Fanya ngồi ở một quán cà phê được trang trí bởi những bông hoa hồng nhiều màu sắc khác nhau, kết hợp với dây leo trông rất đẹp và đầy thơ mộng, rất phù hợp với xứ sở lãng mạn này.
Một mỹ nữ tóc vàng đang ngồi nhâm nhi tách trà, bên cạnh là một dĩa bánh tart dâu tây.

Với nhan sắc kiều diễm như thế thật không khỏi lay động lòng người, khiến cho bao chàng trai đi ngang qua cô cũng phải ngoái nhìn một cái, mới thỏa mãn rời đi.

Nhưng họ làm sao biết được tâm địa của cô gái ấy thâm độc đến cỡ nào?
Một lúc sau, có người đàn ông đẹp đến mức mê hoặc người nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ta đi đến bàn Fanya, tự nhiên kéo ghế rồi ngồi xuống.

Ánh mắt lãng tử đúng chất dân chơi, nhìn cô.
“ Chào người đẹp, tôi tới trễ rồi.


Anh ta chống một tay lên cằm, cười cười nói, lộ ra hàm răng thẳng tắp, trắng tinh.
“ Dẹp ngay cái ánh mắt đó đi, trước khi tôi móc mắt anh ra, Karlis.

” - Fanya cau mày, ném cho người đàn ông kia một cái nhìn khinh bỉ rồi nói tiếp - “ Chuyện tôi bảo anh điều tra, anh đã làm chưa? “
“ Rồi, thưa cô nương.


Nói rồi người đàn ông tên Karlis ấy đặt lên bàn một tập hồ sơ, Fanya vội vàng cầm lấy, mở ra xem.


Bên trong đó là tất cả mọi thông tin của Cửu Mạnh.
“ Đây là chồng cũ của cô ta? Nhan sắc cũng đâu đến nỗi tệ đâu, sao không yên phận mà ở bên cạnh anh ta đi chứ.


Cô đưa mắt nhìn lên tấm hình của Cửu Mạnh rồi nói.
“ Fanya à, cô đã đọc hết chưa vậy? Đọc hết đi đã rồi hẵng nói.


Cô ta đưa mắt lên nhìn Karlis rồi lại nhìn xuống tập hồ sơ, lướt đọc một hồi lâu.

Sau khi đã biết lý do Trương Mỹ ly hôn với Cửu Mạnh, ánh mắt Fanya đăm chiêu nhìn về một điểm, trong đầu ngẫm nghĩ điều gì đó, sau đó lại đột nhiên nhìn Karlis.
“ Tôi muốn anh đi gặp anh ta.


“ Muốn gặp thì tự thân vận động đi chứ.

Với cả hên cho cô là Cửu Mạnh đang đi công tác ở đây, nên cô có thể đi ‘bàn chuyện’ gì đó với anh ta.

Mọi thứ cô cần đều có sẵn ở trong đó rồi đấy.


Karlis nói rồi kéo lấy dĩa bánh của Fanya đang ăn dở, anh lấy nĩa cắt nhỏ từng miếng bánh ra ăn hết của cô.

Sau đó đứng lên, lấy tiền từ trong ví ra đặt lên bàn.
“ Tôi đi trước đây, cảm ơn vì cái bánh nhé người đẹp.


Anh cười nháy mắt với Fanya rồi rời đi.

Cô đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Karlis cho đến khi nó khuất dần sau dòng người qua lại tấp nập.

Fanya lại cúi đầu nhìn vào địa chỉ khách sạn mà Cửu Mạnh hiện đang ở.
Khách sạn này cũng gần đây, mình phải nhanh chóng đi đến đó để gặp anh ta, Fanya thầm nghĩ.
Không để mất thời gian, cô ta trả tiền xong xuôi hết liền bắt xe đến khách sạn đó.

Chỉ sau mười phút, Fanya cũng đến nơi.

Cô bước thẳng vào bên trong, tiến đến quầy lễ tân để hỏi vài chuyện.
“ Chào tiểu thư! Tôi có thể giúp gì cho tiểu thư đây ạ? “
Cô ấy thấy Fanya đang đứng trước mặt mình, cô liền nở nụ cười tươi tắn chào Fanya.
“ Cho tôi hỏi số phòng của Văn Cửu Mạnh là phòng nào? “

Nghe Fanya hỏi như thế thì cô ấy sững người một vài giây, nụ cười cũng thoáng chốc mất tự nhiên.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô ấy cũng điều chỉnh lại được cảm xúc của mình và tự tin đối đáp.
“ Thật sự xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng được.

Mong tiểu thư thông cảm.


Cô cúi nhẹ đầu xin lỗi Fanya.
“ Nhưng tôi thật sự rất cần gặp Cửu Mạnh… Tôi đang nghi ngờ anh ấy ngoại tình.

Tôi nhất định sẽ không tha thứ cho hành động gian dối của anh ta, tôi phải bắt tại trận chuyện này.


Hai mắt Fanya bắt đầu rưng rưng nước mắt, bày ra vẻ mặt đau khổ, rồi dần dần chuyển sang tức giận.

Phải nói là trình độ diễn xuất của cô ta mà không làm diễn viên Hollywood thì đúng là uổng phí.
“ Nhưng tiểu thư à… “
“ Chúng ta đều là phụ nữ hết mà, chắc cô cũng hiểu cảm giác của tôi hiện giờ phải không? “
Người lễ tân chưa kịp nói hết câu là đã bị Fanya xen vào nói tiếp.
“ Xin lỗi tiểu thư, tôi chưa có gia đình, cũng như chưa có người yêu nên không thể hiểu cảm giác hiện giờ của tiểu thư.

“ - Cô gái ấy vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhẹ nhàng nói với Fanya - “ Ngoại trừ việc hỏi về thông tin cá nhân của khách hàng, những thứ còn lại, tôi sẽ sẵn sàng giải đáp cho tiểu thư.


“ Nhưng đó lại chính là thứ duy nhất tôi cần.


“ Vậy thì xin thứ lỗi, tôi không thể giúp gì cho tiểu thư.


Mời tiểu thư rời đi cho.


Fanya khẽ nhíu mày khi nghe cô ấy nói thế, ánh mắt lướt nhìn một lượt sảnh khách sạn.

Để xem thử có vô tình gặp Cửu Mạnh ở đây không, nhưng có vẻ như nó không như mong muốn của Fanya.
“ Vậy thì thôi, cảm ơn cô.


Fanya biết có đứng đây cũng chẳng thể làm được gì.

Dù sao thì đứng từ nãy đến giờ, cô cũng gây sự chú ý khá nhiều rồi, Fanya chỉ có thể rời đi thôi.
Nếu muốn gặp Cửu Mạnh thì mình phải tìm một quán cà phê nào gần đây, để có thể dễ dàng quan sát mới được.

Cho dù có chờ đến tối thì mình cũng sẵn lòng, Fanya thầm nghĩ.
[...]
Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua, cô vẫn chăm chú nhìn về phía cửa của khách sạn, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Cửu Mạnh đâu.

Thế nhưng Fanya vẫn kiên trì ngồi đó, nhâm nhi ly cà phê đã nguội lạnh.
Mãi đến hơn một tiếng sau, cô mới thấy Cửu Mạnh từ bên trong bước ra, không uổng công cô đã ngồi chờ hàng tiếng.

Fanya lấy tiền trong túi ra, đặt mạnh lên bàn rồi vội chạy đến chỗ của Cửu Mạnh, vỗ vào vai anh, khiến anh giật mình, quay người lại..