Tân Mai hơi cả kinh, lui ra khỏi lòng ngực hắn, cố tình bàn tay ở bên hông túm chặt lại giãy ra không được. "Hoa Trà công tử hình như chúng ta cũng không thân, ngài có thể buông ra ta được rồi."


Hắn thả lỏng tay, Tân Mai liền lùi lại cách một khoảng ngắn an toàn, nhìn rõ ràng đến nam tử một thân y phục trắng sạnh sẽ, khuôn mặt tuấn mỹ vô song tựa trích tiên đứng cạnh cô, bên ngoài nhìn vào đúng là một đôi bích nhân tiên đồng ngọc nữ.


"Công tử trùng hợp thật."


Hoa trà công tử không trả lời vấn đề trùng hợp hay không, hắn ngậm ý cười hỏi sang việc khác. "A Kiều cô nương mấy năm nay sống cũng thật tốt. Bây giờ đã trưởng thành rồi." không mặn không nhạt nói ra một câu, ánh mắt ý vị thâm trường.


Tân Mai cảm thấy người nam nhân này so với ba năm trước đã rút đi mấy phần bình dị gần gũi, hiện tại dù hắn đã áp xuống vẫn có một tia tà khí lạnh lẽo xa cách khó che giấu.


Hắn xuất hiện ở đây khiến cô có chút bất ngờ, nhưng không biết sao tâm tình lại thả lỏng hơn một chút. "Hoa Trà, đây là nơi ngươi tạo ra sao? ngươi muốn gặp ta à?"


"Không." hắn phủ nhận rồi lại nói: "Nhưng là ta muốn gặp nàng." mặt hắn không biểu tình gì đại khái giống thuận miệng nói một kiện tự nhiên mà thôi.


Tân Mai nhìn bộ dáng trích tiên cấm dục của hắn, nam nhân này ý tứ là nhớ thương cô hay là nhớ thương vật trong tay cô.


Nàng chợt nghĩ ngợi cười cười không nhanh không chậm cất chân, mảnh khảnh tay vươn lên sờ soạng lòng ngực hắn. "Gặp ta để làm gì?"


Tân Mai nhìn mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì cũng không phản kháng, mặc tay cô tuỳ tiện bừa bãi lung tung sờ sờ.


Không nghe đáp án Tân Mai càng tiến lên ép sát, hai người dựa cực gần nhay, nàng mi mắt cong cong nở nụ cười yêu diễm nhả khí như lan nói: "Ngươi thích ta." nàng thốt ra ngữ khí là khẳng định.


Hắn nhìn nữ nhân môi hồng dụ khẽ đóng mở nói ra những lời kinh nhân mà trước đây không ai dám nói. Không biết sao lại không chán ghét cô ôm hắn, thậm chí muốn xích lại gần hơn để cảm thụ rõ ràng, đây là từ khi nào bắt đầu cái suy nghĩ này? Càng lúc càng muốn chiếm hữu cô, nhưng đây không phải tính cách hắn.


Tân Mai có thể nghe rõ ràng tim hắn đập nhanh hơn khi cô dán lại, mọi thứ bên ngoài đều có thể che giấu lừa người nhưng sâu trong trái tim thật dễ dàng hoàn toàn bại lộ ra.


Hắn không phải người bình thường nhưng lại có tim?


Tân Mai rút tay còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, cằm đã bị nâng lên môi đỏ đã bị người hôn lấy, khẽ lướt nhẹ nhàng rồi lại bất chợt công kích tách mở hàm cô, dịu dàng lại nhiệt tình dẫn đường, cô miễng cưỡng thừa nhận nụ hôn này, cổ ngửa ra sau thân thể càng lúc càng lùi lại cho đến lưng chạm vào thân cây khô ráp, cảm giác một bàn tay đặt ở eo cô vuốt ve, Tân Mai giật mình giãy giũa muốn đẩy hắn ra lại chạm phải tầm mắt nóng rát của hắn.


"Ngươi...ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Tân Mai gian nan tránh né hắn, hô hấp phập phồng nói: "Hôn không tồi, xem ra ngươi là nhìn trúng ta mỹ mạo đi, nhưng ta không thích người đã bị nữ nhân khác dùng qua."


"Ta trước đây chưa từng chạm vào nữ nhân." Hắn đen nhánh nóng rực đôi mắt nhìn cô."Nam nhân cũng không.
" nói nói lại bổ sung: "Cho nên ta là rất sạch sẽ cô có thể yên tâm dùng"


Hắn tiến gần cô.


"Dừng, ta biết ngươi nghĩ gì, nhưng ta chính là con nhà gia giáo phải kiệu tám người khiên danh chính ngôn thuận mới có thể như vậy." Tân Mai thụt lùi, tay che cái miệng lại, con người thuần khiết nhưng khuôn mặt ban nãy do thiếu dưỡng khí đỏ ửng mị hoặc làm người thấy tâm liền ngứa ngáy muốn hái đi.


Đờ mờ nơi khỉ kho cò gáy nào còn không biết muốn chơi play dã ngoại?


"Muốn ta cưới nàng?"


"Không cưới mà chơi, chính là khinh bạc, chỉ yêu không cưới là nam nhân tồi." Tân Mai nhìn ý cười trên mắt hắn càng nồng, cô rụt vai thấp thanh nói: "Nhưng mà ta cũng không nghĩ gả cho ngươi"


"Hửm? Ta có gì không tốt?" hắn ép sát hỏi.


"Trừ khuôn mặt khắp nơi đều không tốt." quan trọng nhất là ngươi là con ma, chúng ta không chơi tình người duyên ma.


"Nàng không thử qua sao biết toàn thân ta không được." hắn ân cần thiện dụ.


"Ách, hiện tại con ma nào cũng đều sẽ mặt dày vô lại như ngươi sao?"


"Da mặt chỉ là vật trang trí để nàng hài lòng. Nếu nàng nói ta bên nàng là vứt bỏ thể diện ta cũng không mấy để ý." hắn khom lưng, tầm mắt sâu kín đối diện cô. "Ta như vậy rõ ràng, hy vọng nàng sẽ không từ chối mà thương tổn tâm ta."


"Ừm, ngươi nói có đạo lý." Tân Mai làm như có thật gật đầu, lại mềm mại nói: "Thật ra ta cũng là rất sợ bị tổn thương."


Hắn duỗi tay muốn ôm cô, Tân Mai liền né tay hắn, tiếp tục hỏi.
"Thành thân với ngươi, ta sẽ không bao giờ bị thương tổn sao?"


Hắn nhìn cô cũng nghiêm túc tự hỏi, biểu tình chậm rãi nhu hoà: "Sẽ"


Lời hứa ai chẳng hứa suông được.


Tân Mai lắc đầu, bẻ đầu ngón tay tính tính: "Động phòng ngươi nam nhân thì sung sướng chính là ta phải chịu phá thân chi hình đau chết người, còn có mang thai nặng nề dáng người xấu đi, khả năng lúc sinh nở đau như cực hình cửu tử nhất sinh một thân bước vào quỷ môn quan, ngươi nam nhân chỉ ham ta thân thể đến tháng ở cử hoặc ta nhan sắc phai sẽ bị ngươi dắt về tiểu tình nhân chọc tức chết, đối với cuộc đời kết thúc như vậy bi thương, ta không ham."


Tân Mai một bộ lý luận bày tỏ quan điểm bản thân, lại nghe hắn cười vang lên thanh âm ở nơi yên tĩnh phá lệ rõ ràng thanh thuý liêu nhân.


"Này đó đều không xảy ra."


Tân Mai khó hiểu nhìn hắn, ngữ khí không chắc chắn hỏi. "Ngươi thực sự muốn cưới ta về chỉ để trưng kiểng làm bình hoa tương kính đối đãi?"


Hắn không nói nữa, con ngươi sâu kín thẳng tấp đối diện cô.


Tân Mai bị hắn chuyên chú nhìn có chút không được tự nhiên, cúi người nhặt trên đất mớ quần áo bừa bãi của cô sau đó chân nhích nhích cách hắn càng xa.


Hắn đây là muốn làm gì? Cướp sắc hay là cướp đồ?


Dựng lên Tinh thần cảnh giác mắt ở phía trước nhưng phóng nhãn ra sau đầu sợ hắn đuổi theo lúi cúi đi cũng không quá chú ý đường đến khi trán va vào vật gì hùng vĩ cứng rắn "bốp" một tiếng.


Tân Mai đau đến choáng váng ngất xỉu.


Hắn ngạc nhiên, lòng ngực nhói lên một cái, nhìn Tân Mai đâm đầu vào vách đá tự sát.


Đây là ý tứ không muốn lấy hắn, lấy cái chết để tỏ rõ lập trường?


Ý cười trên mặt hoàn toàn tắt thay thế bằng con ngươi ẩn chứa phẫn nộ, âm trầm khí thế vờn quanh thân một chút cũng không che dấu mà bộc phát.


Hắn tâm tình bất định uy áp vô tình lập tức phát ra, khung cảnh xanh um tươi mát xung quanh thật mau khô héo lụi tàn, vạn vật như mất đi sắc màu, bóng đêm buông xuống cây cỏ đều ảm đạm thất sắc.


Tân Mai ngất không hề hay biết trời trăng mây nước bị hắn chặn ngang ôm trong lòng ngực, ánh mắt hoặc minh hoặc ám lẳng lặng xem cô.


Lần nữa thức dậy là bị ồn tỉnh.


Lão Cẩu hét: "Mai Mai mau tỉnh, tỉnh, tỉnh đi."


Tân Mai ngẩn ngơ đầu nặng nề, khẽ mở mắt liền ập vào cặp mắt đang kê sát nhìn cô, sửng sốt một cái rụt người về phía sau.


"Sở Lai ngươi kê sát vào mặt ta làm gì?"


"Tỉnh thì mau đứng dậy, phải đi."


"Ta ngủ bao lâu rồi?" Tân Mai sờ sờ môi cảm thấy có chút tê rát.


"Một chung trà thời gian."


"Kia, đi thôi." Tân Mai từ dưới đất vịn gốc cây đứng lên phủi tro bụi trên người.


Cô ngẩng đầu nhìn trời nắng gắt, không có một đám mây đen nặng nề cuồng phong thổi vũ trên bầu trời như ban nãy.


Là ảo giác sao? Tân Mai có chút mờ mịt không rõ.


...


Buổi tối Sở Lai và cô cùng trụ ở khách trọ.


Tân Mai ở phòng kế bên hắn, từ đây đến Kình Thiên Sơn Phái ít nhất cũng mất hơn mười mấy ngày đường.


"Lão Cẩu, tình hình Thương Dương làm sao rồi."


Lão Cẩu đập quả óc chó răng rắc đang nhai nhai, mù mờ hỏi : "Lệ trừ ở nhà khóc nhớ cô thì hắn có bị làm sao đâu?"


"Ông có nói hắn gặp Ma tôn đối mặt nguy hiểm." Tân Mai sờ cái trán lành lặn, nhưng ấn ấn vào lại ẩn đau, cô soi gương thật kỹ khuôn mặt một lần chợt nhớ đến bản thân luôn hoá trang cho dung mạo xấu bớt, mắt luôn mị lờ đờ, môi dày, chân mày đậm, đắp nặp sóng mũi gãy, da tuy trắng trẻo ghép lại chỉ coi như tổng thể tạm hợp thanh tú nhưng trong mơ hình ảnh bóng nước bản thể khuôn mặt lại chân chính lộ ra.


Lão Cẩu: "Cô nằm mơ à? Ta nói bao giờ?"


Xem ra lại là ma quỷ quấn thân, Tân Mai thở dài: "Ta lại trúng ảo giác đi. Lúc ta ngủ không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra ư?''


Lão Cẩu hồi tưởng nói: "Ký chủ tự dưng sắc mặt nghiêm trọng ngồi trên đất ngủ, sau đó tên Sở Lai nhíu mày nhìn chằm chằm cho đến cô tỉnh dậy."


"Sao vậy cô mơ thấy ta nói thế à, Có phải cô quá lo lắng cho Thương Dương không?"


Tân Mai mân mê cây trâm bằng ngọc màu trúc trên đầu. "Ma tôn tên gì vậy?"


[Tương Vực ma tôn.]


Cô "Ồ." một tiếng gật đầu không trả lời Lão ta, như là đắm chìm trong suy nghĩ một lúc, mới xoa xoa đầu tóc đen nhánh thác nước tán loạn rồi bò lên giường ngủ.