"Ngân lượng." ở bất luận xã hội nào tiền luôn là có thể giải quyết mọi vấn đề, Tân Mai thấy hắn không có hứng thú định rời đi bèn bổ sung: "Nhất Phẩm Hồng." đây là cửa hiệu đang làm ăn rất được khách của cô.


Hắn xoay người lạnh nhạt hỏi. "Đưa mấy người?"


Đang nằm trong ngực cô, Thương Dương cứng còng thân thể, giương mắt nhìn lên góc mặt trứng ngỗng xinh đẹp của cô.


Tân Mai đáp: "Hai người."


Thương Dương nghe thả lỏng cơ thể, bàn tay nhỏ tiếp tục ôm cổ cô.


"Điều kiện của cô chỉ đủ đáp ứng mang một người đi."


"Như Tiên Quán cũng là của ngươi, thế nào? Kinh doanh này ngươi không lỗ chứ?"


"Cái này." hắn vuốt cằm một hồi lâu hơi cân nhắc nhìn cô.


Mẹ, hai cửa hàng tâm huyết lớn nhất của lão nương, hắn còn kì kèo. "Ngươi rốt cục có đồng ý giao dịch không?" Tân Mai là mất kiên nhẫn đứng đây nửa ngày dằng co với hắn. Không làm thì cùng lắm cô đợi thêm mấy hôm nữa sẽ có đoàn hắc thương tới đây.


"Thành giao." khuôn mặt lãnh ngạnh, có một tia nghiền ngẫm đánh giá nữ hài phía trước. Lần đầu thấy cầu người mà có thái độ như vậy. Thật muốn xem một cô nương mỏng manh yếu đuối đến nơi ngư long hỗn tạp sẽ xoay sở ra sao.


"Buổi sáng giờ mão hôm sau ở nơi đây chờ, mang theo khế ước, ta sẽ đưa ngươi đi." giọng nói lạnh nhạt rơi xuống, chẳng mấy chốc hắn đã biến mất hoà vào đoàn người trên phố.


...


Ở biệt phủ sáng sớm hôm sau.


Tân Mai như mọi hôm đang thoải mái ngồi uống canh dưỡng nhan, hưởng thụ nha hoàn Hạ Trúc hầu hạ xoa bóp vai lại nghe tiếng bà vú dồn dập chạy vào.


"Thiếu gia ngài đừng chạy lung tung mà."


"A tỷ, ta không muốn." khuôn mặt phì nộn trẻ con phụng phịu tràn đầy bất mãn nhào vào đùi cô, tủi thân cọ cọ.


"Cái gì không muốn?" Tân Mai thong thả uống từng ngụm canh trên tay, nhìn thấy dáng vẻ hắn uỷ khuất hề hề, cô hơi nhíu mày thần sắc phức tạp.


"Tỷ đã hứa không vứt bỏ ta, vì sao không mang theo ta đi cùng?" Là chán ghét hắn rồi sao? Cảm thấy hắn phiền?


Vì ngươi chưa đến lúc lên sàn, hiện tại càng không giúp ích được gì cho ta nha. Lời đến mồm Tân Mai nhìn hắn bèn ngậm lại đổi lời: "Hạ Trúc hầu hạ ta rất tốt, có thể để nàng ở lại chăm sóc cho đệ, a tỷ cũng yên tâm." nói lại bổ sung: "Ta sẽ nhanh quay lại."


"Không, không muốn, a tỷ đi đâu đệ đi đó." hắn ngước cổ, con ngươi sạch sẽ không tạp chất như ngậm nước lại không khóc nhìn liền làm người đau lòng muốn che chở, rất dễ kích phát tâm từ mẫu của nữ nhân.


Tân Mai duỗi tay làm đầu tóc mềm mại ngắn cũn cỡ của Thương Dương trở nên lộn xộn, nhẹ dụ dỗ: "Ngoan ngoãn ở đây đợi ta, đệ muốn quà gì cứ nói a, đồ chơi đẹp, thức ăn ngon, y phục hay sách, thoại bản gì gì ta đều sẽ mang về cho đệ."


"Tiểu Dương không cần những thứ đó. Có thể đóng gói mang a tỷ về tặng cho đệ sao?" Tiểu Thương Dương lông mi dài cong vút rũ xuống, khuôn mặt thiên thần trẻ con dần trở nên bí xị. Hắn biết Tân Mai kiên quyết nhưng vẫn hy vọng sẽ lung lạc được cô.


"Ta sẽ về." Tân Mai nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ vì buồn mà ảm đạm rất nhiều.


Mặt trời chiếu vào đã là giờ Mão, nhìn nhìn rồi lại ôm hắn một chút mới buông ra, đứng dậy xoay người cầm tay nãi mà Hạ Trúc đưa đến.


Đi đến cửa lớn phân phó hạ nhân đâu vào đấy xong, cô chuẩn bị ra ngoài Thương Dương chân ngắn lại phi thường nhanh rượt theo Tân Mai, luyến tiếc không buông tha ôm chân cô, cô gỡ tay hắn ra lại không muốn bạo lực chế ngự sợ tổn thương hắn nên bất thành trốn thoát khỏi móng vuốt nhỏ kia. Cả hai lôi kéo giật giật hắn trường trường bò bò quầng quật đến dơ hề hề cả người, cỡ nào cũng lăn lộn không chịu bỏ ra.


Biết thế cho thằng nhóc này uống thuốc mê rồi. Ừm có lý.


Một đám bà vú theo sự chỉ huy của Tân Mai cuối cùng đã thành công tách hắn ra.


Tân Mai nhìn mặt trời ban nãy còn dương quang nhiệt tình soi sáng nhưng bỗng chốc đã bị mây đen nặng nề kéo đến che lấp u tối rất không thuận mùa, cô vội vàng rời đi đến điểm hẹn, phát hiện tên kia đã đến trước, hắn đứng ở đó không biết đã đứng bao lâu.


"Vẫn là giờ mão ta không đến muộn."


"Một mình thôi sao?" nam nhân này tên Sở Lai, hắn nghe cô nói sẽ đi hai người.


"Lúc nữa sẽ có một người nữa." Tân Mai nhớ rõ nhiệm vụ của mình chính là đưa Hỗn Thiên Quyết an toàn về tay Khổng Ngọc tiên tôn ở Kình Thiên phái.


[Cảnh báo: đo lường Thương Dương sắp gặp nguy hiểm mong ký chủ chú ý ngăn cản.]


"Đi thôi." Sở Lai cũng không hỏi thêm, đơn giản hai chữ xoay người bước đi.


Nhiệm vụ 1: nuôi Thương Dương bao gồm bảo vệ hắn, ừm bảo tiêu.


Nhiệm vụ 2: bảo đảm an toàn cho cuốn ngọc trúc Hỗn Thiên Quyết sẽ được đưa tới tay Khổng Ngọc, ừm áp tiêu.


Hai nhiệm vụ vốn không mâu thuẫn nhau nhưng hiện tại tình huống lại cực kỳ mâu thuẫn, chạy về cứu Thương Dương sẽ toi đời nhiệm vụ hai. Vì sao toi?


Ma tôn đến rồi, nếu Tân Mai đoán không sai chính là hắn nhằm vào cuốn ngọc trúc này mà đến, ba năm qua Lão Cẩu nói ông đã bế quan vì để che giấu hơi thở Hỗn Thiên Quyết nhưng hôm qua lại bất ngờ ban nhiệm vụ hai cho cô, chính vì đẳng cấp công lực Lão Cẩu che đậy không nổi nó nữa và tới giờ mới biết Thiên đạo đang muốn thử thách cô mới kích phát nhiệm vụ áp tiêu này.


Cô yên lặng làm bình hoa không được sao? Chân yếu tay mềm mong manh dễ vỡ mà phải cứ ép buộc gòng mình làm bảo tiêu áp tiêu gì gì đó, bà đây cũng không phải nữ chính bàn tay vàng mà gặp đường sống từ cõi chết đâu.


Là muốn tăng view người xem làm trò cười xiếc khỉ, nhìn bà bị đùa chết.


Tân Mai bân khuân một chút vẫn là đi nhanh theo Sở Lai.


Nam chủ Thương Dương trước đây chứng minh một thân bất tử không sai, đại khái là Lão Cẩu bị lỗi đi.


[Bị lỗi cái đầu cô ký chủ! Ma tôn sức mạnh phi thường cường đại, tiểu nam chủ dù trâu bò vẫn là chuyện tương lai, mấy cái tiểu xiếc trước mặt cô chẳng qua là di truyền sự lợi hại từ cha mẹ hắn, hôm nay hắn phải đối đầu chính là Ma tôn thiết huyết thần kinh trong truyền thuyết, hắn còn sống mà thoát ra khỏi tay Ma tôn hay không là chuyện khó nói.]


Tân Mai bước chân dừng một chút, cô khẳng định không phải vì lo cho cải trắng nhà mình mà là bất chợt rùng mình kỳ lạ.


Giống như có trăm nghìn con mắt đang ẩn náu nhìn chằm chằm cô vậy. Nếu bây giờ chạy về cứu Thương Dương có phải nhiệm vụ bảo vệ đột nhiên nhảy ra này hoang đường mâu thuẫn không.


Dựa vào cái gì cho là cô thắng Ma tôn cứu được Thương Dương mà không phải chui đầu vào rọ. Kết hợp trên dưới nghe phi thường vô lý.


Tân Mai nghĩ tới cuốn bí pháp mà cô vẫn luôn tu luyện, lắc lắc đầu giống như không phải là thần công cái thế có thể hộ chủ dương oai gì đó mà Lão Cẩu tung hô, ngược lại giống bí pháp tu tiên dẫn khí hấp thụ tinh hoa thiên địa âm dương sơ cấp.


Tân Mai lui lại bước chân, ngồi phịch xuống đất cảm giác không khí dao động mạnh dần dần bao trùm uy áp nguy hiểm kinh người trong trăm dặm. Cô nhắm nghiền mắt tự cứu bản thân.


Mở mắt một lần nữa, đập vào mắt là bia đá rêu phong phũ lên lá cây héo úa dày nặng che khuất mặt chữ được khắc trên đó.


Cô chỉ nhẹ nhàng nhặt cành cây khô phủi phủi lá liền thấy ba chữ Thuỷ Cô Thôn khắc chìm.


Tân Mai tìm kiếm xung quanh không thấy một bóng người, chỉ có thể thi thoảng nghe gió quét đến cây cối xao động, trong vòng mấy dặm giống như không thấy muôn thú, an tĩnh đến doạ người.


Đi đi đi đến sắc trời héo hắt hoàng hôn tím đỏ một vùng không trung, Tân Mai mệt mỏi ngồi gần cái ao nước mà rửa tay chân.


Ngốc lăng lăng ngắm ảnh phản chiếu dung mạo bản thân dưới nước, cô khẽ cười, môi đỏ câu lên cánh cung vểnh tự nhiên, mặt như hoạ tiên từ tranh bước ra, lộng lẫy con ngươi ánh cầu vòng hơi mị, lông mi run rẩy cúi người nhìn xiêm y vươn bụi cát, cô khẽ giật nhẹ váy áo phùng phình bên ngoài cởi ra một lớp lại một lớp chỉ chừa lớp áo trong màu trắng dán sát thân thể no đủ ngon ngọt, trước đột sau kiều tinh tế đường cong.


Thiếu nữ mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quyến rũ mê người. Cổ chân trắng như tuyết mịn màng phất nước, sau đó dường như thấy vui vẻ mà đứng lên nghịch nước, dáng người uyển chuyển mềm dẻo múa một chút, trình độ động tác làm người lau mắt mà nhìn.


Khung cảnh đẹp đến kinh tâm động phách tựa tiên nữ hạ phàm làm người không dám tiến đến nhiễu loạn quấy rầy, nhưng tương phản này dáng người này khuôn mặt lệnh người điên đảo, ướt ác minh diễm phát ra từ trong xương cốt dụ người trầm luân.


Một mùi đàn hương thanh mát dễ chịu ập đến, thiếu nữ sững người dưới chân vấp một chút hơi loạng choạng lui về phía sau vài bước, lại cảm nhận hông bị một bàn tay chặt chẽ ôm lấy, ngã vào một kiện kiên cố rắn chắc thân hình trên đỉnh đầu phát ra nam âm đầy từ tính truyền đến: "A Kiều đã lâu không gặp."