Mọi vật tĩnh lặng, chỉ có tiếng sột soạt của gió rét thổi qua những ngọn cây. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn về phía trước, nhưng không thấy bất cứ động tĩnh gì.

Tống Thiên Tứ hồi hộp hỏi: “Chị, sao chị hai vẫn chưa ra nữa? Sẽ không có chuyện gì chứ?”

Cậu rất lo lắng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì mẹ Đổng không đi cùng, nếu không bà ấy đã sớm không đứng vững rồi.

Lúc này trong lòng Tống Thanh cũng rất rối nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh trấn an cậu: “Không sao đâu, Châu Đại Thành chỉ cần tiền mà thôi. Nếu hắn nhận được tiền, chắc chắn sẽ thả người.”

Cảnh sát ở bên cạnh xem đồng hồ, đã nửa tiếng rồi, vẫn không có tin tức gì.

Tống Việt bình tĩnh bàn bạc với cảnh sát, nếu mười lăm phút nữa không có ai ra thì bọn họ sẽ xông vào từ phía sau. Cứ ngồi chờ thế này chỉ giúp Châu Đại Thành có thêm thời gian để trốn thoát.

Từng giây từng phút trôi qua, ai nấy đều rất lo lắng, nhất là khi bên trong là người thân của mình. 

Giữa không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn. Cánh cửa sắt được mở ra, không thấy ai xuất hiện nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân.

“Đừng trốn nữa. Lúc chúng mày tới bọn tao đã thấy rồi.” Người đàn ông bên kia lớn giọng hét về phía rừng cây.

Tống Tư hạ giọng nói với những người khác: “Đó không phải Châu Đại Thành.”

Một cảnh sát hỏi: “Cô nghe kỹ lại xem, chắc chắn là không phải sao? Có khi nào do khoảng cách quá xa nên nghe lầm không?”

Tống Tư quả quyết lắc đầu: “Không thể nào. Tôi rất quen thuộc với giọng nói của hắn.”

Bất kể là lúc say rượu hay tỉnh táo, thậm chí là giọng mũi lúc cảm của hắn cô ấy đều rất quen thuộc.

Cuộc sống đó như một cơn ác mộng, cô ấy thật sự không muốn nghĩ tới. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô ấy đều phải nhiều lần xác nhận xem mình đã thật sự rời khỏi tên cặn bã kia hay không.

Giọng nói đó chắc chắn không phải của hắn.

Những người còn lại của nhà họ Tống cũng đều cho rằng giọng nói này không phải của Châu Đại Thành. 

Người đàn ông bên kia dường như biết bọn họ đang nói gì, lập tức cười lớn: “Đương nhiên tao không phải tên ăn xin Châu Đại Thành kia, có ý xấu nhưng lại không có gan làm chuyện xấu, mới làm được một nửa đã muốn chạy. Có điều, bây giờ hắn đã bị chôn dưới đất rồi.” 

Gã nói năng không kiêng nể, không hề lo lắng sẽ bị cảnh sát bắt, tiếp tục mở miệng: “Còn nữa, các anh em dưới trướng tao đều nói cô em mới vào trông không tệ, da thịt mềm mại trắng trẻo.”

Tống Thiên Tứ đang nén giận lập tức bùng nổ, muốn lao ra giết gã đàn ông kia.

May mà mấy chú cảnh sát bên cạnh kịp thời ngăn lại, nếu không cậu đã vọt ra rồi.

Anh cảnh sát trẻ tuổi nói: “Bây giờ chúng ta không rõ bọn chúng có bao nhiêu người, nếu cậu liều lĩnh xông ra thế này sẽ chỉ gây bất lợi cho cô ấy và khiến bản thân gặp nguy hiểm. Xin hãy tin tưởng chúng tôi nhất định sẽ đưa chị gái cậu trở về an toàn, được không?”

Một chú cảnh sát già quan sát hồi lâu đột nhiên lớn giọng nói với tên kia: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Không phải đã đưa tiền cho anh rồi sao?”

Nếu là vụ bắt cóc bình thường thì chỉ muốn cướp tiền cướp sắc, gã không cần thiết phải đi ra, nhân lúc trời tối có thể cầm tiền bỏ trốn.

Gã dám trắng trợn đi ra như vậy, chắc chắn còn có mục đích khác.

Tầng hai của nhà máy đột nhiên sáng đèn, một người đàn ông cường tráng đứng ở cửa, nếu không phải lúc đi lại gã phải chống gậy thì mọi người hoàn toàn không nhìn ra gã bị què một chân.

Nhìn kỹ lại, căn phòng trên tầng hai chật ních người, không biết chính xác có bao nhiêu người.

“Muốn cái gì? Tao muốn Hạng Thập Thất! Tao muốn tên chó đó trả chân cho tao, nếu không thì không có gì để bàn.”

Hai câu nói này rõ ràng mang theo nỗi hận chất chứa nhiều năm của người đàn ông, lộ ra sự điên cuồng không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

Vì ngày này, gã đã đợi bảy năm.

Nếu rơi vào tay gã, đừng nói là một chân, đến cả mạng cũng phải giao ra.

Nói xong, gã xoay người đi vào trong, cánh cửa bị đóng sầm lại. 

“Hạng Thập Thất?”

Lúc này người nhà họ Tống mới hiểu ra người bắt cóc đúng là Châu Đại Thành, nhưng tiến hành được một nửa thì bị người đàn ông này cướp người, nghe giọng điệu của gã lúc nãy thì Châu Đại Thành bây giờ không rõ sống chết.

Đúng là báo ứng mà.

“Xem ra bọn chúng có rất nhiều người, nếu chúng ta xông vào thì có thể chúng sẽ giết con tin, cuối cùng cả hai bên đều chịu thiệt. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng tìm ra người tên Hạng Thập Thất này, giả vờ đồng ý với yêu cầu của hắn. Sau đó chúng ta nội ứng ngoại hợp đánh hắn trở tay không kịp.” Một cảnh sát phân tích rõ ràng.

Tống Thiên Tứ đánh một quyền vào thân cây, biết ngay là gặp phải tên này thì không có chuyện gì tốt.

Bây giờ chị gái cậu còn đang ở bên trong…

Tống Việt lập tức hỏi Tống Thanh: “Em có thể liên lạc với người đó không? Nếu anh ta có thể đến nhanh một chút thì chúng ta sẽ đưa tiền, chắc chắn có thể khiến anh ta hài lòng.”

Trong tình huống cấp bách đã quên mất người đó không hề trông giống người thiếu tiền.

Tống Thanh cũng rất sốt ruột nhưng cô ấy thật sự không có cách liên lạc với sếp cả.

Nếu có thì cũng là anh và A Thiển.

Tống Thanh đột nhiên nhớ tới lời Tống Thiển đã nói với mình trước khi đi ngủ tối hôm qua, lặp lại lần nữa: “Bây giờ anh ta không có ở đây. A Thiển nói anh ta đã về nhà rồi, khi nào quay về thì em ấy cũng không rõ.”

Tống Tư: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu người đó không tới, ngay cả cơ hội đến gần chúng ta cũng không có.”

Cảnh sát già nói với Tống Thiên Tứ: “Thế này đi, cậu đi một chuyến xem người mà hắn nhắc đến có đến được không, nếu không thì chúng tôi sẽ thử xông vào từ phía sau.”

Tống Thiên Tứ nhận được lệnh thì không dám chậm trễ, đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra lúc này.

Cậu chạy về phía trước với đôi mắt ngấn lệ, đến chỗ rẽ thì không nhịn được mà quay đầu nhìn nhà máy.

Nhất định phải chờ cậu trở về.

Lúc này, Hạng Loan Thành cũng vừa tiến vào thành phố Nhạc Dương, mí mắt phải của anh giật liên tục. 

Tài xế và trợ lý đều đang nghỉ Tết nên anh phải tự lái xe. Trong lòng càng ngày càng cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên anh gặp phải loại dự cảm này.

Anh đạp chân ga, chiếc xe lao nhanh về hướng nhà họ Tống.

Trực giác mách bảo với anh rằng A Thiển đã xảy ra chuyện. 

Khi đến nhà họ Tống, chỉ có một chiếc đèn lớn giữa sân được bật sáng. Bình thường vào giờ này họ đã tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, hẳn sẽ có phòng bật đèn, nhưng bây giờ toàn bộ đều tối đen như mực. 

Cổng chỉ khép hờ nên anh đẩy cổng bước vào. Nghe tiếng bước chân, Đổng Thành Mai và vợ chồng bác cả Tống tưởng bọn nhỏ đã về nên mừng rỡ rơi nước mắt ra đón, nhưng vừa ngó đầu ra thì thấy Hạng Loan Thành bước vào sân. 

“Sao cô chú lại ở đây? Mấy người A Thiển đâu rồi ạ?” Hạng Loan Thành nhìn xung quanh mà không thấy ai.

Đổng Thành Mai sợ hãi đã lâu nên vừa nghe đến tên con mình thì không khỏi đỏ mắt.

Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Hạng Loan Thành lập tức xoay người đi tìm bọn họ, chưa kịp ra khỏi sân đã bắt gặp Tống Thiên Tứ từ bên ngoài vội vàng trở về. Khoảnh khắc nhìn thấy Hạng Loan Thành như nhìn thấy tia sáng trong đêm đen, cậu không nói nhiều lời lập tức kéo anh đi đến ngoại ô. 

“Tôi có xe, như vậy nhanh hơn.”

Vừa lên xe, Tống Thiên Tứ đã nghĩ chính vì người đàn ông này mà chị gái mình mới gặp họa, nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp thì cậu nhất định sẽ đánh anh một quyền. 

Khi cả hai đến nơi thì cảnh sát đang cố gắng thương lượng với người đàn ông kia.

*

Lúc này, Tống Thiển không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ mình bị ai đó đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì chân tay đã bị trói. Bên cạnh là bé con đang ngủ say không nhìn thấy cả ngày nay, trông có vẻ không bị thương, còn ngủ rất ngon lành nữa. 

“Cô em tỉnh rồi à?” Người đàn ông râu ria xồm xoàm lê cái chân què đi đến. Gã bóp chặt cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình.

“Chà, dáng vẻ không tồi. Chẳng trách nhiều năm không gặp mà thằng nhãi đó vẫn còn nhớ mãi không quên.” Gã cười khinh thường.

Có lẽ do đang ở nơi xa lạ nên cô luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chăm chú vào mình, nhưng nhìn xung quanh thì không thấy gì.

Trước khi tới đây, cô đã nghĩ đến vô số tình huống có thể xảy ra, nhưng không ngờ kẻ bắt cóc lại không phải Châu Đại Thành.

Cô cực kỳ chắc chắn mình không hề quen biết người đàn ông trước mặt này. 

Trong tình huống này, cô chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian: “Vị đại ca này, chúng ta không quen biết nhau. Nếu anh muốn tiền thì trong ba lô của tôi có rất nhiều, chi bằng anh thả tôi đi.”

Cách đó không xa có hai thanh niên gầy gò đứng cầm ba lô của cô đổ hết tiền ra.

Tên xấu xí trong số đó nhìn thấy tiền thì hai mắt sáng rực: “Đại ca, chúng ta phát tài rồi! Mười vạn tệ đó! Sau khi ra ngoài chúng ta có thể tha hồ ăn uống, chơi bời.” 

“Hai tên vô dụng tụi bay muốn sống thì đứng im đó. Nếu bị người bên ngoài biết chúng ta chỉ có ba người thì đừng nói đến tiền mà nửa đời sau phải ngồi tù mọt gông.” Gã không có hứng thú với số tiền này, chính nỗi căm thù đã giúp gã chống đỡ đến tận ngày hôm nay.

Mấy ngày trước, gã đã nhìn thấy tên khốn mà hắn từng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ở thành phố này.

Đúng là không uổng công gã chờ thời cơ.

“Tôi cũng không lừa cô em, tôi có thù không đội trời chung với tên chó Hạng Thập Thất kia. Yên tâm đi, tôi sẽ không đụng vào cô. Tôi chỉ lấy lại thứ mình muốn thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ thả cô và đứa trẻ này ra.”

Dựa vào lời người đàn ông, cô hỏi tiếp: “Các người có thù hận gì mà phải liều mạng như vậy chứ? Không cẩn thận sẽ mất luôn cả mạng đấy.”

Gã như nghe được một câu chuyện cười, chỉ vào chân mình nói: “Nhìn thấy không? Đây là do hắn năm đó gây ra đấy, hại tôi mất mặt trước các anh em, ngay cả bạn gái bên nhau mấy năm cũng bỏ đi.” 

Gã nghiến răng nghiến lợi, chỉ ước có thể lột da rút gân, ăn tươi nuốt sống Hạng Thập Thất để giải nỗi hận trong lòng. 

Tống Thiển vừa định lên tiếng, Tiểu Gia Lê ngủ cả một ngày đột nhiên tỉnh lại, mơ màng mở mắt, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã bị lừa tới đây hôm qua. 

Nhìn quanh một vòng mới phát hiện ra Tống Thiển, bập bẹ: “Đô đô, Lê Lê đói! Muốn ăn cơm!” 

Đứa trẻ hai tuổi hiếu động nhanh đói, bình thường mỗi ngày bé con phải ăn bốn bữa, nhưng cả ngày hôm nay không có hạt cơm nào vào bụng. 

Tống Thiển không biết lúc nào mới được cứu nên chỉ có thể dỗ dành bé: “Lê Lê ngoan, chờ đến khi chúng ta ra ngoài sẽ có đồ ăn ngon.”

Trẻ con không chịu được cơn đói, nghe nói không được ăn ngay thì lập tức òa khóc.

Người đàn ông không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, vừa định dọa bé thì chợt nghĩ đến đứa trẻ bảy năm trước, nếu nó vẫn còn sống thì có lẽ đã là một đứa bé mập mạp, hoạt bát. 

Sự áy náy và nỗi nhớ nhiều năm khiến gã nói không nên lời, đảo mắt nhìn quanh hi vọng có thể tìm được thứ gì đó để đánh lạc hướng Tống Gia Lê. 

Tống Thiển chợt nhớ ra hình như trong túi có hai viên kẹo mà cô đã mua hai ngày trước nhưng vẫn chưa lấy ra.

Cô cầu xin gã lấy kẹo đút cho Tống Gia Lê, cuối cùng bé con cũng ngừng khóc. 

Đúng lúc này, bên ngoài có người lớn tiếng nói: “Hạng Thập Thất mà anh tìm đã đến rồi đây.”

Gã vội vàng bảo hai tên còn lại khiêng Tống Thiển xuống dưới, vừa ra khỏi cửa lập tức kề dao vào cổ Tống Thiển, hét to về phía Hạng Loan Thành: “Một mình mày đến đây, không được phép mang theo thứ gì, nếu không tao cũng không chắc cô em này sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” 

Tống Thiển bất đắc dĩ bị bắt làm con tin nhìn chằm chằm về phía rừng cây. Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối. Ánh sáng kéo dài chiếc bóng của anh. Khuôn mặt quen thuộc đầy kiên nghị, đôi mắt trong phút chốc đã đỏ rực.



Tác giả có lời muốn nói:

Trò chơi đố vui có thưởng: Ai đã bắt cóc họ?

Chính là người quen cũ đã được đề cập ở chương trước.

Tống Gia Lê: Chú, kẹo ngon quá!

Hạng Loan Thành: Chỉ một viên này thôi, sau này muốn ăn thì tự đi mua.