Chiều nay Cự Giải có hẹn chèo thuyền quanh hồ với Kim Ngưu. Chỉ vì một buổi hẹn này thôi mà đã làm anh thao thức cả mấy ngày liền.

Anh chỉnh lại cổ áo của mình đến lần thứ ba rồi mà vẫn chưa thấy ưng ý. Đôi mày nhíu lại nhìn khắp người xem đã chỉnh tề, tươm tất hết chưa.

Thật ra buổi hẹn này đến một cách ngẫu nhiên. Chỉ đơn giản là mấy ngày trước anh cùng Kim Ngưu đi dạo dọc bờ hồ như điều hai người vẫn hay làm rồi đột nhiên cô nhìn ra phía giữa hồ một cách trầm tư. Cự Giải chẳng cần Kim Ngưu nói gì thì đã như hiểu cô đang nghĩ gì, buột miệng hỏi cô có muốn đi chèo thuyền với mình hay không.

Lúc đấy anh thấy mắt cô sáng lên đồng ý cái một. Hóa ra điều anh suy đoán với điều cô nghĩ là một. Nhưng Kim Ngưu nào biết rằng Cự Giải chỉ là buột miệng nói chứ anh cũng chẳng biết gì về chèo thuyền mấy.


Vì đã lỡ hẹn với con gái nhà người ta nên Cự Giải phải tức tốc học một khóa chèo thuyền từ em trai mình. Kết quả cũng đã nắm được những điều cơ bản và cũng không chèo vòng vòng một chỗ nữa.

Cự Giải đút hai tay vào túi quần mình ngước mặt lên nhìn trời. Thời tiết cùng cảnh vật hôm nay quả thật là rất hợp để chèo thuyền.

"Anh Cự Giải đợi em có lâu không?"

Kim Ngưu hôm nay diện áo trắng tay dài cổ kiểu cùng chiếc váy caro nâu chữ A ôm có hai dây như yếm. Mái tóc tím hồng được búi gọn gàng đằng sau. Chân mang đôi guốc đế bằng màu kem không cao lắm.

Cự Giải thẩn thờ trong phút chốc. Kim Ngưu thấy thế thì cúi mặt ngượng ngùng:

"Nhìn em kì lắm sao?"

Cự Giải lắc đầu. Anh mỉm cười cúi nửa người xuống, tay phải đưa lên trước mặt cô.

"Mời tiểu thư lên thuyền."


Kim Ngưu che miệng tủm tỉm cười. Cô vui vẻ nắm lấy tay Cự Giải để anh dìu lên thuyền.

Thiên Bình được tất cả mọi người yêu cầu đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên. Nguyên do cũng là giấc ngủ của cô ngày càng dài bất thường.

Chỉ choàng thêm mỗi chiếc áo khoác ngủ bên ngoài, Thiên Bình ngáp ngắn ngáp dài lê chân đến bệnh xá nằm bên phía đông căn cứ Nhật Giới.

Cô không tài nào đi thẳng được. Cứ ba bước là lại xiên vẹo hết hai bước ngã nghiêng một bước. Cô day day hai thái dương lại đưa tay banh bự hai mắt mình ra.

Kiểu này là không ổn rồi! Chắc cô sẽ ngã xuống nền gạch lạnh này ngủ lúc nào không hay mất. Thiên Bình dựa người vào tường men theo đó mà đi.

Bây giờ thì cô thật sự cảm nhận được sự khó chịu của cơn buồn ngủ dai dẳng này. Cô cố gắng chống chọi cơn buồn ngủ đang xâm chiếm lấy não. Tầm nhìn trước mắt dần dần bị thu hẹp theo sau là toàn thân Thiên Bình trượt dài bên bức tường xuống đất.


Đừng có đùa nhau vậy chứ! Chỉ còn một hành lang nữa là tới nơi rồi mà sao người không còn tí sức lực nào cả.

"Buồn ngủ quá!"

Đôi môi Thiên Bình mấp máy vài từ. Hai mắt sau đó nhắm lại đầu dựa vào tường.

Song Ngư lần đầu đối mặt với Bảo Bình sau một tháng tròn. Anh ngồi bên giường cô trầm ngâm im lặng chẳng biết mở lời như thế nào.

"Cảm ơn anh vì chậu sen đá!"

Bảo Bình liếc mắt sang chậu sen đá được Song Ngư đặt lên tủ đầu giường. Cô lại chuyển tầm nhìn sang chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út phải của người con trai kia rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út trái của mình mà cười nhạt:

"Xem ra có thể nói rằng tôi và anh đã đính hôn."

Song Ngư giật mình nhẹ. Mặc dù lớp áo của câu nói kia là những gì anh đã từng nghĩ đến khi vẽ lên tương lai với Bảo Bình trong mơ nhưng ngữ điệu xa lạ, không mấy vui vẻ của Bảo Bình làm tim anh nhức nhối. Song Ngư khẽ gật đầu. Từ nãy đến giờ anh vẫn nhất mực không lên tiếng.
"Cũng may! Tôi cứ ngỡ rằng mình bị bán cho một ông già rồi chứ. Nếu là anh thì tốt rồi."

Bảo Bình cười với Song Ngư. Nụ cười đó đối với Song Ngư vẫn trong trẻo, tuyệt đẹp như ngày nào. Tiếc là ánh mắt từng như cười với anh bằng sự ấm áp giờ đã bị thay thế bởi sự lạ lẫm.

"Em thật sự không nhớ anh là ai sao?"

Sự khẩn cầu, mong chờ cùng một chút hi vọng là những gì đôi mắt Song Ngư hiện lên. Anh mong rằng đây chỉ là một trò đùa thôi!

Phải! Một trò đùa dai của búp bê nhỏ.

Để anh hi vọng rồi lại thất vọng. Cái lắc đầu đi đôi với câu xin lỗi từ Bảo Bình khiến tim anh đau rát như có mảnh thủy tinh găm sâu vào.

Hôm nay vì đã được sự cho phép của Thiên Yết và Ái Vân, Xử Nữ tranh thủ sang Nhật Giới chơi với Sư Tử. Tuy đã tới đây vài lần trong những trận đột kích trước nhưng anh vẫn dễ lạc đường như thường.
Xử Nữ gãi đầu mình khi đứng trước một ngã ba. Nên rẽ trái hay phải nhỉ, anh nghĩ. Bỗng nhiên anh nghe thấy giọng nói hốt hoảng vang lên liền lần theo tới điểm bắt đầu. Cuối cùng thấy Song Tử đang đỡ Thiên Bình dậy.

"Có chuyện gì vậy Song Tử?"

Anh cất tiếng hỏi. Song Tử quay lại thấy Xử Nữ thì như vớ được vàng. Anh dìu Thiên Bình sang cho Xử Nữ.

"Em ấy lại ngủ nữa rồi. Nhìn bộ dạng này chắc hẳn đang đi đến bệnh xá khám sức khỏe định kì đây mà."

"Chỉ lại ngủ thôi mà! Sao phải đi kiểm tra sức khỏe thường xuyên?"

Xử Nữ chau mày, hết nhìn Song Tử lại nhìn người đang tựa đầu vào vai mình ngủ.

"Anh không ở đây nên không biết đấy thôi! Chứ Thiên Bình giờ một ngày là hết hơn nửa ngày nằm trên giường. Bây giờ thì lại nghiêm trọng hơn nữa, em ấy thậm chí còn không kiểm soát được bản thân."
Song Tử nói có lý. Không lý nào mà một người bình thường mệt tới nỗi ngủ gục ngay giữa hành lang trong khi chẳng làm gì nặng nhọc cả.

"Vậy phiền anh mang Thiên Bình về phòng con bé bên phía tây căn cứ nha! Em đi báo với Thiên Yết."

Song Tử khuất bóng sau khi đã ủy thác Thiên Bình cho Xử Nữ.

Thiên Yết nhíu mắt nhìn đồng hồ treo tường. Cô muốn chắc rằng mình không nhìn nhầm giờ bởi giờ hẹn với Thiên Bình đáng ra đã được nửa tiếng rồi nhưng sao vẫn không thấy người đâu.

Cô đưa tay mình lên để móng tay cái vào giữa hàm răng đảo tròn hai mắt suy nghĩ. Không phải lại ngủ quên nữa rồi chứ! Đối với tình trạng của Thiên Bình bây giờ thì xác suất đó có độ chính xác khá cao.

Song Tử sồng sộc chạy vào phòng. Mấy chốc đã đến trước mặt Thiên Yết, anh hối hả vừa nói vừa gỡ tay cô ra khỏi miệng:
"Tình hình tệ hơn chúng ta nghĩ. Anh vừa phát hiện Thiên Bình đang trên đường tới đây thì ngủ gật giữa đường."

"Anh chọn bỏ mặc Thiên Bình giữa đường và chạy tới kêu em thay vì mang em ấy tới đây à?"

"Anh nhờ Xử Nữ đưa em ấy về phòng rồi."

Thiên Yết thu dọn đồ nghề một cách nhanh chóng, cũng định mắng luôn cả Song Tử thì nghe vậy nên thôi. Song Tử bế cô lên đột ngột để túi đồ trong lòng cô. Thiên Yết chưa kịp định hình gì thì anh để bay ra ngoài cửa sổ hướng về phía tây căn cứ.

Thiên Yết yên vị trên tay Song Tử, nhìn khuôn mắt hướng về phía trước của anh. Cô hơi nhíu mắt. Từ góc này có vẻ đẹp trai thật. Nhớ lại bộ dạng anh lúc nãy hối hả nhưng vẫn theo thói quen không cho cô cắn tay mà gỡ xuống làm Thiên Yết mỉm cười.

"Hình như chúng ta đang xoay vòng tại chỗ thì phải."
Kim Ngưu cười trừ khi mọi thứ xung quanh cô xoay vòng. Đối diện là Cự Giải đang mất kiên nhẫn với hai cái tay chèo. Cô che miệng cười thầm nhìn sự tức tối của anh khi họ cứ mãi không ra giữa hồ mà chỉ đứng yên tại một chỗ khá lâu.

"Hay là hôm nay tới đây thôi?"

"Em đừng lo! Anh xử lý được."

Cự Giải bác bỏ lời đề nghị của Kim Ngưu. Anh đã hứa với Kim Ngưu rồi thì anh sẽ làm được. Hai tay dừng mọi hành động lại, anh ngồi nhớ lại những gì Song Tử đã chỉ mình.

Anh loay hoay một hồi cuối cùng cũng di chuyển được. Chiếc thuyền nhỏ tiến dần ra giữa hồ. Kim Ngưu ngắm vẻ hăng hái chú tâm của Cự Giải mà không rời mắt một giây. Đúng là thích cái dáng vẻ này của anh nhất.

Bạch Dương đang làm bếp. Hôm nay tới phiên cô nấu bữa trưa cho mọi người. Cô từ tốn nêm nồi thịt hầm củ cải đậy nắp lại rồi kiểm tra nồi canh.
Mùi thơm từ nồi thịt lan tỏa khắp phòng dẫn dắt một vài kẻ đang đói bụng trong chốc lát đã có mặt tại phòng bếp.

"Vợ anh nấu gì mà thơm thế?"

Bạch Dương bất ngờ bị ôm eo từ đằng sau. Hai gò má cô đỏ ửng. Giọng nói chỉ có thể là anh ta.

"Buông em ra Nhân Mã. Nồi thịt sẽ cháy mất."

Bạch Dương cố gắng thoát khỏi vòng ôm của Nhân Mã. Cô chẳng muốn anh thấy bộ mặt lúng túng có màu như quả cà chua lúc này của mình tí nào.

Nhân Mã được nước lấn tới siết chặt cái ôm của mình hơn nữa không cho Bạch Dương đạt được mục đích. Bạch Dương vì mãi không tách Nhân Mã ra khỏi người được nên thẹn quá hóa giận. Cô không thương tiếc đạp mạnh xuống chân anh một phát đau điếng. Tiếp theo cũng chính là chuyện hiển nhiên. Nhân Mã dồn toàn bộ sự chú ý vào cái chân đau buông Bạch Dương ra.
Bạch Dương hứ một tiếng rồi quay lại làm bếp, không đoái hoài gì tới người kia nữa. Nhân Mã mon men lại gần, kéo nhẹ tay áo làm mặt vô tội nũng nịu với cô nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng.

Nhân Mã cũng hiểu ý, thôi làm phiền đến cô. Anh ra ghế ngồi nhìn cô đứng bếp. Đợi đến khi Bạch Dương hoàn thành xong xuôi mọi việc thì anh mới lên tiếng:

"Gả cho anh đi Bạch Dương."

Chiếc muôi múc canh trên tay Bạch Dương rớt xuống đất. Cô đứng hình vài giây xong lại cúi người định nhặt đồ lên thì cùng lúc đó Nhân Mã cũng cúi xuống. Giây phút tay cả hai chạm vào nhau Bạch Dương liền cảm thấy có một luồng điện chạy dọc cơ thể mình rõ rệt.

Bạch Dương rút tay lại đứng thẳng người dậy. Nhân Mã cầm chiếc muôi từ từ đứng lên nhìn thẳng vào mắt cô. Bạch Dương đảo mắt sang chỗ khác, né tránh ánh nhìn từ Nhân Mã.
"Anh nghiêm túc đấy."

Nhân Mã giữ chặt bàn tay Bạch Dương bằng cả hai tay. Đại dương xanh thẳm trong hai hốc mắt được lắp đầy vẻ chân thành như hi vọng cô sẽ gật đầu.

Bạch Dương chưa từng thấy qua vẻ nghiêm túc này của Nhân Mã bao giờ ngay cả lúc anh tập trung chiến đấu cũng chưa. Cô gỡ nhẹ tay Nhân Mã ra, thở dài:

"Còn quá sớm."

Nhân Mã nghe vậy mặt phụng phịu, mang sự hờn dỗi vẽ lên. Anh khoanh tay trước ngực, tựa vào bàn tỏ ý không cam lòng với Bạch Dương:

"Anh năm nay hai mươi tám. Em còn không chịu gả anh liền ép hôn."

Bạch Dương phì cười. Nào có cái nguyên lí vô lý này. Đã không nói lý còn dậm chân kêu ca như đứa trẻ lên ba nữa chứ. Đúng là hết nói nổi!

Xử Nữ nhẹ nhàng đặt Thiên Bình xuống giường. Anh ân cần đắp chân lại cho cô sau đó kê chiếc ghế lại ngồi bên cạnh. Được một lúc thì sựt nhớ ra vẫn chưa cảm ơn cô đàng hoàng vì đã cứu một mạng.
Xử Nữ cũng chẳng nói gì được lúc này với Thiên Bình, đành phải đợi cô tỉnh dậy vậy. Anh vén vài cọng tóc mái phủ xuống trán cô lên, để mặt mình ngày một gần mặt cô hơn, thì thầm điều gì rồi đặt vội lên trán cô một nụ hôn nhẹ.