Bầu không khí im lặng sau ba phút, Diệp Nhàn nghiêng đầu.
La Tấn mở miệng, cất lời trong vô vọng: “…… Nếu anh nói là AI thông minh đổi mặt, em có tin không?”
Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía anh: “Trông em có vẻ giống đứa ngốc lắm sao?”
La Tấn: “……”
Lũ bạn xấu bên cạnh vừa thấy tình huống đã biết chuyện như thế nào, vui sướng khi người gặp họa ghé vào tai La Tấn nói bậy: “Sau khi lật xe mặt chạm đất à?”
Kết quả không khống chế được âm lượng, nói năng hơi lớn tiếng nên rơi vào trong tai Diệp Nhàn.
Cô hơi nhíu mày, cho rằng có liên quan đến mình: “Em trai gì?”
Những lời này bỗng nhiên đả thông hai mạch Nhâm Đốc của La Tấn, anh bỗng dưng quay đầu nhìn về phía bạn xấu: “Phải, em trai tao đâu?”
Diệp Nhàn sửng sốt: “Em trai anh?”
“Đúng vậy,” La Tấn liều mạng véo phía sau bạn mình, trên mặt lại duy trì nụ cười giải thích với cô, “Tàu lượn siêu tốc cao như vậy, một người bệnh như anh làm sao dám ngồi chứ?”
“Nhất định là em trai song sinh của anh tới ngồi, anh nhìn nó ở phía dưới.”
Nói xong, anh lại ho khan bổ sung: “Hai bọn anh đặc biệt giống nhau, ngay cả mẹ anh có đôi khi cũng không phân biệt rõ.”
Diệp Nhàn gật đầu: “Vậy em trai của anh đâu?”
Bạn xấu “haha” trực tiếp bật cười.
La Tấn dứt khoát trực tiếp xoay sang cậu rồi chất vấn: “Đúng rồi, em trai tao đâu?”
Bạn xấu còn chưa kịp cười xong: ?
Suy nghĩ một lúc, chỉ có thể xoay sang một thằng bạn bên cạnh, bắt đầu đẩy nồi: “Đúng rồi, em trai nó đâu?”
Chàng trai đầu đinh đang uống nước nho cũng bị hỏi cho ngu người, thiếu chút nữa sặc, cũng xoay đầu sang một bên: “La Tấn đâu?”
Cứ như vậy, Diệp Nhàn thấy ba người kế tiếp dùng câu “Người khác đâu?”, “Người đâu?”, “Đâu?” khác nhau tiến hành tiếp sức, nhận được gậy cuối cùng, người nọ quay người lại đã không còn ai hỗ trợ cậu, ngẩng đầu nhìn lên trên, là nhà vệ sinh.
Người nọ hai mặt nhìn nhau với nhà vệ sinh vài giây, lúc này mới chợt hiểu ra xoay người lại
“Nó vào nhà vệ sinh rồi.”
Diệp Nhàn:?
La Tấn vung tay lên: “Vậy đừng kêu nó, để một mình nó cố gắng yên lặng một chút.”
Để nhanh chóng bóc qua tờ này, anh nhét ảnh chụp vào túi, tiến lên hai bước chắn giữa cô và màn hình lớn rồi mở ra đề tài mới: “Sao em đến đây?”
“Sinh nhật bạn,” cô quơ quơ túi, “Tới tặng quà cho cậu ấy.”
“Ở đâu?” Anh hếch cằm rất tự nhiên, “Anh dẫn em đi.”
Khi bị anh đẩy về phía trước, đôi boot đi tuyết của cô lần lượt chà xát dưới đất: “Dáng vẻ của anh hình như rất quen thuộc với nơi này?”
La Tấn nhìn phía trước, mắt cũng chưa chớp, thản nhiên tiếp nhận giả thiết do tự mình đặt ra.
“Em trai anh tương đối thích tới đây chơi.”
Cô suy nghĩ, nhớ lại vừa rồi hình như mình nghe thấy một cái tên, cụ thể là cái gì không nghe rõ, chỉ nghe ra có chữ “La”.
Chóp mũi lộ ra bên ngoài hơi lạnh, cô khịt mũi hỏi: “Vì sao anh họ Tiêu, em trai họ La vậy?”
“Một đứa theo ba một đứa theo mẹ,” anh rơi vào cảnh đẹp, “Tựa như bọn anh một người khỏe mạnh, một người phải làm bạn với giường bệnh, haiz.”
Diệp Nhàn ngửa đầu nhìn anh, đang muốn nói vài lời an ủi, kết quả người bên cạnh bỗng nhiên dừng lại, khuỷu tay rất tự nhiên đặt lên trên vai cô.
La Tấn cố ý thức lách qua đề tài này, giờ phút này nhìn thấy cửa hàng bán đồ, anh lập tức gõ lên tủ kính trước mặt, cong môi hỏi: “Mua hoa tai cho em nhé? Đôi này thế nào?”
Cô ngẩng đầu, một đôi bông tai màu trắng đang đặt trên quầy xoay tròn của cửa hàng lưu niệm trước mặt.

Để phù hợp với mùa đông, mặt trang sức nhỏ còn làm thành quả cầu lông, sờ vào trông đã lắm.
Nhắm mắt lại lần nữa, dường như mình và khuôn mặt của anh có thể được phản chiếu trên kính, khoảng cách này như là đang chụp ảnh.

Anh cười rất kỳ quặc, hàm răng chỉnh tề còn nhai kẹo cao su, hiển nhiên là dáng vẻ của cậu ấm bất cần đời.
Cô nâng cánh tay lên cầm tay anh đang đặt trên vai mình xuống rồi mím môi đáp: “Không cần.”
Cô không có lý do gì để anh mua đồ cho mình.
“Hơn nữa,” cô xoa nắn vành tai hơi mỏng của mình, “Em cũng không có lỗ tai.”
La Tấn vươn tay vén tóc cô lên ra sau tai, nhích lại gần để xem.

“Làm sao vậy, lỗ tai cũng không có?”
Anh vẫn cười, nhướng mày hứng thú không rõ: “Nếu muốn thì cuối tuần anh dẫn em xỏ hai cái nhé?”
Hơi thở của anh quá gần, nhìn từ tấm kính, tư thế của bọn họ như đang chéo cổ vậy.
Cô theo bản năng lui ra sau hai bước lớn rồi lắc đầu.
“Em bị muộn rồi, đi trước.”
Nhìn thấy bóng lưng cô chạy đi, anh kêu ở phía sau: “Em biết đường không?”
Cô dừng lại, quay đầu lại nghiêm túc nói: “Tự em có thể tìm được.”
Trong vài giờ tiếp theo, cậu chủ La đều có hơi thất thần, còn có hơi bực bội, cảm thấy có phải bản thân làm sai gì đó hay không.
Những động tác thân mật đó không phải anh cố tình, chỉ là đã quen kề vai sát cánh với bạn bè, có vài hành vi là theo bản năng sinh ra phản ứng.

Cũng không có ý nghĩ gì quá đáng, cứ cảm thấy cô nhỏ bé như vậy, quấn vào trong ngực chắc rất thoải mái.
Huống hồ tính của anh vốn là tên cà lơ phất phơ và mê chơi, hoàn toàn chưa từng có thời khắc cẩn thận từng li từng tí, cũng hoàn toàn không biết “từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa” (*) nên viết như thế nào.
(*)克己复礼: Khắc kỷ phục lễ.

Ở đây, khắc – loại bỏ, kỷ – bản thân, phục – quay về, lễ – lễ nghĩa.
Câu này có nghĩa là quên bản thân, quay về với lễ nghĩa, hàm ý từ bỏ tư lợi, đi theo nhân nghĩa.
Nhưng nhìn thấy cô lẩn tránh, trong lòng anh vẫn cứ hụt hẫng.
Ngay cả bạn bè cũng phát hiện ra anh không thích hợp: “Làm sao vậy? Em trai mày chia đi một nửa linh hồn nhỏ bé của mày rồi phải không?”
“Không có gì,” anh nói, “Tụi bây chơi trước đi.”
“Ồ.”
Cách nói này thật là mới mẻ, La Tấn anh trước đây lần nào đi ra ngoài chơi không phải đi tuốt đàng trước, hiện tại lại để cho bọn họ chơi trước?
“Mày cũng không giống như người nói bậy hai câu là lương tâm bất an,” bạn bè không có ý tốt dựa sát vào, “Thế nào, cmn không phải là hồng loan động lòng rồi đó chứ?”
“Hồng mẹ mày.”
Anh kéo tay áo, “Nắm đấm của ông đây ngo ngoe rục rịch.”
“Dữ quá à,” bạn bè thảm thương rụt cổ, oán trách, “Vừa rồi với em gái kia mày không phải như thế, mày còn muốn dẫn người ta đi tìm chỗ.”
Nhắc đến Diệp Nhàn, La Tấn bỗng nhiên đứng lên.
Bạn bè: “Mày làm gì?”
“Đi xem.”
Cô đã sớm nói tiệc sinh nhật ở khu C, quả nhiên, anh mới vừa vào khu công viên đã nhìn thấy có nơi rất náo nhiệt.
Sinh nhật có lẽ là đã xong rồi, bánh kem được cắt đến chỉ còn một miếng nhỏ, bên cạnh còn có đĩa giấy và nĩa được xếp sau khi ăn xong, cô ngồi trên ghế trò chuyện với người ta.
Trước khi phải tan cuộc, bỗng nhiên có người tiến lên đưa ra một vật nhỏ vuông vắn, trong đám đông lập tức truyền đến tiếng ồn ào.
Bằng cảm giác nhạy bén của anh, hẳn là thư tình.
Quả nhiên, cô còn chưa kịp giơ tay nhận thì lập tức có người giành lấy trước mở ra, thư rất dài, xếp bảy tám dòng, lúc cân nhắc dao động nếp gấp lên xuống trông giống như đang chơi đàn accordion.
Có tiếng thán phục từ xa truyền tới… “Giỏi đấy, dài như vậy, cậu viết luận văn tốt nghiệp à?”
Cô cũng cười theo đám đông, lấy bức thư tình và đóng nó lại rồi nói điều gì đó với người chuyển bức thư, hoạt động này mới xem như chính thức kết thúc.
Sau khi ăn mừng sinh nhật của bạn xong, Diệp Nhàn tự mình ngồi xe điện ngầm trở về bệnh viện, buổi tối theo thường lệ đi tắm rửa.

Sau khi thay xong quần áo, đang soi gương đeo ngọc thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra một tiếng ầm.
Đôi tay cô duy trì tư thế vòng lấy cổ, thân thể lại rất mềm mại nghiêng về phía cửa.
La Tấn nhìn cô một lúc, lại nhìn thấy bức thư trên bàn rõ ràng được người ta xem xong nên hỏi: “Em đồng ý với cậu ta ư?”
Diệp Nhàn: “Hả?”
Anh chỉ vào lá thư kia: “Anh nhìn thấy có người đưa thư cho em.”
“À,” cô lúc này mới đáp, “Vẫn chưa.”
La Tấn bất mãn liếm răng trên: “Cái gì gọi là ‘ vẫn chưa ’?”

Cô nói: “Người ta thích em 6 năm, em cũng không có khả năng dùng sáu phút đã cho cậu ấy kết quả đúng chứ? Cũng phải cố gắng suy nghĩ một chút.”
Anh dựa vào tấm ván cuối giường, đang muốn hỏi cô nghĩ như thế nào thì bỗng nhiên lại nhìn thấy bên cạnh bức thư có đôi hoa tai nên nhíu mày hỏi: “Anh mua hoa tai cho em thì em không cần, cậu ta mua hoa tai cho em thì được ư?”
“Đây là chị gái bên cạnh tặng em.”
Mói sáng ra còn đang cảm thấy bản thân không cần, nhưng quả nhiên giữa người cùng giới là dễ dàng giao tiếp nhất.

Hôm nay vừa nhận được đôi hoa tai này, cô lập tức bắt đầu sinh ra ý muốn xỏ lỗ tai.
Cô tạm dừng, chợt hỏi anh: “Anh có biết nơi xỏ lỗ tai nào rất đáng tin cậy không?”
La Tấn nhìn cô một hồi, lại cười: “Muốn anh dẫn em đi xỏ?”
“Tự em có thể đi.”
“Anh dẫn em đi,” anh vò tóc, “Vừa lúc hai ngày này không có chuyện gì.”
Cô mím môi: “Nhưng mà em muốn tuần sau đi xỏ.”
“Cái này không phải đúng dịp sao,” anh ngả ngớn và nhạt nhẽo liếm vòng cánh môi, “…… Tuần sau anh cũng không có việc gì.”
Hai người nhanh chóng thương lượng xong thứ ba tuần sau cùng đi xỏ lỗ tai, cô vốn dĩ kiên trì nói một mình đi là được nhưng anh nói ông chủ là bạn anh, anh cũng phải theo cùng mới có thể xỏ, nếu không xếp hàng phải qua mấy tháng, lúc này cô mới đồng ý.
Vì để cô ít tốn chút thời gian trên lá thư kia, La Tấn bắt đầu thường xuyên ra vào cô phòng, ngay cả y tá cũng cảm thấy không thể hiểu được anh nên hỏi Diệp Nhàn có cần báo cáo quấy rối hay không.
Diệp Nhàn cười gượng gạo: “Có lẽ anh ấy thích hoạt động.”
Mỗi khi vào lúc này, cậu La sẽ tựa vào cửa sổ cười phong lưu phóng khoáng: “Không có ai có dáng vẻ đẹp trai như thế còn thích quấy rầy, chúng tôi chỉ liên lạc tình cảm bình thường mà thôi.”
Sáng sớm thứ ba, cậu cả La liên lạc tình cảm đã ném xuống một khay đồ.
Cô mới vừa tỉnh ngủ, chỉ cảm thấy lạnh lẽo khi sờ tới sờ lui, trì hoãn một lát mới ngước mắt lên nhìn: “Này là cái gì?”
“Son…… Cái gì…… Son môi kiêm má hồng? Hình như món đó được gọi là như vậy,” anh hiếm khi hơi cứng đờ, giọng điệu cũng chậm lại, “Anh thấy em hình như cũng chẳng thoa son môi thì phải? Đi ra ngoài đi dạo phố…… Dù sao cũng phải trang điểm một chút chứ.”
Thật ra anh cảm thấy có trang điểm hay không đều chẳng sao cả, chỉ là đồ đã mua, dù sao cũng phải tìm cách tặng, huống hồ làn da cô đã trắng, màu môi cũng trắng.

Khi không thoa lên bất cứ gì khiến người ta hơi đau lòng, trang điểm một chút tóm lại trông càng có sức sống hơn một xíu.
Cô mở khay ra nhìn thoáng qua: “Ồ, em quả thực chưa từng thoa.”
Ở bệnh viện quá lâu, thiếu chút nữa đã quên mất gần đây mình phải học trang điểm.
“Cảm ơn,” cô mở cái nắp, “Đợi lát nữa em thử một chút.”
Cô thật sự không biết làm sao, sau khi ngồi trên xe mới mở nắp ra, cho rằng sẽ có sách hướng dẫn linh tinh nghiên cứu một chút, kết quả đều chẳng có một tờ giấy nào, phía dưới hộp còn viết một chuỗi tiếng Đức.
Đành phải dùng ngón áp út chấm đại hai cái, chấm lên má, cũng tán một chút xíu rồi tô lên môi.
Mỗi một tấc trên da con gái đều cực kỳ mềm, dường như có thể ấn ra nước.
Cô mím môi, một đôi mắt hạnh nhìn về phía anh: “…… Như vậy sao?”
Kem má hồng có màu cam, không hiểu sao lại phù hợp với chiếc váy màu san hô mà cô đang mặc hôm nay.

Ngoài cửa sổ có ánh nắng rơi xuống, gò má quả táo vốn đầy đặn được tô đậm càng thêm có cảm giác thiếu nữ.

Đôi môi mềm mại của cô ấn xuống rồi mềm mại nảy lên, mang theo đầy đặn và tươi mới, màu sắc tươi tắn tựa mùa xuân.
Giống như trái cây nửa chín nửa sống đung đưa trên ngọn cây khiến người ta nhịn không được muốn hái.
Yết hầu của anh mất tự nhiên cuồn cuộn, sau đó véo mặt cô chuyển hướng về phía cửa sổ xe bên kia: “Đừng nhìn anh.”
“Vì sao?”
“Anh xem không hiểu.”
“……”
Cô đành phải vừa nhìn đám mây trôi ngoài cửa sổ, vừa nghiên cứu cái hộp này đến cùng dùng như thế nào.
Đột nhiên, cánh tay lại bị ai đó đẩy ra.
Anh xích lại gần: “Này.”

Lại liếm môi, nói với vẻ gượng gạo: “Anh hỏi em một vấn đề.”
Cô nhìn anh, ra hiệu cho anh tiếp tục nói.
La Tấn: “Có phải em có thể một hơi xách theo ba xô nước lên tầng bảy hay không?”
????
Cô khó có thể tin làm thế nào mà vấn đề đột ngột này sẽ xuất hiện vào giờ phút này…
“Có phải anh bị điên rồi hay không?”
“Em đừng để ý đến việc anh có điên hay không, em trả lời câu hỏi của anh đi, em có được hay không.”
Cô hoàn toàn không muốn trả lời kiểu câu hỏi này: “Anh nói cái này, cả nước cũng chẳng có mấy người có thể làm được.”
Suy nghĩ lại bổ sung: “Ngay cả thợ đưa nước cũng làm không được.”
Ngay sau đó, bên trong xe lại rơi vào im lặng dài dằng dặc.
Đang lúc cô cho rằng anh chỉ bỗng nhiên nói ra lời mê sảng thì tiếp tục nghe thấy anh nói: “Em nhất định có thể.”
Cô cũng hết chỗ nói: “Vì sao em có thể?”
La Tấn nhìn cô, không nói gì.
Bởi vì trái tim của anh bỗng nhiên đập rất nhanh.
*
Cô hồn nhiên không biết mọi hoạt động tâm lý của La Tấn, chỉ cảm thấy não anh có thể bị chập mạch trong một khoảnh khắc lơ đãng nào đó, cũng được sửa chữa sau vài giờ đồng hồ.
Kế tiếp đi xỏ lỗ tai, anh đều biểu hiện vô cùng trầm ổn, không biết là đang suy tư cái gì.
Ngay sau đó, cô bị đẩy đến ghế ngồi xuống, súng bắn xỏ khuyên nhắm ngay vị trí mới vừa rồi đã đánh dấu.
Cậu cả La ho khan một tiếng rồi vươn tay: “Cảm thấy đau thì nói, có thể nắm lấy tay của anh.”
Vừa dứt lời, bác sĩ mỉm cười nói: “Được.”
Cô đứng dậy: “Cảm ơn bác sĩ.”
La Tấn:???
Bàn tay ông đây con mẹ nó cứng ở giữa không trung rốt cuộc là vươn hay không vươn??
Sau khi ra khỏi bệnh viện, La Tấn không thể tin tưởng hỏi đến cùng: “Không đau sao?”
“Không đau.”
“Không đau chút nào sao?”
“Ừm.”
Cái lùm mía nó ông đây chuẩn bị xong kịch bản lúc em đau khổ sẽ trở thành trụ cột của em chạy như thế nào đây??
La Tấn thật sự không cam lòng cốt truyện mình chuẩn bị một tuần cứ kết thúc như vậy, vừa lúc thấy được một cửa hàng trang sức bạc thì túm cô đi vào.
Diệp Nhàn: “Làm sao vậy?”
“Chọn một đôi kim bạc,” anh nói, “Súng bắn xỏ khuyên là đinh sắt, dễ dàng nhiễm trùng.”
Quả nhiên, không uổng nghiên cứu.
Cô gật đầu, dựa vào quầy chọn một đôi nhẹ, không muốn tăng thêm quá nhiều gánh nặng cho lỗ tai.
La Tấn đang muốn trả tiền thì bị cô giành trước chi xong.

Anh suy nghĩ một lúc, vì cảm giác đúng mực nên cuối cùng vẫn rút tay về.
Mở hộp ra, anh lấy khuyên tai ra nhìn về phía vành tai cô.
Cô ngửa ra sau: “Làm gì, anh muốn giúp em thay sao?”
“Tiền không cho anh chi, khuyên tai dù sao cũng phải để anh giúp em chứ?” Anh nói được đúng lý hợp tình, “Hơn nữa, đây là lần đầu tiên thay, em vừa không thuần thục vừa không nhìn thấy, xỏ hỏng lỗ tai làm sao bây giờ?”
Cô chớp mắt, cảm giác có lý, lúc này mới nghiêng về phía anh.
Anh chưa từng làm loại việc tinh vi này, trở nên hơi cẩn thận không hề hay biết, chậm rãi gỡ xuống cũng chậm rãi thay cho cô.

Chị gái ở quầy nhìn không được: “Thưa anh, không bằng để tôi giúp anh nhé.”
Anh không nói lời nào, rất nghiêm túc tiếp tục như cũ.
Cứ như vậy, ba phút là chị gái ở quầy có thể giải quyết bị anh dùng hai mươi phút.
Thật vất vả mới đổi xong, Diệp Nhàn buông lỏng một hơi trước anh, cất khuyên tai cũ vào trong hộp, chuẩn bị mang đi.
Chị gái bên quầy nhìn về phía bên này, cười nhẹ nhàng: “Bạn trai em quá cẩn thẩn săn sóc em đó nha.”
“Dạ, không phải,” cô lắc đầu, “Không phải bạn trai.”
“Không phải bạn trai sao?” Chị gái bán hàng nhất thời hơi không nắm chắc, “Đó là……?”
“Xem như…” cô vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một kết luận, “Anh trai?”
Đợi vài phút La Tấn lập tức khó chịu: “Ai con mẹ nó muốn làm anh trai em?”

“Vậy……” Cô giương mắt, “Chú sao?”
La Tấn: “……”
Anh chỉ coi như cô nói lời vui đùa, cũng không để ở trong lòng.

Khi băng qua đường lúc vô thức anh muốn ôm lấy bả vai cô, sau khi suy nghĩ một lát rồi lại ngừng động tác, chỉ phác họa một cái sau lưng rồi cười đến ngả ngớn, âm cuối kéo dài…
“Nơi này nhiều xe, nào, anh trai dắt em.”
Cô mím môi: “…… Không phải anh không muốn làm anh trai của em sao?”
Anh cười mập mờ: “Cái này và anh trai của em, không phải là một thứ.”
Có chiếc xe bóp còi chạy qua, cô chỉ loáng thoáng nghe được một chút, thầm nghĩ ý anh trai không phải một, vì thế lại xếp những lời này của anh vào trong nhóm nói nhảm.
Sau khi nắm tay, anh siết chặt lòng bàn tay cô một cách khá uyển chuyển, kết quả cô hồn nhiên chẳng nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm tiệm bánh mì đối diện rồi thúc giục anh: “Anh nhìn xe đi, sắp đèn đỏ rồi.”
La Tấn phát hiện, mía nó một điểm muốn mạng anh đó là cô bé này hình như thật sự coi anh trở thành anh cả.
Sau khi qua đường, cô phát hiện một tiệm bánh ngọt ở ven đường, đi vào mua mấy miếng bánh quế, mới vừa cắn miếng tiếp theo, mặt anh đã thò qua.
Cô xiên lấy một miếng cho anh rồi đưa qua đó.
Ăn xong một miếng, La Tấn phát hiện cô thật sự xác định sai vị trí của anh, định nói bóng nói gió thử một chút, trước khi vào chủ đề chính thì tìm cái đề tài thuận miệng cắt miệng trước: “Đúng rồi, em bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô còn đang nghiêm túc nặn sốt chocolate: “17 tuổi.”
La Tấn gật đầu, sau một lúc lâu bước chân đột nhiên mất tự do, dừng lại.
“…… Bao nhiêu tuổi????”
“Mười bảy á, rất kỳ quái sao?” Cô cũng bị phản ứng của anh hù dọa rồi, “Trông em giống 30 sao?”
Không phải, anh đoán được có lẽ tuổi cô còn nhỏ nhưng cảm giác ít nhất cũng 18 tuổi í…
Kết quả làm một buổi như vậy, vẫn là bé vị thành niên??
Trong lúc nhất thời tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, thấy cô lại muốn mở miệng thì định một mình yên tĩnh trước một lúc: “Em đừng nói chuyện.”
Cô chớp mắt, tuy rằng kỳ quái nhưng cũng thật sự không nói nữa.
Cho đến khi lên xe bus cô cũng không lên tiếng, mở điện thoại ra tán gẫu với bạn bè.
Giờ phút này La Tấn vô cùng mẫn cảm, cảm giác bản thân không lâu trước đây còn cười nhạo Bùi Hàn Chu là tên đàn ông già, kết quả lúc này hướng gió xoay chuyển, có vẻ như bắn mình vạn tiễn xuyên tâm.
Vì thế anh vồ một phát bắt được điện thoại cô, bất mãn chất vấn: “Vì sao em không nói chuyện với anh, có phải chê tuổi anh lớn hay không?”
Diệp Nhàn:?
“Không phải anh không cho em nói chuyện sao?”
Ngẫm nghĩ lại cũng chân thành hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”
La Tấn cảm giác ánh mắt chân thành này cũng đang nổ súng vào mình nên lập tức xù lông: “Anh mới 26, tuổi lớn tính là gì?!”
Diệp Nhàn: “……”
Không phải chính anh nói anh lớn tuổi sao!!!
Hành trình tiếp theo, anh níu lấy vấn đề tuổi này làm sao cũng không muốn buông tay.

Cô nghe thấy đau đầu, lại không biết anh rốt cuộc đang phân cao thấp cái gì, cuối cùng đẩy anh vào phòng, kéo cửa lại: “Anh cố yên lặng một chút, bằng không em sợ lần sau gặp anh ở bệnh viện tâm thần.”
……
Cũng may năng lực tự mình điều tiết của La Tấn rất mạnh, chẳng qua một đêm đã nghĩ thông suốt đến không thể thông suốt hơn nữa…
Không phải chỉ mới 17 tuổi thôi sao, nhiều lắm chờ một năm nữa, cô sẽ trưởng thành.
Anh có thể chờ.
Mà trước lúc này, cần phải phòng ngừa người nào đó bụng dạ khó lường, đào góc tường của anh.
Nghĩ như vậy, anh khẳng định lần nữa đi vào phòng của cô.
Cô không phát hiện ra anh đi vào, giờ phút này đang ngồi trên giường suy tư đến mê mẩn, trước mặt là một tờ giấy, tay chống mặt, ngòi bút gõ nhẹ vào đầu.
La Tấn đến gần nhìn thoáng qua.
Ừm, bảng kế hoạch hẹn hò.
…… Từ từ, bảng kế hoạch hẹn hò??
“Em muốn hẹn hò với ai?”
Lúc này cô mới phát hiện anh đã đến nên ngẩng đầu nói, “Cũng không phải, thì tham khảo một chút, em……”
Lời còn chưa nói xong, trước mặt có bóng người bỗng chốc dựa sát vào.
“Tờ giấy rách nát này có cái gì hay mà tham khảo?”
Sau một lúc lâu do dự, anh bỗng dưng cười.
“Nếu em muốn hẹn hò như vậy, với anh nhé.”