhẽo, bình thường phải dãi nắng dầm mưa đã sớm kêu gào, nhưng bây giờ lại quên mất.


Thẩm Khinh Vi nào có quên, chỉ là cô không có thời gian quan tâm.


Nghĩ tới đây, trái tim Ngân Tranh lại rung động, cô ấy quay đầu nhìn Thẩm Khinh Vi, nét mặt dịu dàng, Thẩm Khinh Vi cùng lúc nhìn sang Ngân Tranh, Yên Nhược rất "biết ý" chuẩn bị diễn vai bóng đèn, bị Thẩm Khinh Vi đẩy ra: "Cậu không nhìn ra à?"


Yên Nhược ngây ngô: "Cái gì chứ?"


"Cậu không nhìn ra tôi và sư tỷ đang tay trong tay à?" Thẩm Khinh Vi không nhịn nổi nữa, nghiến răng nói.


Yên Nhược gật đầu, chủ động đưa tay ra.


Thẩm Khinh Vi trợn trắng mắt, đánh một cái lên tay Yên Nhược, nói: "Đi vào."


Yên Nhược gãi đầu, chỉ đành đi vào trong trước, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh vừa tới phòng khách liền nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, không khí rất thoải mái, Yên Nhược nói: "Bố, mẹ, cô Thẩm và sư tỷ của cô ấy tới rồi."


"Ở đâu? Mau mau mau, mời vào đi!" Người phụ nữ trung niên đi tới trước cửa, liền nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh nắm tay nhau đi vào.


Thẩm Khinh Vi ngẩng đầu, người phụ nữ trung niên trước mặt mặc bộ đồ công sở màu trắng ngà, bên trong là sơ mi lụa trắng, tóc vén lên, chăm sóc rất tốt, nhìn không lớn hơn Yên Nhược bao nhiêu, lướt qua bên ngoài cảm giác giống như chị gái của Yên Nhược.


Yên Nhược giới thiệu: "Mẹ tôi, đây là bố tôi, đây là mợ tôi, đây là em trai tôi."


Em trai Yên Nhược, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh từng gặp, cách một khoảng thời gian không lâu trước, nhìn béo hơn rất nhiều, có vẻ như được bồi bổ dinh dưỡng không ít, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Còn chơi game nữa không?"


Em trai vô cùng gượng gạo gãi đâu: "Không chơi nữa, không chơi nữa."


Hiện tại cùng lắm là chơi game điện thoại, khi thật sự gặp phải những thứ không dám gặp trong trò chơi kia, những người khác đều không biết có cảm giác gì, nhưng lúc cậu ngâm âm trì đang trong trạng thái tỉnh táo, đau tới nỗi lục phủ ngũ đang đều đang gào thét, vào khoảnh khắc ấy, cậu tưởng rằng mình sắp chết.


Vừa hay Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh cứu cậu ra ngoài.


Thím của Yên Nhược là một người xinh đẹp, Thẩm Khinh Vi phát hiện gene của gia đình này không tệ, cũng có lẽ là vì có tiền, nên biết cách chăm sóc bảo dưỡng, bố Yên Nhược nói: "Ngồi đi, cũng không còn ai, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé?"


Những người khác không có ý kiến, Thẩm Khinh Vi ngồi bên cạnh Ngân Tranh, nghe mẹ Yên Nhược nói: "Nghe Yên Nhược nhắc tới không ít chuyện về hai cô, chuyện em trai con bé lần trước, chúng tôi vẫn chưa cảm ơn hai cô chu đáo."


"Bác đây không cần khách sáo đâu." Sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh, ngữ điệu lạnh lùng, nhưng không khiến người ta cảm giác lãnh đạm thờ ơ, có loại cảm giác lành lạnh nói không thành lời, cô ấy nói: "Đây là duyên phận."


"Duyên phận, duyên phận, đúng đúng!" Bố Yên Nhược nâng cốc: "Tôi kính hai cô một ly."


Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh cực kì ít uống rượu, vì Hà Càn không cho phép, uống rượu sẽ ảnh hưởng tới năng lực phân biệt của cả hai, hiện tại nhìn chiếc ly trước mặt, Ngân Tranh chần chừ hai giây, Yên Nhược nói: "Bố, người ta có môn quy, không thể uống rượu!"


"Ồ!" Bố Yên Nhược hoang mang: "Ngại quá, tôi không hiểu lắm, mạo phạm rồi, vậy đổi thành sữa được không?"


Ngân Tranh gật đầu: "Làm phiền rồi."


"Không không không, là chúng tôi không hiểu quy định."


Rõ ràng Ngân Tranh mới là vãn bối, nhưng thái độ của mọi người với cô ấy vô cùng tôn kính, có lẽ là vì khí chất trời sinh của bản thân, loại cốt cách tiên nhân, thánh thần, khiến người ta không dám mạo phạm.


Duy chỉ có một người ngoại lệ.


Thẩm Khinh Vi nhìn dáng vẻ nói năng đứng đắn của Ngân Tranh, chỉ cảm thấy trong lòng như có vuốt mèo, tưởng tượng tới lúc hôn sư tỷ, liệu có phải cũng nghiêm túc như vậy không?


Ánh mắt Thẩm Khinh Vi dừng lại quá lâu, Ngân Tranh nghiêng mắt: "Khinh Vi?"


Thẩm Khinh Vi hoàn hồn, nói: "Ăn cơm đi."


Trên bàn ăn, Ngân Tranh bị hỏi mấy vấn đề, đều liên quan tới phương diện phong thủy, cô ấy nhìn về phía Yên Nhược: "Dường như cô Yên cũng là chủ quan phong thủy?"


"Chút võ vẽ của nó đủ làm gì chứ." Mẹ Yên Nhược xua tay: "Cũng chỉ đủ dùng xem địa hình giúp chúng tôi thôi."


Yên Nhược bị mẹ nói mất hết thể diện, hừ một tiếng.


Nhưng nói tới đây, Yên Nhược lại hỏi: "Vậy hai người có tìm được đồ đệ không?"


Âm Dương Môn đời đời tương truyền, bắt đầu bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, cho nên tới tuổi Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, đã có thể tìm đồ đệ, Thẩm Khinh Vi nói: "Sư thúc đang tính toán rồi."


Yên Nhược ừm một tiếng, không quá hiểu rõ những chuyện thế này.


Thẩm Khinh Vi chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cậu nói công ty của mẹ cậu, là chuyện gì thế?"


Mẹ Yên Nhược nghe tới đây liền buông đũa xuống, nhìn sang Yên Nhược: "Con nói với cô Thẩm rồi à?"


"Vâng, nói rồi ạ." Yên Nhược cười: "Chắc chắn cậu ấy có thể giải quyết!"


Tin tưởng tuyệt đối, Ngân Tranh lạnh lùng nói: "Cụ thể là chuyện gì?"


"Chính là một thời gian trước tôi thành lập một công ty mới, nhưng luôn xảy ra những chuyện kì quái."


Ví dụ như đèn trong văn phòng bật lên một cách kì quái, thang máy luôn dừng ở tầng công ty mà không xuống dưới, có lẽ chỉ là vì bên trong không có ai, nhưng thang máy mỗi tầng đều sẽ tự động dừng, còn có tiếng bước chân truyền tới trên hành lang văn phòng, có lúc đồ đạc của đồng nghiệp biến mất một cách kì quái.


Tóm lại là rất kì quái, Yên Nhược nói: "Tôi từng tới xem thử rồi, phong thủy không có vấn đề!"


Hôm đó, cô nàng còn đặc biệt mời sư phụ tới một chuyến, tới xem phong thủy cho văn phòng, sư phụ nhìn trái nhìn phải, từ bên trong tới bên ngoài tòa nhà, cũng nói thật là vùng đất địa thế rất tốt, kinh doanh chắc chắn thịnh vượng phát đạt, cho nên sư phụ cũng không phát hiện phong thủy có vấn đề gì.


Nhưng sư phụ Yên Nhược lấy an toàn trên hết, bảo gia đình nên tìm Thiên Sư Môn tới xem thử, Yên Nhược liền nghĩ tới Thẩm Khinh Vi.


Vừa hay Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh tới tìm người, liền mời hai người tới xem.


Ngân Tranh gật đầu: "Không vấn đề, vậy chúng ta ăn xong thì qua đó luôn?"


"Ôi, không vội không vội." Mẹ Yên Nhược nói: "Hai cô cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi hẵng qua, bên công ty còn đang dọn dẹp."


Vì những chuyện này khiến lòng người bất an, công việc cũng không có cách nào hoàn thành thật tốt, ai nấy đi làm đều thấp tha thấp thỏm, căn bản không ai tình nguyện tăng ca, còn chưa tới thời gian tan làm, cả tòa nhà liền im lìm như tòa nhà chết, cho nên gần đây bà sắp xếp người tới dọn dẹp triệt để, khiến mọi người an tâm.


Ngân Tranh đồng ý.


Cơm nước xong xuôi liền ăn hoa quả, bố Yên Nhược ra ngoài xử lí công việc, Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi ngồi trong phòng khách, chiếc tivi tinh thể lỏng cỡ lớn đang chiếu chương trình thịnh hành nhất hiện tại, Yên Nhược và em trai xem tới vui vẻ, Ngân Tranh không quan tâm, cô ấy không có hứng thú với những thứ này.


"Chị ra ngoài một chút." Ngân Tranh đứng lên nói, Thẩm Khinh Vi vội nói: "Sư tỷ, em đi cùng chị!"


Ngân Tranh quay đầu, coi như ngầm cho phép.


Hai người ra khỏi biệt thự, đứng bên bồn hoa, Ngân Tranh nói: "Khinh Vi, chị quyết định ngày mai đi thăm hỏi các vị trưởng bối của Thiên Sư Môn."


"Tìm sư phụ à?" Thẩm Khinh Vi hiểu rõ: "Em cũng đi."


Ngân Tranh gật đầu: "Được."


"Sư tỷ, chị có từng nghĩ, tại sao sư phụ phải tránh mặt không?"


Ngân Tranh suy nghĩ mấy giây: "Không phải sư phụ tránh mặt."


"Vậy sư phụ?" Sắc mặt Thẩm Khinh Vi biến đổi: "Không phải sư phụ đi thanh lí môn hộ chứ?"


Xử lí sư thúc đem người sống nhét vào âm trì!


Ngân Tranh vốn dĩ biết nguyên nhân, nhưng hiện tại bản thân cũng không quá rõ, cô ấy lắc đầu, Thẩm Khinh Vi thấy sắc mặt Ngân Tranh không ổn vội nói: "Được rồi, sư phụ lợi hại như thế, chắc chắn không có chuyện gì đâu."


Lời an ủi vụng về của Thẩm Khinh Vi hiển nhiên rất có tác dụng, Ngân Tranh nhìn cô một cái thật sâu, cử động môi: "Biết rồi."


"Vậy chị cười một cái xem nào." Thẩm Khinh Vi thò đầu ra, tươi cười, nói: "Đợi chúng ta tới xem công ty cho mẹ Yên Nhược xong sẽ tiếp tục tìm sư phụ, sẽ không chậm trễ nhiều thời gian."


"Không chậm trễ." Ngân Tranh như ám chỉ: "Dù sao đó cũng là bạn tốt nhất của em."


"Bạn tốt nhất gì chứ!" Thẩm Khinh Vi cho rằng Ngân Tranh còn đang giận dỗi ghen tuông, vội giải thích: "Sư tỷ, thật ra..."


"Chị hiểu." Ngân Tranh ngắt lời cô: "Chị trêu em thôi."


Thẩm Khinh Vi: ...


Sư tỷ, chị trở nên xấu xa rồi, trước đây chị không thế này!


Ngân Tranh nhận được đôi mắt oán thán của Thẩm Khinh Vi liền đưa tay vuốt những sợi tóc tán loạn trước trán cô, Thẩm Khinh Vi lập tức ngoan ngoãn trở lại, hai người đi dạo một lúc, Ngân Tranh mệt mỏi, muốn quay về nghỉ ngơi, Thẩm Khinh Vi quay về cùng cô ấy, hỏi cô ấy có muốn uống sữa rồi hẵng ngủ hay không, Ngân Tranh sợ không ngủ được, liền đồng ý.


Hai người ở ngôi biệt thự nhỏ bên cạnh biệt thực chính, căn nhà biệt lập, Thẩm Khinh Vi hỏi Yên Nhược có sữa không, Yên Nhược lập tức bảo người làm đưa tới cho hai người, Thẩm Khinh Vi mở cửa, cảm ơn người làm rồi bưng khay về phòng.


Tuy biệt thự nhỏ không lớn, nhưng trang trí rất xa hoa, bên cạnh phòng của hai người là phòng sách, sau đó là nhà bếp, Thẩm Khinh Vi đi qua nhà bếp cùng phòng sách, nhìn căn phòng bên phải của hai người đang mở cửa, nghiêng đầu nhìn, rất nhiều rượu vang.


Ngân Tranh nói: "Xem ra ông Yên và bà Yên rất thích sưu tập rượu."


Thẩm Khinh Vi gật đầu, đưa sữa cho Ngân Tranh, nói: "Sư tỷ từng uống rượu vang chưa?"


Ngân Tranh không hề suy nghĩ: "Chưa."


Cũng đúng, từ nhỏ sư phụ đã không cho hai người chạm vào thứ gì, bình thường đều làm bạn với trà, Ngân Tranh nói xong liền đặt cốc sữa đã uống hết xuống, chuẩn bị lên giường đi ngủ, đột nhiên Thẩm Khinh Vi gọi: "Sư tỷ."


Ngân Tranh nghiêng mắt: "Ừm?"


Thẩm Khinh Vi nói: "Em nghe trên tivi nói, sau khi uống rượu sẽ loạn tính, là thật à?"


Ngân Tranh không quá hiểu những thứ này, cũng không thể giải thích, cô ấy ngừng lại mấy giây, lắc đầu với Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi đột nhiên ngồi xuống bên giường cô ấy, nhoài người ra, nhích tới trước mặt Ngân Tranh, mặt mày nhìn Ngân Tranh mong chờ, âm thanh khàn khàn nói: "Hay là chúng ta thử đi?"