"Bạch Dương đương nhiên sao có thể tùy tiện gả cho người như anh được."

Lâm Sang dựa lưng vào mép cửa khoanh tay nhìn cặp tình nhân quấn quít bên nhau nhếch mép. Nhân Mã khó chịu cau mày cảnh giác nhìn người ngoài cửa. Trái ngược với thái độ của anh thì Bạch Dương vui vẻ chạy tới trước Lâm Sang:

"Anh em tốt tới đón Lâm Vy à? Sao hai người không ở lại dùng bữa với bọn em luôn?"

Bạch Dương bao lâu nay cũng không biết được tình cảm của Lâm Sang dành cho mình. Cô vẫn chỉ luôn coi anh là tiền bối khi Trăng Máu chưa xuất hiện nên cứ cười cười nói nói hồn nhiên bình thường với anh.

"Hình như nay có món thịt hầm nổi tiếng của em. Đương nhiên là anh và Lâm Vy sẽ ở lại rồi."

Lâm Sang xoa đầu Bạch Dương, miệng không ngưng được nụ cười tươi rói. Nhân Mã nãy giờ cảm thấy như mình vừa uống phải chai dấm, còn là loại lâu năm. Anh biết rằng Bạch Dương chỉ coi Lâm Sang như anh trai nhưng anh ta lại không có cùng ý nghĩ như thế.


Nhân Mã bước nhanh về phía hai người, kéo Bạch Dương lại. Anh ráng nặn ra nụ cười công nghiệp đuổi khéo Lâm Sang:

"Anh là khách nên anh cứ thoải mái  lên phòng sách thư giãn. Ở dưới đây chừng nào chúng tôi xong thì sẽ báo."

Bạch Dương mau chóng đồng tình. Cô đẩy đẩy người Lâm Sang ra khỏi cửa, miệng thì bảo cứ tự nhiên ngồi chơi. Lâm Sang thấy vậy cũng chẳng phản bác gì khi đi còn xoay lại nhéo má Bạch Dương một cái làm mặt Nhân Mã nổi đóa hết cả lên.

"Này! Đó không phải là trợ lý của chỉ huy Nguyệt Giới và chỉ huy của chúng ta sao?"

Ái Vân huých tay Bình Minh. Hai cô gái đang đi về hướng khu rừng thì bắt gặp cách đó không xa là một đôi nam nữ đang cười nói xôm xả. Hai cô gái tiến lại gần một cách khẽ khàng, ẩn mình sau bụi cây.

"Nếu chị Lâm Vy ở đây thì chắc anh Lâm Sang cũng tới đấy."


Ái Vân mặt nham hiểm dùng cù chỏ đẩy đẩy người Bình Minh. Cô gái bị chọc thì xuất hiện lất phất vệt hồng trên má, quay mặt đi chỗ khác không ngừng bảo Ái Vân thôi trêu chọc mình.

"À Lâm Sang hả? Nãy em vừa thấy anh ta trong phòng sách đấy."

Quốc Bảo từ đâu chui ra làm cả hai giật mình. Nhanh chóng kéo người anh xuống rồi ra hiệu im lặng. Nơi đây cách Quang Nam và Lâm Vy không xa, nói lớn tiếng chút sẽ bị phát hiện.

"Này! Chúng mày nghĩ hai người này có mối quan hệ như thế nào?"

"Tất nhiên là đang tiến triển tốt rồi. Trước khi làm người Nguyệt Giới, Lâm Vy từng rất thân thuộc với chỉ huy lúc còn bên đây mà."

Quốc Bảo thản nhiên trả lời câu hỏi của Ái Vân. Hai cô gái đều gật gù đồng tình. Cũng đúng, trước khi đối địch Lâm Vy và Quang Nam nếu nói quá thì sẽ là như hình với bóng luôn quấn quýt bên nhau.


Từng làn gió thổi tới mặt Kim Ngưu khi cô đang nhắm mắt lại hưởng thụ khí mát của đất trời. Ngắm cảnh trên thuyền thật là thoải mái.

Cự Giải chăm chú nhìn người trước mắt. Tay anh để lên hai mái chèo, nghiêng đầu sang một bên tận hưởng khung cảnh mĩ miều này. Người đẹp, cảnh đẹp hỏi sao anh không yêu.

Kim Ngưu đang nhìn qua bên phải bỗng quay thẳng lại làm Cự Giải giật mình. Anh rõ ràng là đang nhìn trộm nhưng bị phát hiện mất tiêu liền cúi mặt nhanh chóng che đi vẻ bối rối của mình.

Kim Ngưu cũng chẳng phát hiện ra được điều gì bất thường từ anh. Cô vẫn tươi cười bảo mình muốn thử đứng lên để ngắm mọi vật xung quanh từ góc nhìn khác. Cự Giải gật đầu sau đó đứng dậy rồi cầm tay Kim Ngưu đỡ cô lên.

Chiếc thuyền khá nhỏ nên khoảng cách giữa hai người gần nhau hơn lúc ngồi. Kim Ngưu thích thú nhìn xung quanh, đúng là khác hơn so với lúc ngồi. Cô bỏ tay Cự Giải ra, tự ý nhích chân một xíu ra chỗ đuôi thuyền.
Kim Ngưu như đứa trẻ lên ba lần đầu được cho đi chơi vậy. Đôi mắt đen sáng lên, cô tham lam tận hưởng những làn gió mát mang theo hương đất trời thổi tới.

Đột nhiên, một cơn đau lóe lên trong đầu Kim Ngưu, mọi thứ xung quanh cũng tối sầm lại. Cô ngay lập tức mất thăng bằng và gần như sắp ngã khỏi thuyền.

Cự Giải nhanh tay chồm đến ôm eo cô kéo lại. Anh lo lắng, hoảng hốt gọi tên cô, sợ những di chứng từ sau vụ Nguyệt Hoa đang xuất hiện dần trên người cô. Anh lay mặt cô đến khi đôi đồng tử đen tuyền kia hiện lên sau mi mắt.

Cự Giải chầm chậm ngồi xuống để Kim Ngưu tựa vào lòng mình. Cô đưa tay lên cái đầu đang nặng trĩu của mình, từ từ lấy lại ý thức thì thầm với Cự Giải:

"Đầu em vừa đau kinh khủng như có nhiều dòng điện chạy qua cùng một lúc vậy."
Cự Giải cắn môi, siết tay ôm Kim Ngưu chặt hơn. Thật chẳng muốn thấy cô như vậy thế nào! Anh chỉ biết khi cô đau một thì anh cảm thấy như mình đau gấp bội. Chỉ mong cô một đời khỏe mạnh, bình an.

Kim Ngưu thở nhè nhẹ, cô và Cự Giải đang gần nhau hơn bao giờ hết. Cô nghe thấy được nhịp tim của Cự Giải bên trong lớp áo. Âm thanh này không hiểu sao lại khiến lòng cô bình yên đến lạ.

Song suy nghĩ này bị đứt đoạn, cô nhận ra mình đang nằm trong lòng Cự Giải. Kim Ngưu lập tức bật ra khỏi lòng anh ngồi ngay ngắn lại bên chỗ của mình. Cự Giải cứng đờ người, não đang nhảy số việc vừa diễn ra nhanh chớp nhoáng kia. Rồi không nói không rằng, cả hai đều không hẹn mà cùng đỏ mặt quay sang chỗ khác như vừa nhận ra chuyện ban nãy. 

Thiên Yết vừa sờ trán Thiên Bình vừa bắt mạch cho cô. Mọi thứ đều bình thường, không có gì nghiêm trọng cả. Nhưng chỉ duy giấc ngủ của Thiên Bình lại thất thường đến không ngờ.
Thiên Yết để móng tay cái vào giữa hai hàm răng cắn lại mà đăm chiêu suy nghĩ. Song Tử lại gỡ tay cô xuống, không chút dung túng cho thói quen xấu này của Thiên Yết.

Thoáng nhăn mũi, cô lướt mắt sang Song Tử rồi đảo sang nơi khác. Đây là thói quen từ khi còn nhỏ khó bỏ của cô đến nỗi ai nấy muốn chỉnh cũng không được bao lâu. Nhưng khi gặp Song Tử thì anh vẫn kiên trì đến tận bây giờ, nhắc nhở cô hãy dừng hành động này lại.

Cô biết anh là muốn tốt cho mình. Là một y sĩ sao cô lại không thể không biết thói quen này sẽ ảnh hưởng đến tim mạch của mình chứ. Nhưng vẫn là không thể cưỡng lại được.

Tình trạng của Thiên Bình là lần đầu tiên cô gặp phải. Cô nhướn mày như nghĩ ra chuyện gì quay sang Song Tử và Xử Nữ:

"Hai người chia nhau ra gọi chỉ huy hai bên tới đây. Em vừa nghĩ ra một chuyện."
Xử Nữ chạm tay mình lên không trung, miệng nhẩm chữ "khai" đã mở ra được cánh cổng dịch chuyển mà phía bên kia là hành lang trước phòng chỉ huy Nguyệt Giới. Song Tử sáng mắt lên, nắm lấy vạt áo Xử Nữ kéo kéo năn nỉ anh mở một cái tương tự vậy cho mình. Xử Nữ không chút mảy may gạt thẳng tay người kia ra bước vào trong cổng dịch chuyển còn không quên bồi cho một câu tự đi mà tìm.

Mặt Song Tử xám xịt. Tự đi thì đi, đúng là đồ keo kiệt, có cái cổng thôi cũng chẳng mở giùm bạn. Bên tai Song Tử là tiếng cười của Thiên Yết. Anh hờn dỗi quay sang nhìn cô, hai tay nhéo hai bên má Thiên Yết.

"Được rồi được rồi! Là em không tốt, em không nên cười anh."

Thiên Yết vỗ vỗ hai tay mình lên hai tay Song Tử đang kẹp chặt lấy đôi gò má mình.

"Lần sau mà còn cười anh là anh sẽ không cho qua dễ dàng thế đâu."
Song Tử chuyển từ nhéo sang ép hai má Thiên Yết lại. Cô nở nụ cười thỏa hiệp, ngoan ngoãn gật đầu với anh. Song Tử bỏ tay ra rồi phóng lên cửa sổ trước khi đi vẫn không quên hôn gió Thiên Yết một cái.

"Đợi anh một tí nhé bảo bối."

Mắt Thiên Yết hướng theo dáng vẻ vừa bay mất của Song Tử. Cô lắc đầu thầm cười. Chẳng biết nên vui hay buồn khi Song Tử cứ quấn quít bên cô như thế.

Sự chú ý của cô lại dồn vào người đang nằm ngủ trên giường. Cô gái kia đang nhíu đôi mày mình lại, mặt khó chịu như gặp phải ác mộng. Thiên Yết lo lắng, thật sự không thể nào nghĩ ra được Thiên Bình có vấn đề gì.

Xử Nữ gõ tấm cửa gỗ đầy hoa văn hoa diên vĩ. Người con gái có mái tóc đen thẳng dài cùng đôi mắt cùng màu xuất hiện phía sau lớp cửa. Cô nở nụ cười dịu dàng với Xử Nữ, đôi mắt ánh lên vài nét mừng rỡ:
"Thật hiếm khi thấy Xử Nữ chủ động tới tìm ta đấy."

"Anh là không nhịn được nên chủ động đi tìm em à?"

Đôi đồng tử Xử Nữ phút chốc lớn lên. Hình ảnh người con gái đứng cười trong ánh nắng hoàng hôn vừa sượt qua trong tâm trí anh sao lại hiện lên khi chỉ huy làm như thế. Người con gái đó mặt mũi ra sao anh thậm chí còn không biết nhưng có một thứ gì đó toát ra từ cô ấy khiến anh thấy rất quen thuộc.

"Y sĩ Thiên Yết bên Nhật Giới muốn mời người qua đó một chuyến để nói về chuyện của Thiên Bình."

Xử Nữ giấu đi dáng vẻ ban nãy của mình bằng cái cúi người cung kính dành cho cấp trên. Sự vui mừng trong mắt Diên Vĩ cũng theo đó mà vụt tắt, cô thu lại nụ cười, nghiêm nghị:

"Chúng ta đi thôi!"

Xử Nữ tuân lệnh, quay lưng lại mở cổng dịch chuyển. Lúc ấy, Diên Vĩ đứng sau mím môi mình lại, nỗi buồn thoáng xuất hiện trong mắt. Tấm lưng rộng của người trước mặt là nơi cô từng an tâm thoải mái dựa vào giờ chỉ chứa sự khách khí cùng cung kính.
Song Tử đưa mắt mình nhìn xung quanh kiếm tìm chỉ huy của mình. Ban nãy anh nhớ lúc đưa Thiên Yết qua phòng Thiên Bình có thấy sượt qua bóng dáng chỉ huy mình cười nói với ai ở đâu đây.

Một đôi nam nữ nói cười liên hồi lọt vào mắt Song Tử cách đó tầm hai mươi bước chân. Anh nheo mắt để nhìn kĩ mặt hai người liền nhận ra ngay là ai. Bỗng anh nghe tiếng sột soạt phát ra từ bụi cây gần mình.

Khi tiến lên gần hơn thì đập vào mắt là hình ảnh Bình Minh đang bịt miệng Ái Vân đè xuống đất còn người kia thì vùng vẫy muốn thoát khỏi gọng kiềm. Quốc Bảo thì ở ngoài cuộc bối rối chẳng biết làm gì để ngăn hai cô gái lại.

Song Tử hằn giọng một tiếng khiến ai cũng dừng mọi hành động đang làm lại quay sang anh. Mặt cả ba người từ bất ngờ chuyển sang hoảng loạn lật đật bỏ nhau ra cười cười chào Song Tử.
Mồ hôi thi nhau rơi xuống trán cả ba khi Song Tử càng ngày càng tới gần. Tưởng như sẽ bị trách phạt vì nhìn trộm chỉ huy nhưng phản ứng của Song Tử đi ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của họ.

"Nãy giờ có phải chúng mày rình chỉ huy đúng không? Tình hình sao rồi?"

Song Tử ngồi sà xuống kế bên cả bọn, thích thú hóng chuyện về cấp trên. Những người khác ngớ người ra một chút xong lại hăng hái kể chuyện nãy giờ cho anh nghe.

"Như là lửa gần rơm lâu ngày anh ạ! Hạnh phúc cực!"

Ái Vân nhanh nhảu thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra từ nãy giờ cho Song Tử. Anh xoa cằm gật gù theo từng lời nói của Ái Vân ra vẻ đồng tình.

"Phải đấy! Xong rồi hồi nãy họ quay lại nhìn nhau xém chút là hôn nhưng rốt cuộc lại đỏ mặt quay đi chỗ khác."

Quốc Bảo vừa dứt lời thì một giọng nói trầm vang lên:
"Vậy sao? Còn gì nữa không?"