Nói xong, cô còn nghịch ngợm chớp mắt nhìn Rhine: "Mời các anh đi cho."
Rhine bước tới, vẻ mặt không đổi: "Đi cùng tôi."
Cô đang định từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Rhine vang lên, anh vừa bắt máy đã nghe thấy mệnh lệnh: "Rhine, dẫn theo đội của anh tới khu hoang mạc ngoài thành phố F, thu hồi năng lượng hạt nhân ở nơi đó!"
Sau tận thế, một vài nguồn năng lượng như sức gió, sức lửa và sức nước không đủ cung cấp, hơn nữa trong vài chục năm đầu tận thế bùng nổ, thể giới gần như đã bị phá hủy không còn lại gì.
Hơn một nghìn năm nay, tuy nhân loại đã rất cố gắng nhưng mấy tỉ dân số ban đầu chỉ còn lại hơn ba trăm triệungười, những người còn lại đang không quản ngày đêm thúc đây sự sinh tồn trong thời tận thế này.
Sự phát triển của đầu não nhân tạo gần như đã đạt tới đỉnh cao, nếu là đầu não chính ở Vườn Địa Đàng, chỉ cần kết
nối thiết bị đầu cuối với nó là có thể dùng nó để giải toán.

Nhưng lại có một điều đáng tiếc là nguồn năng lượng bị thiếu hụt.
Vì thế cần phải tìm kiếm nguồn năng lượng trước kia, năng lượng hạt nhân chính vấn đề quan trọng nhất của căn cứ.

Hàng trăm năm qua, tổ chức "Hoàng Hôn" đột nhiên xuất hiện và luôn đối nghịch với căn cứ, dạo gần đâyngày càng ngang ngược không coi ai ra gì.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Rhine tập trung đội của mình lại sẵn sàng xuất phát.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Mặc Liên bình chân như vại ngồi lên giường, vuốt ve món đồ choi nhỏ trên tay mình, không thèm để ý tới bọn họ.
"Ra cửa rẽ trái, tiện tay đóng cửa lại luôn nhé, cảm ơn." Cô không ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên nỏi, điều này khiến người ta rất bực mình.
Trước mặt bỗng tối sầm, cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn đã cảm thấy cổ tê rần, rồi ngất đi.

Lúc nhắm mắt lại,
cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, trong lòng lặng lẽ giơ ngón giữa lên: Rhine, anh đúng là tên khốn!
"Lão đại..."
"Thời điểm đặc biệt." Rhine lời ít ý nhiều giải thích hành động của mình, sau đó quay sang nói với Marki: "Đóng
kín nơi này, không được tiết lộ những thứ bên trong."
"Rõ!" Marki tao nhã hất mái tóc dài của mình một cách đầy quyến rũ, sau đó vui vẻ hí hoáy với một cái khóa phức tạp.

Sau khi bọn họ ra khỏi căn phòng, hắn ta nhanh chóng lắp đặt lên cửa, thoải mái nói: "Xong!"
Mark khinh bỉ nhìn hắn ta: "Cũng tàm tạm thôi, nhìn cậu là đủ biết."

Marki liếc xéo một cái tỏ vẻ khinh thường, khiến những đồng đội xung quanh phải run lên, thậm chí có cảm giác như đang là mùa đông.

Chỉ có Mark là không sợ Marki chút nào, bởi vì hắn có thân hình cao lớn nên luôn cảm thấy dáng vẻ ẻo lả của Markị thật đáng ghét, và bởi vì có rất nhiều phụ nữ yêu thích Marki.
Marki cụt hứng.
Rhine lạnh lùng nhìn thoáng qua: "Khi nào máy bay tới?"
Elson giơ cổ tay lên, nghiêm nghị nói: "Mười phút nữa ạ."
"Tốt lắm." Nhóm nguời Rhine đứng ở đầu cầu thang nhìn những phần cơ thể xác sống đủ màu đỏ đen vàng đan xen nhau, vẫn còn tỏa ra mùi hôi thối đang chất đống ở chỗ lưới laser đã tắt đi, lại nhìn người phụ nữ được Rhine vác trên vai, lặng lẽ gio ngón cái trong lòng.
Người phụ nữ này tâm hồn rất mạnh mẽ, rất xứng đôi với lão đại của bọn họ.
Đám người bỏ qua tình cảnh đẫm máu trước mặt, nhanh chóng đi lên tầng cao nhất.

Elson phóng khói tín hiệu
được một lúc thì một chiếc máy bay có hình dạng con dơi xuất hiện.
Bọn họ nhanh chóng lên máy bay.

Rhine nhẹ nhàng đặt Mặc Liên nằm lên giường của mình, lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người cô, sau đó quay ra ngoài.
"Thượng tá, đây chính là nơi chúng ta phải đi!"
"Ừ."
"Theo máy thẳm dò thì nơi này đã có mấy trăm năm không có người tiến vào, hơn nữa thoạt nhìn bên trong có rất nhiều xác sống.

Bởi vì quy mô nơi này khá nhỏ nên đến nay mới được phát hiện.

Đây là bản vẽ cấu tạo bên trong.." Anh ta vừa nới vừa gửi sơ đồ cấu tạo đến cho Rhine.
Hình ảnh không gian ba chiều mô phỏng chân thật tình hình bên trong.
"Thượng tá, hiện giờ chuyện khó nhất chính là mật mã của vào, bởi vì quá cũ kỹ nên rất nhiều binh sĩ kỹ thuật hiện giờ không có cách nào mở được." Vẻ mặt của người lính này hơi khó coi.

Kỹ thuật mấy trăm năm trước gần như đã bị mai một, bây giờ bất cứ chuyện gì cũng dựa vào đầu não để xử lí, còn nhân công thật sự lại có quá ít tác dụng.
Nói xong, anh ta chỉ chàng trai trẻ với sắc mặt tái nhợt ở bên cạnh: "Đây chính là binh sĩ kỹ thuật lần này, Nia Solvay."

Rhine lạnh nhạt nhìn thoáng qua, vẻ mặt của người lính kia lại càng trắng hơn, anh ta vội vàng ngồi ngay ngắn để lưu lại ấn tượng tốt với anh, nhưng đáng tiếc là không thể nào che giấu được cơ thể đang run rẩy của mình.
"Chậc, lại là một tên nhút nhát!" Mark cười nhạo.

Hắn vẫn luôn không ưa mấy đóa hoa nuôi dưỡng trong nhà kính này.
Giọng của Mark rất lớn, người lính kỹ thuật tên Nia cũng đã nghe thấy, vẻ mặt cứng ngắc muốn cãi lại.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cơ thể cao to của Mark, Nia chỉ có thể cố gắng kìm nén tâm trạng.
Cho dù sắc mặt không được tốt cho lẳm nhưng Nia vấn kiêu ngao ngẩng đầu, khẽ lẩm bẩm với giọng khinh thường: "Đầu to không não."
Mark trừng mắt đi nhanh tới, cánh tay như gọng kìm quấn quanh cổ Nia, và cười nhạt nói: "Đến lúc đó đừng làm vướng tay vướng chân tụi này nhé, nếu không tôi sẽ vứt cậu vào trong bầy xác sống đấy!"
"Anh dám! Tôi là thượng úy, cấp bậc của tôi cao hơn anh đấy!"
"Vậy thì sao, hàng năm binh sĩ kỹ thuật ra ngoài làm nhiệm vụ chết nhiều như ngả rạ, quân hàm thượng úy này đã thay đổi nhiều người lắm rồi." Mark tỉnh bơ nói với giọng lạnh tanh: "Chưa đủ lông đủ cánh đã làm thượng ủy, dám mang quân hàm ra dọa tôi hả, hừ!"
Sắc mặt Nia đỏ lên, đảo mặt nhìn một vòng xung quanh, thấy mỗi người đều đang bận bịu làm chuyện của mình, hoàn toàn không để ý tới anh ta.

Anh ta giận run hết cả người: "Thiếu úy Mark, xin anh chú ý lời nới của mình, tôi là cấp trên của anh."
Vừa dứt lời liên cảm thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Rhine chỉ liếc mắt một cái, cả người Nia dường như đã bị đông cứng, chỉ biết há hốc mồm không thể nào nói tiếp.
Rhine nhìn lướt qua: "Nhiệm vụ của cậu là mở cửa, lấy nguồn năng lượng."
"Tôi..." Nia ấp úng, cầm thiết bị đầu cuối trong tay, cụp mắt suy ngẫm.
Máy bay nhanh chóng bay tới vị trí đã định, nhìn khu vực hoang mạc vắng vẻ chỉ còn lại một vài kiến trúc ở bên dưới là có thể biết được rằng nơi đây đã bị bão cát vùi lấp.

Muốn tiến vào thì trước tiên cần phải tìm được lối vào.
Máy bay lượn vài vòng trên không trung, nhóm Marki đứng bên cạnh Nia, nôn nóng nói: "Tìm được lối vào chưa?"
Ngón tay của Nia lướt nhanh trên máy tính, dựa vào thiết bị đầu cuối thông qua máy tính tiến vào đầu não.

Anh ta cuống đến độ toát mò hôi: "Tìm được rồi, bên trái ba mươi mét chính à lối vào, nhưng nó đã bị cát vùi lấp, không thể tiến vào."

Mark cười xùy một tiếng, búng tay một cái, máy bay liền bay tới vị trí chỉ định, dây thừng được thả xuống.

Hắn nhanh chóng tụt xuống, lắp một quả bom mini rồi ra hiệu cho máy bay đưa mình rời đi.

Chỉ một lát sau, một tiếng "ầm" vang lên, cát vàng văng tung tóe khắp noi, vị trí ban nãy đã xuất hiện một lối vào tối đen.
Cửa mở ra, cát vàng ở bên trên bắt đầu chảy xuống, Rhine lạnh lùng phân công công việc: "Mark, Marki, hai cậu xuống trước dò đường, sau đó gửi cấu tạo bên trong về."
"Rõ!"
"Elson, Levy, Tô Vĩ Kiệt, các cậu chú ý xung quanh, xác sống có thể xuất hiện bất cứ lúc nào."
"Rõ!"
"Nia, cậu chú ý máy nhận tín hiệu của mình, xem kỹ cấu tạo bên trong, chúng ta tranh thủ lấy được nguồn năng lượng trong vòng mười phút!"
"Ồ? À vâng!"
"Chậc, chim ngố!" Mark không Ưa dám binh sĩ kỹ thuật chỉ biết dựa vào đầu óc, yếu xìu như gà, chẳng biết gì khác,
chỉ bóp một cái là ngỏm.
Nia bị chế nhạo, sắc mặt tái nhợt, dứt khoát tập trung nhìn vào máy nhận tín hiệu của mình, không thèm để ý tới những người khác.

Mâu thuẫn của binh sĩ kỹ thuật và bộ đội đặc chủng cũng không phải chỉ mới ngày một ngày hai.

Bộ đội đặc chủng chướng mắt với vẻ gà rủ yếu ớt của bọn họ, binh sĩ kỹ thuật cũng không thích hành vi ngang tàng của bộ đội đặc chủng, vì thế mà trong quá trình hợp tác thường xuyên xảy ra vấn đề.
Rhine chi lạnh nhạt liếc nhìn Nia một cái rồi nói với hai người lính sau lưng mình: "Dorado, Steven, hai cậu điều khiển máy bay, lúc tôi gửi tín hiệu thì tới tiếp ứng bọn tôi."
"Rõ!"
Mark và Marki nhanh chóng theo dây thừng nhảy xuống, còn Rhine quan sát tình hình của bọn họ thông qua màn hình.

Bộ quân phục màu nâu khiến bạn họ trông rất bắt mắt giữa vùng hoang mạc mênh mông rộng lớn này.
Nhóm Levy cũng nhanh chóng tụt xuống, chia ra đứng ở ba mặt lối vào, cẩn thận quan sát xung quanh.
Trong máy bay cái gì cũng có, màn hình lớn kết nối với cảm ứng trên người bộ đội đặc chủng, thiết bị đầu cuối kết nối với đầu não, ở nơi này vẫn có thể nhìn rõ tình hình bên ngoài.

Với tư cách là người chỉ huy, Rhine thản nhiên đúng đây quan sát.
"Cho tôi xuống dưới!" Đột nhiên có giọng của phụ nữ vang lên ở phía sau, Rhine nhếch khóe miệng, quay người lại nhìn Mặc Liên.
Mặc Liên khoanh tay trước ngực, vẫn như cười như không nhìn Rhine.

Có điều, sự tức giận ẩn giấu sau nụ cười khiến những người khác đưa mắt nhìn nhau.

"Thượng tá, cô ấy..."
"Mặc Liên."
"Cô ấy là phụ nữ."
"Ừ,"
Người lính kia hơi không nói nữa, thái độ của Rhine rõ ràng là không muốn nói, nhưng bọn họ thực sự rất tò mò vì sao lại có một người phụ nữ ở bên cạnh vị cấp trên gần như là thần thoại này của mình.
Không đúng, sai rồi, tuy việc yêu thích bộ đội đặc chủng à một chuyện rất liều mạng nhưng phụ nữ vẫn cứ nhào đến tới tấp.

Còn vị thượng tá lạnh như băng này chưa tỏ ra dịu dàng với bất cứ người phụ nữ nào chứ đừng nói đến việc dẫn phụ nữ theo cùng làm nhiệm vụ.
Vậy người phụ nữ này là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa vẻ mặt của Rhine rất tốt, thậm chí thấp thoáng nụ cười, điều này thật phi khoa học.
Càng phi khoa học hơn nữa chính là người phụ nữ này thản nhiên nhìn thượng tá của bọn họ, mà vị thượng giáo nổi tiếng lạnh lùng lại không hề tức giận.
Trái tim những người lính giống như bị mèo cào, ngứa ngáy tới mức khiến bọn họ chỉ muốn lập tức nhào tới hỏi rõ xem rốt cuộc là chuyện gì, người phụ nữ xinh đẹp này và thượng tá của bọn họ có quan hệ như thế nào.
Rhine đi tới, đưa tay nhẹ nhàng áp lên sau gáy Mặc Liên: "Còn đau không?"
Cô gạt phắt tay anh ra, dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm vào anh mà không hề sợ hãi: “Đủ rồi, đây là đâu?"
"Hoang mạc ngoài thành phố E, bên dưới là mục tiêu của chúng ta lần này." Anh vừa nói vừa chỉ vào lối vào tối tăm như một con quái thú địa ngục đang chờ người ta tới để xơi tái trên màn hình.
"Đây là đâu?"
"Một nhà máy điện hạt nhân trước kia, sau đó bởi vì xác sống bao vây thành phố nên nơi này đã biến thành hoang mạc." Rhine giải thích cẩn thận khiến đám lính bên kia sốt ruột muốn nhích tới gần, nhưng nghĩ đến việc anh chính là vị thượng tá bảng giá lại đành cổ chịu đựng.
Mặc Liên nhìn màn hình, hờ hững xua tay và đặt mông ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, lại nhìn Rhine hỏi: "Có gì ăn không?"
Rhine đi tới cái tủ ở bên cạnh lôi ra một túi bánh quy nén.

Mặc Liên mở túi, lấy bánh quy màu trắng ra ăn một miếng, quả thực là khó nuốt chết đi được.
"Không còn cái gì khác à?" Bánh quy nén này là tiêu chuẩn bộ đội, mỗi người mang theo vài túi, chỉ cần vài miếng là có thể xóa tan cảm giác đói bụng của dạ dày.

Cho dù là bộ đội đặc chủng thì bữa ăn cũng chỉ là một túi bánh quy và một chai nước.

Loại bánh này có thể tăng cảm giác chắc bụng nhưng hương vị của nó thật sự rất khó nuốt, cứ như thể gặm cát vậy.
Một người lính ở bên cạnh duỗi cổ tới, cười tít mắt nói: "Cô gái, chính là tiêu chuẩn đấy."
Rhine không nói gì, chỉ lấy một cái gói nhỏ rồi mở ra, cầm một miếng bánh chậm rãi phết bơ lên, sau đó đưa cho cô.
Mặc Liên chớp mắt vài cái, nhìn đồi tay thon dài mạnh mẽ với khớp xương rõ ràng vốn đeo găng tay trắng của anh, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Người đàn ông này thật là ba trăm sáu mươi độ không góc chết, đẹp trai chết người!