“Thập Thất, con cứ đi gặp mặt một lần đi, nếu không thích thì thôi, không mất nhiều thời gian đâu.”

Tưởng Tuyết dè dặt đứng bên cạnh Hạng Loan Thành thuyết phục anh.

Hạng Loan Thành đặt đồ xuống, kéo cà vạt, không kiên nhẫn nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Thập Thất. Còn nữa, phiền bà chuyển lời với ông ta rằng tôi sẽ không đến đâu.”

“Nhưng mà Thập Thất, mẹ…” Tưởng Tuyết há miệng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến lúc đó mình không muốn nhận lại anh, thế là đành thôi.

“Bà yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản cuộc hôn nhân của hai người đâu. Nếu không có chuyện lần trước, tôi nhất định sẽ không quay về. Nếu bà ép tôi làm chuyện mà tôi không muốn, tôi không ngại rời khỏi nhà họ Tưởng một lần nữa.” Anh liếc nhìn bà ta với ánh mắt khinh miệt.

Anh cởi cúc tay áo, chuẩn bị thay quần áo, quay sang nói với bà ta: “Phiền bà đi ra ngoài được không? Nhân tiện đóng cửa lại giúp tôi. Cảm ơn.”

Cực kỳ lễ độ, nhưng lại không giống mẹ con.

Tưởng Tuyết không thuyết phục được anh, cũng hiểu tính anh nói một thì không có hai, vì vậy chỉ có thể ra ngoài trước.

Bản lĩnh của Hạng Loan Thành không phải học từ nhà họ Tưởng. Lúc đó không một ai ở nhà họ Tưởng chịu dạy dỗ một tên nhóc như vậy. Ông cụ không xem trọng anh, tính khí cũng không tốt, sao phải phí sức lấy lòng.

Tuy rằng ông cụ không thích anh nhưng cũng không quá nghiêm khắc. Lúc đó Tưởng Hoài Nam được hưởng đãi ngộ gì cũng sẽ chia cho anh một chút, tuy rằng đa phần mang thái độ khinh thường nhưng cuộc sống của anh vẫn tốt hơn trước.

Anh biết mình không có lối thoát nào ở đây nên liều mạng đọc sách học tập ở nơi mà mọi người không biết. Sau khi tiết kiệm được mấy trăm tệ thì anh ra ngoài mở cửa hàng. Ban đầu anh còn bị người ta lừa hết tiền, thậm chí không biết bữa cơm tiếp theo là khi nào.

Cũng giống như năm đó anh rời khỏi thôn Diêm Đóa, sau khi ra khỏi nhà, anh không bao giờ nghĩ đến việc trở về.

Vì vậy, anh cắn răng kiên trì. Có lẽ do đã thất bại quá nhiều lần, cuối cùng ông trời cũng ban cho anh chút may mắn. Anh nắm chặt cơ hội nhỏ nhoi này, cải tử hoàn sinh bản thân và cửa hàng.

Thừa thắng xông lên, anh mở một nhà xưởng, dồn hết tất cả tài sản vào đó, gần như đứng trên bờ vực mất tất cả một lần nữa, nhưng may thay anh đã vượt qua.

Anh dùng hai năm để khiến mình có đủ tư cách đứng trước mặt cô. Ngay khi anh chuẩn bị đi tìm cô thì ông cụ Tưởng đột nhiên tìm tới cửa.

Bởi vì sai sót nghiêm trọng trong đơn hàng lớn vừa rồi, toàn bộ công ty thua lỗ 50%, không phải không thể tiếp tục hoạt động mà là nếu cứ như thế thì Tưởng thị chỉ còn thoi thóp.

Ông ta vốn không định đến tìm đứa cháu ngoại này, nhưng gần đây có không ít người cả công khai lẫn kín đáo khen ngợi anh tuổi trẻ tài cao, không hề thua kém phong thái của ông ta năm đó.

Cứ thế, ông ta ngang nhiên đi thẳng vào văn phòng của Hạng Loan Thành, yêu cầu anh giúp đỡ giải quyết vấn đề này.

Hạng Loan Thành không phải loại người sẽ nghe lời khi bị ép buộc, không đuổi ông ta ra ngoài đã là khoan dung lắm rồi.

Cuối cùng, nghĩ đến mấy trăm tệ năm đó lấy từ nhà họ Tưởng, anh đồng ý quay về giúp đỡ.

Tất nhiên là phải có điều kiện, trong đó chuyện đầu tiên là hạ bệ Tưởng Hoài Nam.

Hai năm ở bên ngoài, anh biết rõ người đàn ông này đã giở bao nhiêu thủ đoạn, người nhà họ Tưởng đều biết nhưng cũng ngầm đồng ý.

Người ta nói máu lạnh sẽ được di truyền, có lẽ anh đã biết sự tàn nhẫn trong xương tủy của mình không phù hợp với sự lương thiện của nhà họ Tưởng đến từ đâu rồi.

Bữa tiệc được tổ chức đúng kế hoạch, mọi người ăn uống linh đình trong đại sảnh nhà họ Tưởng. Tưởng Tuyết khoác tay trúc mã của mình là ông Dương, xuất hiện trước mắt quần chúng, nở nụ cười chuẩn mực, cụng ly với những người đến chào hỏi.

Biến mất hơn mười năm, sau khi quay về thì có thêm một đứa con trai, nghĩ thế nào cũng chỉ có mấy tình huống đó.

Tưởng Tuyết kiêu ngạo đứng thẳng lưng, khoe chiếc cổ thon dài, liếc nhìn đám phụ nữ đang trò chuyện phía sau, tự cho rằng tất cả mọi người đều đang ghen tỵ với mình.

Cho dù bà ta phải dè dặt trước mặt bố, ra sức lấy lòng con trai, nhưng thân phận đại tiểu thư nhà họ Tưởng không cho phép bà ta cúi đầu, nhu nhược.

Người đàn ông bên cạnh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của bà ta để trấn an.

Tưởng Tuyết tươi cười đáp lại.

Ở chỗ không người, người đàn ông hỏi: “Chuyện lần trước tôi nói với cô, cô suy nghĩ đến đâu rồi?”

Trong nháy mắt, bà ta giật mình hoảng hốt rồi nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, nhẹ nhàng lên tiếng: “Qua hai ngày nữa, chỉ hai ngày nữa thôi.”

“Tốt nhất là cô nên nhanh lên, thời gian không chờ đợi ai.”

“Tôi sẽ quay về tìm cách để nó đồng ý.”

Hạng Loan Thành vẫn không xuất hiện.

Ông cụ Tưởng ngồi xe lăn liên tục cử người đến giục nhưng không ai có thể vào phòng anh, chỉ dám đứng bên ngoài gõ cửa mấy cái.

Ông cụ tức giận thở hổn hển, run rẩy chống gậy chuẩn bị lên tầng thì đúng lúc này, Hạng Loan Thành đi xuống.

Rất nhiều thiếu nữ đến bữa tiệc này để làm quen. ai nấy đều muốn đính hôn, chỉ cần có thể leo lên nhà họ Tưởng, nhất là Tưởng Loan Thành, cuộc sống sau này sẽ thuận buồm xuôi gió.

Hạng Loan Thành đi xuống cầu thang, băng qua đại sảnh sáng trưng đi ra ngoài, hoàn toàn phớt lờ những người chào hỏi với anh, kể cả ông cụ Tưởng.

“Muốn lật trời rồi sao? Nhìn nó đi! Mau gọi A Tuyết đến, hỏi xem con bé dạy con thế nào. Sao lại không lễ phép vậy chứ?”

Ông cụ Tưởng nhìn chằm chằm vào quản gia bên cạnh, lớn tiếng quát. Thật ra bình thường Hạng Loan Thành cũng đối xử với ông ta như vậy, nhưng chuyện hôm nay khiến ông ta rất mất mặt, vô thức đổ lỗi cho người khác.

Tất cả những người có mặt ở đây đều sành đời, lập tức nhận ra Tưởng tổng mới nhậm chức này không dễ đối phó, ngay cả lão Tưởng tổng cũng không thể quản được anh, đổi người kế nhiệm như trước đây.

Hôm đó Hạng Loan Thành đi suốt đêm về nhà họ Tưởng, đêm đầu tiên đã nói rõ ràng với ông ta rằng anh sẽ không đi xem mắt. Lúc đó ông ta đồng ý, nhưng không quá hai ngày đã mời tất cả đối tượng xem mắt đến nhà.

Có lẽ đã quen ra lệnh cho người khác nên luôn muốn can thiệp vào cuộc sống của anh.

*

“Thành Mai, Thành Mai, bảo ba đứa nhà em ra giúp một chút đi. Đứa nhỏ Tiểu Gia Lê chạy đi đâu không thấy nữa rồi.” Bác dâu Tống vừa đập cửa vừa hô lớn.

Ba chị em nghe tiếng cũng chạy ra. 

Mùng 2 Tết là ngày tốt để đi thăm họ hàng, bạn bè. Trẻ con mọi nhà được cho phép ra ngoài chơi, do đó có không ít kẻ buôn người đang tìm thời cơ thích hợp để ra tay.

Nếu bắt cóc tống tiền thì đưa tiền là xong, sợ nhất là bị lừa bán, biển người mênh mông, khả năng tìm được gần như bằng không.

Cả nhà bác dâu Tống đều lo lắng, sao đứa trẻ bình thường chơi trước cổng hôm nay lại không thấy đâu được chứ.

Đứa bé được cả nhà yêu thương đột nhiên biến mất.

Mọi người chia nhau ra tìm, lùng sục khắp các ngõ hẻm xung quanh, đi hỏi từng nhà một nhưng không ai nhìn thấy đứa bé.

Mãi đến tối vẫn không có tin tức gì, bấy giờ mọi người thực sự hoảng loạn. Đứa trẻ duy nhất của nhà họ Tống bị mất tích, làm sao có thể ngồi yên. Tống Thanh lập tức bảo Tống Thiên Tứ đến đồn cảnh sát trình báo, nhân tiện hỏi xem ở đó có đứa trẻ nào đi lạc không. 

Bé con mới hơn hai tuổi, không nhớ rõ địa chỉ nhà.

Tống Tư an ủi Trần Lan Lan đang hoảng loạn: “Có lẽ bé con đã được một người tốt bụng đưa đến đồn cảnh sát rồi. Tiểu Gia Lê là người tốt ắt được trời giúp, chắc chắn không có việc gì đâu.”

Trong lúc lo lắng chờ đợi, Tống Thiển nhìn thấy dưới khe cửa có một tờ giấy, vội vàng chạy tới nhặt lên, trên tờ giấy trắng ghi mấy chữ xiêu vẹo:

Đứa nhỏ đang trong tay tao, mười vạn tệ không được thiếu một đồng.

Nhà họ Tống từ trước đến nay đều giản dị, sau khi bán nhà chuyển đến đây vẫn luôn tuân theo nguyên tắc không để lộ tiền tài, chỉ mở một cửa hàng nhỏ trước nhà để kiếm sống.

Một gia đình bình thường lấy đâu ra mười vạn chứ.

Lúc Tống Tư nhìn thấy tờ giấy, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu, hai tay run rẩy không kiềm chế được, ngay cả giọng nói cũng run run: “Nét chữ này, nét chữ này con biết, là của Châu Đại Thành.”

“Cái gì? Châu Đại Thành?” Bác dâu Tống gào lên, không ngờ tên cặn bã này lại làm chuyện xấu xa như vậy.

Tống Thanh ngay lập tức liên lạc với Tống Thiên Tứ đang ở đồn cảnh sát để cậu trình báo.

Tối đó, bọn họ nhận được địa chỉ giao dịch, yêu cầu một mình Tống Thiển mang tiền đến, thời gian là năm giờ chiều mai.

“Không được! Một mình chị đi thì quá nguy hiểm! Em không đồng ý.” Tống Thiên Tứ là người đầu tiên lên tiếng phản đối, Tống Thanh cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành với cậu.

Sức khỏe Tống Thiển không tốt, cô lại chỉ là một cô gái, hoàn toàn không có năng lực tự vệ, có lẽ Châu Đại Thành cũng nhìn trúng điểm này, hơn nữa trước đây tính tình cô nhu nhược, gã cảm thấy người như vậy khá dễ khống chế.

Trần Lan Lan ôm Tống Việt khóc nức nở, nước mắt lưng tròng nhìn Tống Thiển, đôi mắt đỏ hoe như cầu xin, đó là con của cô ấy.

Tống Tư bên cạnh cũng do dự muốn lên tiếng, nhưng trái phải đều là người thân.

Tống Thiển nhanh chóng phân tích tình huống có thể xảy ra trong đầu, lập tức quyết định: “Con đi.”

Thương lượng thất bại, Tống Thanh và Tống Thiên Tứ đành thỏa hiệp. Dù sao Tống Gia Lê cũng là đứa trẻ bọn họ nhìn lớn lên, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cả nhà đều áy náy.

Mọi người lấy hết tiền tiết kiệm ra, gom đủ mười vạn theo yêu cầu, trằn trọc suốt đêm, đến lúc mặt trời mọc lại có cảm giác giải thoát.

Nhất thời thả lỏng, sau đó càng lo lắng chờ đợi.

Trước bốn giờ, nhà họ Tống và cảnh sát cùng xuất phát đến địa điểm được chỉ định.

Địa chỉ viết trên tờ giấy là một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía nam thành phố. Mấy năm trước lúc kinh doanh phát đạt, nơi đây cũng khá đông đúc. Sau đó, người chủ nợ cờ bạc đã gom tiền bỏ trốn, thế là nhà xưởng bị bỏ hoang.

Do vấn đề giá cả nên vị trí của nhà máy rất xa, xung quanh không có công trình kiến trúc nào khác, mọi người chỉ có thể nấp trong rừng cây cách đó khoảng trăm mét.

Giữa đông, mới năm giờ chiều mà trời đã tối. Một mình Tống Thiển đeo ba lô đi về phía trước, cỏ dại mọc um tùm, đường rất khó đi.

Trước khi đi, Tống Thanh ôm chặt cô, ngàn vạn lời nói gói gọn thành một câu: “Chú ý an toàn.”

Tống Thiển cũng ôm lại cô ấy,  nói với những người khác: “Đừng lo lắng, con nhất định sẽ đưa cháu trở về.”

Trời dần tối, Tống Thiển đứng trước cánh cổng cũ kỹ rỉ sét, gõ mấy cái. Cánh cổng sắt phát ra tiếng động lớn khiến các loài vật xung quanh gầm rú, xé rách màn đêm yên tĩnh.

Lát sau mới có người ra mở cửa, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, không thấy rõ người đi tới, chỉ có bộ râu xồm xoàm khiến cô ấn tượng sâu sắc.

“Không phải nói chỉ một mình mày đến thôi sao? Tao thấy bên ngoài có rất nhiều người đang trốn.”

Giọng nói có vẻ không giống Châu Đại Thành khiến Tống Thiến không khỏi suy nghĩ. Người đàn ông mở rộng cửa hơn một chút, nghiêng người bước ra, nhanh chóng đi tới bịt miệng cô lại rồi đánh vào gáy khiến cô bất tỉnh.

Người đàn ông liếc nhìn bên ngoài cười lạnh, một đám vô dụng, xoay người lôi Tống Thiển vào trong.

Những người bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy đằng trước xảy ra chuyện gì, chỉ nghe tiếng cây cối xào xạc.

Đợi hồi lâu không nhận được tin tức từ đằng trước, cũng không thấy người quay lại.

Tống Thanh nắm chặt tay Tống Thiên Tứ, lòng bàn tay đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.



Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thiển: Nói ra có lẽ mọi người không tin nhưng tôi và bé con đều bị trói.

Tống Gia Lê: Chú ơi, khi nào chú mới đến cứu cháu?

Lúc này Hạng Loan Thành ở tỉnh khác đang cấp tốc trở về.