Nụ cười của bà khiến người khác phải chú ý, bao gồm cả Hạo Nam.

Anh siết chặt bàn tay cố nhận biết rằng những lời mình nghe là sự thật chứ không phải mơ. Bà nội anh vừa nói gì vậy? Cưới…cưới Tiêu Linh?

“Bà đừng đùa.” Hạo Nam bật cười, anh đút tay vào túi quần, mắt nhìn những nhành hồng đỏ xa xa.

“Ta không đùa. Nghiêm túc.”

Chất giọng thẳng thắn đó của bà vô tình khiến Hạo Nam tắt ngấm nụ cười, quay quay lại, hơi thở có phần không bình tĩnh. “Bà biết là không thể mà?”

Bà ngồi xuống chiếc ghế đá, chân vắt chéo nhàn nhã, tay gõ gõ lên đùi. Từ khoảng cách mặt đối mặt nhưng người cao người thấp này bà vẫn đem lại cho đối phương cảm giác uy quyền hơn bất cứ ai. “Có gì mà không thể, con chẳng phải rất thích con bé à?”

“Thích là một chuyện. Cưới là một chuyện. Con chưa từng nghĩ xa xôi như vậy đâu.” Anh chạm tay mình vào mặt kính mát lạnh như giúp bản thân tỉnh táo hơn trong tình huống dở khóc dở cười này.

Cưới là một chuyện không thể đem ra nói một cách thoải mái không bó buộc như vậy, kết hôn dựa trên cơ sở tình yêu là quan trọng nhất, huống hồ Tiêu Linh một chút tình cảm còn không dành cho anh. Cô ấy sớm đã yêu Mộ Hạ Âu, và là nhị thiếu phu nhân của Mộ gia cơ đấy.

Hai người họ đúng là chưa tổ chức đám cưới, cũng không có nhẫn cưới hay gì khác để chứng minh. Nhưng một tờ giấy đăng ký kết hôn là quá đủ rồi, không cần gì nhiều để chứng minh mối quan hệ vợ chồng đó.

“Thứ gì con thích thì bắt buộc con phải có. Dù là giành giật.” Bà vẫn cố chấp làm cho Hạo Nam khó hiểu hơn.

Anh thực không hiểu lý do gì khiến bà nội muốn anh cưới Tiêu Linh dù chỉ là mới gặp cô ấy lần đầu. Trong khi hai người đó ở trong phòng để anh đi lấy yến mạch, lẽ nào xảy ra chuyện gì ư? Hoặc là Tiêu Linh lỡ miệng nói gì với bà nội chăng?

“Cô ấy không thích con. Con cũng không thích ràng buộc.” Hạo Nam cự tuyệt, đầu lắc không chần chừ.

Cứ giữ mối quan hệ như bây giờ là tốt nhất, ép Tiêu Linh chỉ làm cô ấy thấy buồn và sợ hãi hơn. Hiện tại chỉ còn anh đáng tin tưởng với Tiêu Linh, anh không muốn cô phải ôm thất vọng và cô đơn thêm lần nào nữa. Làm bạn bè là tốt nhất!

“Không sao, ta có thể giúp con.” Bà cười đầy ẩn ý rồi đứng dậy, cầm chiếc gậy ra khỏi nhà kính, bỏ lại Hạo Nam với khuôn mặt thẫn thờ phía sau.

Bà nói vậy là cố tình muốn nói sẽ giúp anh và Tiêu Linh đến với nhau? Đúng thật là…anh không cần phải vậy.

Ngồi trong phòng một lúc lâu, Tiêu Linh đặt chén tổ yến trống không lên bàn, món này quả là ngon quá, có lẽ đây là lần đầu cô được ăn tổ yến…một món đắt tiền dành cho nhà giàu.

Hai người họ ra ngoài đã lâu như vậy còn chưa quay trở lại, cô ngồi trong phòng lớn thấy trống rỗng quá.

Dù là ở một mình rồi sao vẫn cảm thấy không thoải mái. Cô cầm lên ly nước uống vài ngụm rồi đặt xuống khay gọn gàng, chân lúc này sớm đã chạm đất. Cô nghĩ mình nên ra ngoài xem Hạo Nam và bà của anh ta đâu, nếu đã ở lại đây một thời gian, cô nên giúp đỡ hai người họ một chút thay vì chỉ ăn và ngủ như lúc Hạo Nam còn chăm sóc cô lúc Mộ Hạ Âu đi lưu diễn với Hi Vân.

Cánh cửa phòng này cũng thật to lớn, kiểu thiết kế của biệt thự này từ đồ vật đến không gian đều giống cung điện. Đẩy cửa ra ngoài thôi mà cô cũng thấy nặng nề. Hoặc có thể giải thích là do cô…quá yếu ớt, yếu ớt đến cửa cũng không đẩy ra nổi.

Bên ngoài hai bên hành lang dài, cô cảm giác mình không thấy ngõ của nó. Tranh sơn dầu treo trên tường rất nhiều, nhìn vừa đắt tiền vừa độc lạ. Tường của biệt thự này giống như có vàng dát lên vậy, dưới ánh đèn nó không ngừng lấp lánh.

Cô chầm chậm vừa đi vừa nhìn hai bên. Nơi này rất nhiều phòng, cách một đoạn lại có một căn phòng, sơ sơ hai bên cô đi qua đã có tới hơn hai chục cái phòng khác nhau.

Tiêu Linh tự hỏi không biết khi xây ra căn biệt thự này chủ nhân của nó đã có mục đích gì. Chủ nhân của biệt thự là bà nội của Hạo Nam ư? Hay bố của anh ta? Hoặc là của…anh ta?

Không thể nào, Hạo Nam không thể xây một nơi rộng lớn như vậy chỉ nhờ vào nghề dược sĩ. Cô có cảm giác thế lực của Hạo Nam rất lớn, nó khiến cô thấy áp lực. Lẽ nào Hạo Nam luôn giấu thân phận giàu có của mình ư? Mộ gia có nhìn sao chăng nữa cũng không thể bằng nơi này.

“Tiêu Linh.”

Vừa hay phía sau phát ra âm giọng già dặn, cô quay lại phát hiện bà nội của Hạo Nam từ khi nào đã chống gậy đứng cách xa cô tầm chục bước chân. Miệng bà vẫn cười như rất vui vậy, và cô có thể chắc chắn bây giờ nhìn bà ấy còn vui hơn lúc ở trong phòng cô rời đi.

Bà ấy và Hạo Nam nói chuyện gì vậy…Tiêu Linh đưa tay lên nắm chặt vạt áo trên ngực, ánh mắt có ý muốn tránh né.

“Lại đây, chúng ta cùng đi làm bữa tối nhé?” Bà đưa một tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho Tiêu Linh đi đến, dường như bà đang rất hứng thú.

Cô lưỡng lự vài giây rồi đi đến bên bà, thấy bà chống gậy cô vô thức đỡ lấy tay bà như muốn giúp đỡ, gương mặt đầy sự chân thành.

Đi về phía trước, Hà Đồng Đồng không khỏi rời mắt bởi cánh tay của Tiêu Linh, bàn tay xanh xao mềm yếu vẫn cố giữ lấy tay bà. Một cô gái hiếu thuận.

Dừng chân trước căn bếp ‘cực lớn’, Tiêu Linh bị choáng ngợp bởi quang cảnh xung quanh. Đây gọi là bếp ư? Nó thật sự giống một ngôi nhà dành cho năm người ở…

Chỉ là bếp thôi mà được trang hoàng không khác gì nơi diện kiến vua chúa vậy. Vì sao ư? Vì đập vào mắt cô là một bàn ăn trải dài, ghế được thiết kế rất độc đáo, nếu không để ý kỹ cô nghĩ bàn ghế này làm bằng vàng nguyên chất mất!

Hạo Nam đứng phía trong, lưng quay lại với cô và bà nội anh ta. Cô chú ý thấy cô và thắt lưng anh ta cột dây tạp dề. Có lẽ anh ta đang nấu nướng gì đó.

“Thơm quá.” Bà hít một hơi rồi thở nhẹ ra, cùng Tiêu Linh tiến về phía trước.

Nghe thấy tiếng động của gậy chống, anh quay lại, tay vẫn còn chiếc muôi, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi. Xem ra nấu ăn cũng hơi nhọc cho Hạo Nam…

“Ta với Tiêu Linh đến giúp con một tay.” Bà nhẹ giọng rồi nhìn Tiêu Linh khiến đối phương bối rối.

“Nội rán nem ngon như vậy, con sẽ để dành phần này cho nội trổ tài.” Nói rồi Hạo Nam đứng né bếp sang một bên, miệng cười nhẹ nhàng rồi nhìn Tiêu Linh.

Mỗi lần nhìn sâu vào đôi mắt nâu của Hạo Nam, cô lại thấy sâu thẳm trong đó lại hiện lên vài tia ấm áp…đáng tiếc, nó không làm cô cảm động.

“Lại đây.” Bà kéo tay Tiêu Linh lại gần chảo mỡ đã bắc sẵn trên bếp ga, dầu bên trong đã sôi sẵn. “Hai đứa đưa nem cho bà rán nhé.”

Đưa nem cũng cần phải hai người cùng đưa ư? Trong khi chỗ nem trong khay đó cô thấy vừa đủ, không cần đến hai người phải cùng làm. Hạo Nam đã vui vẻ gật đầu, không có lý do gì cô lắc đầu từ chối…

Bà nội của Hạo Nam để gậy dựa vào tủ bên dưới, bà xắn tay áo rồi rửa qua tay bằng vòi nước mới bắt tay vào công việc. Đặt một chiếc nem vào rồi bà lại đưa tay sang bên cạnh để Hạo Nam và Tiêu Linh đưa ra cái nem tiếp theo.

Cô đưa mắt xuống chăm chăm vào mấy cái nem, nãy giờ đều là Hạo Nam đưa cho bà ấy, cô chưa đưa cái nào, nên đưa cho bà ấy một cái không?

“A…”

Tiếng a thẹn thùng của cả hai người trẻ tuổi vang lên, đúng ý của Hà Đồng Đồng. Bà ngoái đầu sang nhìn liền bắt gặp Tiêu Linh và Hạo Nam đang tay chạm tay, cùng nắm một chiếc nem, đối mắt với nhau như đang ngại ngùng. Chỉ là chạm tay mà bà cảm thấy Hạo Nam mặt đã nóng hết cả lên rồi, xem ra thằng bé rất thích Tiêu Linh. Trước khi đặt kế hoạch để vào bếp bà đã đoán trước được nếu đặt nem vào một khay nhỏ sẽ rất dễ chạm tay nhau, coi như cho hai đứa nó một chút gọi là ‘tâm đầu ý hợp’.

“E hèm.” Bà nội Hạo Nam hắng giọng khiến cả hai giật mình thu tay lại, người nhìn hướng đông, người nhìn hướng tây. “Ta không ngờ hai đứa con lại hợp ý nhau như vậy, là do chiếc nem quá lớn, hay là mắt hai đứa quá nhỏ?” Bà gắp từ trong chảo dầu ra một chiếc nem giòn tan đặt lên đĩa, không quên khích lệ Hạo Nam và Tiêu Linh một cách vô lý.

“Bà!” Anh lập tức lên tiếng, mắt chớp một cái. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất đáng yêu cơ đấy. Anh giống như một đứa trẻ bị chọc ghẹo vậy.

[Bà ơi, nếu không còn gì để giúp, con ra ngoài hít khí trời một lúc được không?]

Tiêu Linh không để không khí kỳ quặc là duy trì thêm, cô chủ động dùng ngôn ngữ người câm để nói chuyện với bà nội của Hạo Nam.

Bà hơi tắt đi nụ cười, gương mặt nghiêm túc trở lại. Bà thừa biết Tiêu Linh muốn trốn tránh cháu trai bà. “Được, Hạo Nam sẽ đi cùng con.” Nói xong bà hất mặt với Hạo Nam khiến anh ngớ người ra.

Hai người họ nói gì vậy? Tự nhiên lại nói anh đi cùng Tiêu Linh là đi đâu? Anh không thể hiểu ngôn ngữ người câm!

[A…không cần đâu!]

Cô lắc lắc đầu, hai tai nóng bừng lên. Dường như bà ấy cố tình để cô và Hạo Nam gần nhau hơn.

“Hạo Nam, dẫn con bé đi dạo một vòng biệt thự cho quen nhà quen cửa. Sau này người một nhà cả.”

Người một nhà? Trong khi cô đang bối rối không biết nói gì thì Hạo Nam đã tháo tạp dề trên người ra, xoay người lại hướng ra cửa bếp. “Chúng ta đi, tôi dẫn cô tham quan một vòng.”

Đợi hai người khuất xa, Hà Đồng Đồng mới yên tâm quay về chuyên tâm rán nem. Miệng hơi cười một chút. Hạo Nam, nhờ vào con!

Hạo Nam dẫn cô ra vườn hoa hồng đầu tiên, hai người đứng cách nhau một sải tay. Tiêu Linh mải ngắm nhìn những bông hồng nở rộ xinh đẹp, những nụ hoa chớm nở cũng rất đẹp. Cô không nghĩ đây là giống hoa trong nước, bởi những bông hồng ở đây đều to hơn bình thường.

“Cứ ngắt lấy một bông cô thích. Tôi cũng sẽ ngắt vài bông để cắm lọ hoa trong nhà, chúng đẹp mà. Đúng chứ?” Hạo Nam chăm chăm vào vài nhành hồng dưới chân mình, được ngắm nhìn nụ cười hiếm có của Tiêu Linh như này, xem ra cô ấy rất thích hoa mà bà nội chăm sóc.

Cô chớp mắt xong vẫn vui vẻ gật đầu, mắt đảo quanh xem bông hồng nào đẹp nhất. Trước mắt cô là một bông hồng đỏ đã hé nở vài cánh, bông hồng này không giống những bông khác, bởi vừa nở tới nên nhìn rất kiêu sa và hút mắt người nhìn. Hệt như một thiếu nữ mới lớn.

Vươn tay tới, còn chưa ngắt được bông hoa, một lần nữa tay Tiêu Linh chạm vào tay của Hạo Nam, anh ta đã nhanh hơn cô một bước.

Tim cô đập thình thịch nhìn lên khuôn mặt cao ngạo vẫn ngập tràn đầy tự tin kia, anh ta đang cười.

“Bà nội tôi nói đúng, chúng ta rất hợp ý.”