Dĩ Án được thành lập bởi hai mươi tư gia tộc có quy mô trung bình ở phía nam Minh Càn quốc. Với sự trị vì của Lục Nguyên vương gia, tới nay, Dĩ Án đã tồn tại gần năm mươi năm. Trong chiều dài lịch sử năm mươi năm này, tộc Dĩ Án đã trải qua ba mươi ba năm là nước chư hầu dưới trướng Minh Càn quốc. Tức là chỉ ba năm sau khi Đệ nhất đế khai quốc, ông đã nhắm tới một Dĩ Án được thành lập trước Minh Càn quốc hơn mấy chục năm. Một nước đi táo bạo nhưng đã thể hiện đủ tài năng trăm năm có một của Đệ nhất đế.

Việc bị Minh Càn quốc chiếm ưu thế trong thời gian quá lâu đã khiến cho nội bộ Dĩ Án bất mãn, từ bất mãn dẫn đến bất hòa, họ cho rằng Lục Nguyên vương gia không có khả năng trị vì Dĩ Án. Trên thực tế, thế lực của Lục Nguyên vương gia không hề suy yếu đi, mà là do thế lực của các tộc khác đang mạnh lên.

Việc này vốn nằm trong suy tính của triều đình Minh Càn, để các gia tộc của Dĩ Án kiềm chế và làm suy yếu lực lượng của nhau sẽ là một việc có lợi cho Minh Càn quốc.

Thế nhưng, với đầu óc nhìn xa trông rộng, Lục Nguyên vương gia đã nhìn thấy tương lai của Dĩ Án sớm muộn cũng đi tới con đường sụp đổ nếu cứ để tình hình diễn ra như thế này. Cần phải có cách để khiến các gia tộc đồng lòng với nhau, và không điều gì có thể làm tinh thần dân tộc dâng lên cao bằng việc thoát khỏi sự kiềm chế của Mình Càn quốc.

Giao tranh là khó tránh khỏi.

Liên hôn với Tát Xích Na chính là một bước đi mà Lục Nguyên vương gia làm vì muốn mở rộng thế lực của mình, tiếp theo chính là thu phục các tộc lớn trong Dĩ Án. Thu gom quyền lực để thu phục các thế lực khác, từ đó dẹp được nội loạn và liên minh với Tát Xích Na đáp trả Minh Càn quốc chính là ý định của Lục Nguyên vương gia.

Trong số các thế lực lẻ tẻ của Dĩ Án thì Đan gia chính là một gia tộc sở hữu quân lực tốt.

Thời điểm nhà họ Đan gia nhập Dĩ Án, tuy là một tộc mới nhưng đóng góp quân lực không hề ít, chính vì vậy mà họ rất được xem trọng. Hơn hết, thứ khiến cho Lục Nguyên vương gia đánh giá cao Đan gia là họ rất trung thành và biết nghe lời.

Đan Thuần là gia chủ đời thứ hai của Đan gia, từ lúc thừa kế cho tới tận thời điểm hiện nay hắn luôn nắm giữ chức Thiếu mã không hề đổi. Chức Thiếu mã ở Dĩ Án có thể hiểu là có vị trí tương đương với chức Thiếu phó ở Minh Càn, đây là một chức quan không hề nhỏ.

Ở Dĩ Án, Đan Thuần nổi tiếng là một người rất biết hưởng thụ hoan lạc, nếu không phải vì gia nghiệp đời trước để lại thì với đời sống bừa bộn và hỗn loạn của hắn, Lục Nguyên vương gia cũng không cần dùng.

Ngược lại, Lục Nguyên vương gia lại nổi tiếng là độc sủng vương phi của mình, hắn đặc biệt yêu thương tiểu Quận chúa - đứa con gái cuối cùng mà thê tử hắn hạ sinh trước khi qua đời. Từ nhỏ tiểu Quận chúa đã được Lục Nguyên vương gia yêu chiều hết mực, thậm chí học võ là một điều không thích hợp với các thiên kim khuê các, vậy mà khi biết được nàng yêu thích học võ thì hắn đã đưa tông sư về dạy dỗ nàng.

Nói về mối quan hệ giữa tiểu Quận chúa và nữ tử đeo mặt nạ quái dị, chuyện kể rằng năm tiểu Quận chúa mười ba tuổi là lần đầu tiên nàng được Lục Nguyên vương gia dẫn đến quân doanh của tộc Dĩ Án thăm thú. Tại đây, nàng được các tiểu tướng dẫn đi xung quanh tìm trò chơi, và cũng chính lúc đó, nàng đã gặp mặt Đan Xí.

Lần đầu tiên tiểu Quận chúa nhìn thấy Đan Xí là lúc ả đang bị hai công tử của Đan gia đập mặt vào hố chất thải bầy nhầy ở chuồng ngựa. Cái dáng vẻ bết bát, bẩn thỉu, hôi hám và xấu xí đến không nhìn ra mặt mũi của Đan Xí khiến cho tiểu Quận chúa cười lớn một trận.

Lúc đó tiểu Quận chúa hứng thú đi đến hỏi chuyện hai tên công tử kia, bọn hắn biết thân phận của nàng nên vô cùng kính cẩn trình bày, hóa ra Đan Xí chính là đứa con hoang nổi danh của Thiếu mã Đan Thuần.

Chuyện xảy ra vào một đêm, Đan Thuần vì say rượu bét nhè mà đã sủng hạnh một ả đàn bà xấu xí bên chuồng ngựa, ai ngờ chỉ một đêm mà ả ta liền mang thai, chín tháng sau ẵm con gái đến nhà họ Đan muốn nhận thân thích.

Nghe nói năm đó Đan Thuần vốn muốn đánh chết hai mẹ con ả đàn bà xấu xí, nhưng mà mẫu thân của hắn lại bảo không nên làm hại tới trẻ nhỏ nên hắn đành nhận đứa con, còn người mẹ thì bị lôi ra sau núi đánh chết.

Đứa trẻ đó vào Đan gia hai năm mới được đặt tên là Đan Xí, nó tự sinh tự diệt ở Đan gia, đến cả một người hầu cũng có thể ức hiếp. Chẳng mấy chốc, Đan Xí trở thành đối tượng trút giận và thỏa mãn thú tính của mấy gã anh trai cùng cha khác mẹ trong Đan gia.

Tiểu Quận chúa còn nhớ Đan Xí lớn hơn nàng một tuổi, vào cái năm nàng mười tuổi thì đã nghe tin đứa con hoang của Thiếu mã Đan Thuần mang thai với một trong số mấy gã anh trai của mình. Chuyện này đã khiến Đan Thuần mất mặt đến nỗi không dám ra khỏi phủ suốt nửa năm, lúc hắn chường mặt ra đường thì cái thai của Đan Xí cũng bị phá mất rồi, còn phá bằng cách gì thì không ai biết...

Tiểu Quận chúa nhìn Đan Xí mười ba tuổi bị vùi dưới hố chất thải, mặt mày bị bịt kín bằng vải trắng nên sinh ra tò mò. Nàng liền sai bảo tỳ nữ bắt ả ta đi làm sạch rồi lôi ra cho mình xem. Nhưng không biết vì lý do gì, từ lần đó trở đi cũng chưa có ai nghe tiểu Quận chúa nói muốn xem mặt của Đan Xí lần nữa.

Lúc đó, Đan Xí nghĩ rằng tiểu Quận chúa đã cứu mình ra khỏi tay mấy gã anh trai đốn mạt nên rất tôn sùng nàng. Biết được chuyện từ khi được đến quân doanh, tiểu Quận chúa đã rất yêu thích và hay đến nơi này tập võ nên ả ta đã xin được vào quân doanh dọn chuồng ngựa để được gặp tiểu Quận chúa nhiều hơn.

Kể ra cũng may mắn, tiểu Quận chúa tính nết vốn ngạo mạn và mạnh mẽ nên không hợp với các tiểu thư khuê các, lâu ngày sinh ra nhàm chán nên nàng đã cho Đan Xí đi theo làm một tí chuyện mua vui. Kể từ đó, Đan Xí đã học được rất nhiều thứ từ tông sư của tiểu Quận chúa.

Ai mà ngờ được, Đan Xí học lỏm mà lại có tiến bộ còn nhanh hơn cả tiểu Quận chúa, sự tiến bộ của ả ta còn được tông sư yêu thích hơn vị tiểu Quận chúa kia rất nhiều.

Một trong những chiêu thức mà vị tông sư kia đánh giá cao nhất ở Đan Xí chính là Thạch Cường Chưởng. Nội lực của Đan Xí cực kỳ mạnh, mạnh tới mức Thạch Cường Chưởng vốn là dành cho nam nhân mà ả ta cũng có thể sử dụng tới cảnh giới mạnh nhất.

Thạch Cường Chưởng dùng nội lực từ bên dưới đan điền, tập trung đả thông hai đường kinh lạc ở tay xuất chưởng khiến cho nội lực vận lên nhanh và mãnh liệt hơn gấp trăm lần so với chưởng lực thông thường. Chưởng xuất ra có thể đánh vỡ cả đá, cường mãnh tàn độc, không thể hồi chiêu, người trúng phải chỉ có chết nên mới được người ta gọi là Thạch Cường Chưởng.

Trong một khoảnh khắc, Mạc Thanh Trần đã nghĩ rằng tay trái của Đan Xí bị rút lại, cho tới khi nàng trông thấy nội lực dữ dội từ tay phải của ả đang tung ra một chưởng kinh hồn thì mới nhận thức được tình hình.

Nguy rồi...

Mạc Thanh Trần tự tin rằng nàng có nội lực mạnh không thua kém bất cứ một ai trong tầm tuổi của mình, nhưng đối mặt với Thạch Cường Chưởng lại cảm thấy lung lay dữ dội trong lòng. Nàng xoay người một vòng nới giãn khoảng cách, ngưng tụ nội lực vào đan điền rồi xuất chưởng từ toàn thân ra ngoài, chưởng này đả thông mười hai đường kinh lạc nên uy lực cực kỳ khủng khiếp, đây là chưởng lực gia truyền của tộc Chiến Thần, gọi là Thập Nhị Kim Cang Chưởng.

Tuy nhiên, việc phải đả thông tận mười hai đường kinh lạc khiến thời gian xuất Thập Nhị Kim Cang Chưởng lâu hơn Thạch Cường Chưởng rất nhiều. Và dĩ nhiên, hiện nay người có thể xuất Thập Nhị Kim Cang Chưởng nhanh nhất chính là Thần Xung Thiết Mộc Ngân. Chẳng qua, người của tộc Chiến Thần luôn chiến đấu trên chiến trường nên không dùng chưởng lực nhiều, Thập Nhị Kim Cang Chưởng cũng dần ít được dùng hơn.

Kể từ lúc chưởng xuất ra thì Mạc Thanh Trần đã biết Thập Nhị Kim Cang Chưởng của mình khó có thể chống lại Thạch Cường Chưởng của Đan Xí. Vì nàng không kịp đả thông mười hai đường kinh lạc nên nội lực cũng không thể vận lên hoàn chỉnh. Khi đối đầu trực diện với Thạch Cường Chưởng có khả năng bộc phát tức thời thì hậu quả là đã khiến đan điền của nàng muốn vỡ tung, mùi tanh nồng của máu dồn lên tới ngực cũng bị nàng áp chế xuống ngay tức thì.

Đan Xí cảm giác cánh tay của mình muốn gãy đôi vì bị Thập Nhị Kim Cang Chưởng đánh trúng, thân thể ả ta văng vào thân cây, miệng mồm tanh nồng mùi máu, thở hổn hển nhìn Mạc Thanh Trần cũng đang khổ sở không kém mình. Lại nhìn sang tiểu Quận chúa đang khó khăn đối đầu với Đình Đô và kẻ lén lút bắn tên trong rừng, ả thét lớn.

"Quận chúa, mau đi ngay!! Ả ta bị thương nặng rồi!!"

Đình Đô nghe thấy Đan Xí hét lên như thế thì giật mình nhìn tới dáng vẻ xiêu vẹo của Mạc Thanh Trần, hắn hoảng sợ phóng đến bên cạnh đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi.

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Mạc Thanh Trần ra sức lắc đầu chứ không trả lời thành tiếng, nàng sợ mình mà mở miệng ra nói chuyện thì khí tàn dưới bụng sẽ ép máu tràn lên cổ họng mất.

Phía bên này, tiểu Quận chúa cũng nhanh nhẹn dìu theo Đan Xí phóng về phía bắc, đám sát thủ cận chiến còn hơn ba mươi tên cũng lập tức đi theo thủ lĩnh của mình.

Mạc Thanh Trần trông thấy thì lập tức hất cằm ra lệnh tiếp tục đuổi theo, kế hoạch này nhất định không được dừng lại, phải kéo dài thời gian ít nhất là cho tới rạng sáng ngày hôm sau thì quân cứu viện mới đến kịp, tuyệt đối không thể để bọn chúng phát giác điểm bất thường.

Đình Đô nghe lệnh thì liền quay về phía xa ra hiệu cho Đỗ Kiều Hoa tiếp tục tấn công.

Đến giờ Dần thì hai bên vẫn bám đuổi nhau rất quyết liệt, nhưng vì Thập Nguyệt Quân đã mất người đứng đầu là Mạc Thanh Trần nên bị yếu thế rất nhiều, hai cánh không còn đủ sức ép đám sát thủ đi về hướng đông theo ý mình được nữa.

Sau khi Mạc Thanh Trần bình ổn khí lực thì rất nhanh đã đạp khinh công bám theo Thập Nguyệt Quân, đang lúc lòng còn thầm lo lắng chỗ Diệp Vy như thế nào rồi thì bỗng nhiên có một tia sáng xé đôi màn đêm tĩnh mịch mà bay lên trời cao khiến gáy nàng bỗng dưng phát lạnh.

Đó là pháo hiệu.

"Sát thủ Dĩ Án đã bắn pháo hiệu."

Cột sáng của pháo hiệu lóe lên rồi rất nhanh vụt tắt, nhưng như vậy đã đủ để người ta thấy rõ. Đứng trên vách đá cao, ánh sáng rực rỡ đó phản chiếu vào trong đáy mắt hẹp dài của Tư Phàm, sắc mặt nàng âm trầm đáng sợ khiến cho Hồng Ân ở một bên cũng run rẩy, cô ta hỏi nàng.

"Tư Phàm cô nương, ngươi bị làm sao vậy?"

"Hồng Ân, ngươi có bản đồ không?", nàng chợt hỏi.

"A, có.", Hồng Ân rút từ bên hông ngựa ra một tấm da dê nhỏ, tấm bản đồ này là Mạc Thanh Trần giao cho Diệp Vy, nhưng Diệp Vy vì sợ Hồng Ân ngu ngơ sẽ dẫn Tư Phàm đi lung tung nên đã giao lại cho nàng ta.

Tư Phàm lạnh lùng cầm tấm bản đồ da dê lên nhìn, không nhịn được lẩm nhẩm trong miệng.

"Lấy Nam Thủy Địa làm trung tâm thì tây bắc chính là Đồi Gai - nơi có phòng tuyến của Ngũ Lang, cứu viện của Lam Lang và Tứ Lang có lẽ xuất phát từ đó. Phía đông nam là kinh đô của tộc Dĩ Án, nếu Dĩ Án muốn đưa cứu viện vào Nam Thủy Địa thì phải cắt bớt quân đang vây ở phía nam, như vậy phòng tuyến phía nam của chúng sẽ lỏng lẻo hơn.

Đây là thời điểm chín muồi để Tam Lang và Tứ Lang tiêu diệt quân Dĩ Án ở phía nam Nam Thủy Địa. Một khi diệt được toán quân này thì bọn hắn chắc chắn sẽ đưa người vào Nam Thủy Địa trợ giúp Mạc Thanh Trần. Tới lúc đó thì tình thế sẽ đảo chiều, đám sát thủ và cứu viện Dĩ Án đã nằm gọn trong Nam Thủy Địa, mặc cho tộc Chiến Thần xử lý và ra điều kiện."

Nếu mất Nam Thủy Địa thì tộc Dĩ Án sẽ mất đi lá chắn đầu tiên, lợi dụng điểm này đe dọa chúng thì hiệp ước hòa bình giữa Minh Càn quốc và tộc Dĩ Án sẽ lại một lần nữa nằm trong tầm tay, công lao của tộc Chiến Thần sẽ được ghi nhận. Khi đó, Tư Phàm sẽ thuyết phục Hoàng đế xuống nước và cho tộc Chiến Thần danh vọng, đổi lại là sự hài lòng của đôi bên...

Tư Phàm nghĩ tới mà khẽ cười, đã thất bại một lần thì không thể lại thất bại lần nữa. Nàng phải nhanh chóng đi gặp Tam Lang và Tứ Lang để báo tin và khuyên bảo họ ngay.

"Tư Phàm cô nương, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?", Hồng Ân tái mặt hỏi.

"Hồng Ân, chúng ta đi thôi!!"

Tư Phàm không giải thích gì về mớ bòng bong mà nàng vừa nói, chỉ ghì cương ngựa quay đi làm cho Hồng Ân hoảng sợ thốt lên.

"Cả ngày hôm nay ngươi lầm lầm lì lì một chỗ, không nói tiếng nào. Bây giờ tự nhiên bảo ta đi là đi đâu chứ?"

"Đến báo tin cho tam thiếu gia và tứ thiếu gia."

Nếu việc này thành công thì nàng sẽ thuyết phục Hoàng đế rằng tộc Chiến Thần không chỉ mang về hiệp ước hòa bình, tận trung với tộc Minh Thần, mà mọi tắc trách trước đó đều có thể đổ lên đầu Lý Cảnh làm việc không biết suy tính trước sau. Thậm chí, nếu tộc Chiến Thần chưa hả giận, nàng còn có thể tạo điều kiện để tộc Chiến Thần dằn mặt Lý gia một trận vì Lục Lang và tiểu Thanh bảo bối của họ suýt nữa đã bị Lý Cảnh hại chết.

Cách này rất được đấy chứ?!

------

Giờ Tuất, rừng Nam Thủy Địa.

Sát thủ Dĩ Án di chuyển rất nhanh, tốc độ này đã tạm thời kéo giãn được khoảng cách với Thập Nguyệt Quân. Bản thân tiểu Quận chúa cảm thấy có chút khác thường không biết do đâu, nhưng nhìn sang Đan Xí thì nàng cũng không nỡ gắt gỏng quá, bất đắc dĩ, nàng hỏi.

"Đồ xấu xí, ngươi thế nào rồi?"

Đan Xí được tiểu Quận chúa hỏi han thì trong lòng vui vẻ, nhưng vết thương vẫn đau làm ả ta phải nhăn mặt đáp.

"Ta không sao, chỉ hơi đau thôi. Bây giờ đã có thể tự mình dùng khinh công đi lại rồi."

Tiểu Quận chúa nghe vậy nên buông bàn tay đang dìu Đan Xí xuống, tránh ra một chút, lại còn trầm giọng hỏi.

"Ngươi có cảm thấy bọn chúng không còn tấn công chúng ta dữ dội như đêm qua không?"

Nếu các cuộc tập kích không giãn ra thì thương tích của Đan Xí cũng khó lòng hồi phục tốt như bây giờ, nghe tiểu Quận chúa hỏi thì bất giác ả cũng cảm thấy lạ lùng.

"Bọn chúng giảm bớt các cuộc tấn công cũng thật kỳ lạ, như thể là có ý đồ gì đó?"

Tiểu Quận chúa gật đầu, nàng thấy tuy bọn chuột nhắt này có thực lực không mạnh bằng người Dĩ Án nhưng lại rất xuất quỷ nhập thần, lén lút tập kích hai bên, cộng thêm ả đàn bà điên kia đánh Đan Xí bị thương nên bọn họ mới rơi vào thế bị động thế này. Nhưng nếu thấy kẻ địch bị động như vậy thì tại sao chúng không được đà gϊếŧ luôn?

Nhớ tới Mạc Thanh Trần thì trong lòng tiểu Quận chúa như bị đâm một cái gai nhọn không thể nhổ, hai lần chạm trán chẳng lần nào nàng chen vào trận đấu giữa Mạc Thanh Trần và Đan Xí được cả. Điều này không những thể hiện việc chớp thời cơ không tốt, mà còn cho thấy thực lực chênh lệch của nàng so với Mạc Thanh Trần và Đan Xí. Tất cả những điều này làm nàng cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực, từ ý muốn bắt giữ Thiết Mộc Ngân, tiểu Quận chúa bỗng dưng cảm thấy muốn trút giận lên hai người này hơn bao giờ hết.

Nhận thấy tiểu Quận chúa không tập trung vào nhiệm vụ đã khiến Đan Xí lo lắng, ả không biết tiểu Quận chúa đang suy nghĩ cái gì? Nhưng nếu nàng cứ như vậy thì khi bất ngờ bị tập kích sẽ rất nguy hiểm, vì bây giờ Đan Xí khó có thể vừa lo cho mình, vừa bảo vệ nàng ấy chu toàn.

Đáng lý mình nên cứng cỏi hơn, đã biết thực lực của tộc Chiến Thần rất mạnh thì nhất định không nên dễ dàng cho nàng đi theo lần nữa mới phải...

Đan Xí cố gắng hạ nội lực xuống mức thấp nhất để không bị đau thắt mỗi khi dùng khinh công, điều này làm ả bị tụt lại phía sau một chút. Tầm nhìn rộng hơn khiến Đan Xí có thể quan sát tốt cả hai cánh, đúng lúc trông thấy một bóng đen vụt qua ở cánh trái, ả liền giật mình nắm lấy cổ tay của tiểu Quận chúa khiến nàng hít sâu một hơi, quát lạnh.

"Làm gì đó? Bỏ ra!!"

"Ta xin lỗi, xin lỗi.", Đan Xí lắp bắp nói, "Ta trông thấy người ở cánh trái, bọn chúng lại bắt đầu rồi!!"

Suốt hai ngày nay, Đỗ Kiều Hoa đã vô cùng căng thẳng, nàng là cung thủ nên chỉ có thể đứng ở xa phát tiễn hỗ trợ cho những người còn lại, một mũi tên bắn sai của nàng có thể khiến cho kẻ địch lợi dụng thời cơ đả thương đồng đội.

Lần ở Bạch Sơn, Đỗ Kiều Hoa đã nhìn thấy kỹ xạ tuyệt đỉnh của Tư Phàm, lúc đó nàng đã tin rằng mình đang chứng kiến trận bắn cung sống còn hay nhất trong đời, vì thế nàng mới quyết định chọn cung tên làm vũ khí chính một lần nữa. Ai ngờ đêm hôm qua trong đợt tấn công đầu tiên cần mang sức đe dọa mạnh nhất thì nàng lại thất bại, không kịp hỗ trợ cho tiểu thư, khiến tiểu thư bị nội thương nặng.

Hôm nay, bản cô nương nhất quyết sẽ không bắn trượt nữa!!

Đỗ Kiều Hoa kéo dây cung lia theo bóng lưng của người lúc nào cũng đi bên cạnh Đan Xí, mũi tên mang theo sát khí nồng đậm, dự định một phát bắn chết người kia. Chỉ không ngờ ánh mắt của Đan Xí lại sắc bén đến thế, liếc mắt một cái đã thấy có người chuyển động, ả liền kéo tiểu Quận chúa tránh đi một mũi tên từ Đỗ Kiều Hoa.

Một mũi tên này giống như một cái lệnh phát động, tên vừa bắn ra thì lập tức hai bên cánh ập vào tấn công nhóm người Dĩ Án ở giữa khiến cho đám người này thất kinh, đành phải tăng tốc tránh đi.

Đợt tấn công thứ hai của Thập Nguyệt Quân dữ tợn hơn rất nhiều so với đợt đầu tiên, Đỗ Kiều Hoa bắn tên rất nhanh, Đình Đô cũng tấn công rất dữ dội khiến tiểu Quận chúa rét lạnh trong lòng và buộc phải rút lui, nàng biết bọn người tộc Chiến Thần đã phát giác ra vị trí quan trọng của bản thân nên mới liên tục nhắm vào mình mà ra tay.

"Là vì ta đã đi cạnh Đan Xí quá nhiều nên chúng mới phát hiện sao?"

Đan Xí trông thấy tiểu Quận chúa bị vây khốn thì nhanh chóng ập tới tung cước vào bụng Đình Đô để đẩy hắn ra xa. Đang lúc ả còn chưa kịp nhìn tình hình thì từ bên cánh phải vút lên ánh kiếm sáng chói làm ả phải rút chủy thủ ra chống đỡ đường kiếm xé gió đó.

Bóng người mảnh khảnh mà mạnh mẽ từ trong bóng đêm đột ngột xuất hiện đó không ai khác chính là Mạc Thanh Trần. Vừa nhìn thấy chiếc mặt nạ khảm lông vũ của nàng hiện ra, tim của Đan Xí như ngừng đập, "Làm thế quái nào ả có thể bình phục nhanh như vậy?"

Hai lưỡi kiếm va vào nhau làm tia sáng lóe lên, hai nữ tử cùng đeo mặt nạ nhìn thẳng vào đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ, sự thù địch đó có hóa thành tro cũng nhận ra. Đan Xí nổi giận gầm lên một tiếng, đem chủy thủ xoay trong lòng bàn tay rồi ập tới Mạc Thanh Trần.

Cách ra chiêu của ả rất hiểm độc, chỉ nhắm vào tử huyệt của đối phương mà đánh, trọng tâm cúi thấp, nội lực cường hãn, từng đòn đều mang theo kình lực tạt vào cơ thể Mạc Thanh Trần khiến nàng rất khó khăn trong việc phá chiêu.

Tiểu Quận chúa nhìn thấy Mạc Thanh Trần lại một lần nữa xuất hiện thì lập tức phóng lên muốn trả thù. Nào ngờ khi vừa nhảy tới từ đằng sau thì một mũi tên từ trong rừng lại bắn tới ngăn bước chân của nàng ta lại.

Mẹ kiếp, lại là kẻ đó!!!

Nhiệm vụ của Đỗ Kiều Hoa là phải ngăn cản bất cứ kẻ nào muốn xông vào trận đánh của Mạc Thanh Trần, nàng di chuyển mũi tên theo bóng lưng của tiểu Quận chúa, mặc cho xung quanh hỗn loạn thì vẫn kiên quyết muốn bắn chết người kia.

"Chết đi!!"

Mũi tên này không còn là mũi tên thép giống hôm qua nữa, mũi tên đẽo bằng gỗ có đường bay lượn lờ khó bắt bài hơn mũi tên thép rất nhiều, nó cắt ngang màn đêm, thành công làm cho tiểu Quận chúa không còn đường tránh né, một phát xuyên thẳng qua da thịt nơi cánh tay của nàng ta.

Trông thấy tiểu Quận chúa đau đớn loạng choạng ngã xuống thân cây, những tên sát thủ khác đã kịp thời kéo nàng lại, rồi lập tức bỏ chạy khỏi tầm tấn công của Đình Đô và Đỗ Kiều Hoa.

"Chỉ cần bắn trúng người đó, đám sát thủ sẽ mất bình tĩnh."

Lời dặn dò của Mạc Thanh Trần một lần nữa vang lên bên tai làm Đỗ Kiều Hoa nhếch môi cười, tuy không thể bắn trúng Đan Xí nhưng nàng đã thành công làm cho người mà ả nhất mực bảo vệ phải thống khổ, nàng cuối cùng đã hoàn thành sứ mệnh của mình.

"Đáng lẽ ra đêm hôm qua phải thành công như vậy rồi mới đúng.", Đình Đô nhíu mày nhìn đám người Dĩ Án tháo chạy rồi không nhịn được thở dài một tiếng trong lòng, "Để tới đợt thứ hai mới bắn trúng thì chẳng khác nào đã cho bọn chúng thời gian bắn pháo hiệu. Bây giờ phải nhanh chóng giải quyết bọn người này để dành sức chống đỡ đám cứu viện sắp tới thôi..."

Đám sát thủ Dĩ Án hỗn loạn khi thấy cả Đan Xí và tiểu Quận chúa đều đã bị thương, bây giờ chúng không còn cách nào khác phải bỏ chạy để kéo dài thời gian chờ cứu viện. Trong thời điểm loạn lạc như thế này, tuy là vẫn có thể ngắm đúng hướng bắc mà chạy nhưng chúng cũng đã bị mất bình tĩnh. Khi bình tĩnh không còn thì cũng là lúc sức đề phòng bị hạ xuống.

Đám sát thủ Dĩ Án có thể nghĩ đi về hướng bắc là quyết định chính xác. Mạc Thanh Trần cũng có thể tự tin rằng nàng đã để Thập Nguyệt Quân dẫn dắt bọn chúng đi về hướng bắc thành công.

"Dừng lại!! Đứng lại ngay!!!!"

"Chết rồi!!"

Đan Xí tái xám mặt mày khi bỗng nhiên nhận ra cả đám người bọn họ đang đứng trước một cái vách đá dựng đứng, đây rõ ràng chính là địa điểm mà chúng đã nhắm tới...

Nhưng không phải trong tình huống thế này!!

Phía sau Thập Nguyệt Quân cũng đã ép tới nơi, thành công vây cả đám người Dĩ Án vào khu vực vách núi và đầm lầy lớn thứ hai của Nam Thủy Địa.

Diệp Vy, Ngô Dực, Tào Dực và thành viên còn lại của Thập Nguyệt Quân lúc này mới chịu lộ diện ở các vị trí trọng yếu xung quanh. Bọn họ đã có mặt ở vách đá này từ tối hôm qua, cùng nhau thiết lập các cạm bẫy lớn để gϊếŧ hoặc đẩy cả nhóm người Dĩ Án vào đầm lầy. Việc còn lại chính là đợi nhóm của Mạc Thanh Trần dẫn dụ bọn chúng đến mà thôi.

Tuy nhiên, Mạc Thanh Trần biết ơn vì chính mình không có tính cách ngạo mạn, nàng đã không đánh giá thấp Đan Xí. Mạc Thanh Trần biết rõ nếu vô duyên vô cớ dẫn Đan Xí đến hướng bắc thì ả ta chắc chắn sẽ nghi ngờ, vì thế nàng đã lệnh cho Thập Nguyệt Quân giả vờ ép chúng về hướng đông, để chúng nghĩ rằng hướng đông có bẫy và suy tính đến các trường hợp khác.

"Chúng không đi về hướng bắc cũng không sao, lúc tinh thần hoảng loạn và căng thẳng thì khả năng phán đoán của con người cũng sẽ giảm. Một khi tâm lý của chúng bị lung lay, một trận tổng lực tấn công sẽ chính thức đạp chúng vào mê hồn trận..."

Diệp Vy ghi lòng tạc dạ từng lời dặn dò của Mạc Thanh Trần, nàng thực sự không ngờ tiểu thư tính toán còn bạo gan hơn cả Tư Phàm. Tư Phàm chỉ tính đến trường hợp kéo dài thời gian tới rạng sáng ngày mai thôi, còn Mạc Thanh Trần thì lại dám tính đến phương án gϊếŧ sạch đám sát thủ Dĩ Án chỉ trong một ngày.

"Người đeo chiếc mặt nạ quái dị kia là một sát thủ chuyên nghiệp, cô ta đột nhập núi Bạch Sơn cũng không bị phát hiện, lần này tiếp tục được Lục Nguyên vương gia giao nhiệm vụ xử lý lục ca thì chắc chắn khả năng không tầm thường. Nếu để cô ta lơi lỏng một khắc thì chắc chắn cô ta sẽ phát giác ra điểm khác thường, vì thế điều quan trọng là không được để bất kỳ ai phát hiện ra chúng ta đang định hướng chúng chạy về phía bắc."

Mạc Thanh Trần chấm dứt một câu nói dài, nhìn vào Đình Đô và Đỗ Kiều Hoa, nghiêm túc ra lệnh.

"Đừng cố gϊếŧ chúng vì như thế sẽ làm chúng dừng lại và tìm gϊếŧ chúng ta. Hãy liên tục ép sát hai bên với nhịp độ vừa phải. Nếu đẩy chúng về hướng đông một bước thì phải đẩy chúng trở lại hướng bắc hai bước. Dần dần định hướng cho chúng đi về nơi có nhóm Diệp Vy chờ sẵn, đây là một cách tung hỏa mù để chúng không phát giác ra chúng ta đang cố dụ chúng vào bẫy!!"

Trên lý thuyết, đợt tấn công thứ hai nằm ngoài tính toán của Mạc Thanh Trần, bởi vì nàng không muốn đám người của Đan Xí nắm được sự chênh lệch về quân số của hai bên, nếu không chúng sẽ quay trở lại xử lý Thập Nguyệt Quân trước. Chính vì vậy nàng đã hạ lệnh giảm tấn công vào ban ngày và chỉ ra tay khi mặt trời lặn.

Cũng may là vào đêm qua cả Mạc Thanh Trần và Đan Xí đều lưỡng bại câu thương, nàng mất thời gian chữa thương thì Đan Xí cũng sẽ như thế, vì thế nên ả sẽ không thể nhận ra điểm bất thường quá nhanh.

Trên thực tế, suýt nữa Đan Xí và tiểu Quận chúa đã nhận ra cạm bẫy, cũng nhờ Đỗ Kiều Hoa phát hiện ra người liên tục di chuyển bên cạnh Đan Xí đã được ả ta bảo vệ rất nhiều lần nên nàng mới quyết định gϊếŧ cho bằng được kẻ đó thay vì cứ nhắm vào một Đan Xí võ công cao cường.

Quả nhiên Đan Xí đã rối loạn đầu óc khi chứng kiến tiểu Quận chúa bị trúng tên. Thủ lĩnh hoảng loạn thì bên dưới sẽ như rắn mất đầu, vì vậy chúng đã hoàn toàn rơi vào bẫy.

"Tiểu thư!!", bốn người bên chỗ Diệp Vy đồng loạt ôm quyền hô lớn.

Đan Xí biết tình hình không ổn nên ả ta đành lén lút đẩy tiểu Quận chúa về phía sau, dùng thân mình che chắn nàng, dùng tay ra hiệu cho nàng đừng làm gì quá nổi bật. Còn ả thì ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Mạc Thanh Trần đang đứng trên nhánh cây to phía xa bằng ánh mắt căm hận, tức giận quát lớn.

"Ngươi thật ra là kẻ nào? Xưng danh tính đi!!"

Mạc Thanh Trần vẽ đôi môi thành một đường cong nhẹ nhưng lại không có ai ở đây thấy nàng giống đang cười. Thanh âm không dịu nhẹ gì mấy, nàng dùng âm điệu lãnh đạm mà cứng cỏi đáp.

"Tộc Chiến Thần - Thần Xung Mạc Thanh Trần."

Gia tộc trước, tên họ sau. Chỉ vậy cũng đủ để thấy Mạc Thanh Trần là một người đặt gia tộc lên trước tiên, và nàng tự hào vì đã đặt danh tiếng của tộc Chiến Thần ra đằng trước đến như thế nào.

Vừa nghe danh xưng của nàng thì Đan Xí và tiểu Quận chúa đều trợn mắt nhìn nhau, hóa ra ả đàn bà điên này cũng không phải là dạng tôm tép gì?

Lòng Đan Xí ganh tị, thảo nào ả đàn bà điên này võ nghệ lợi hại như vậy... Mang trên mình dòng máu phượng hoàng, dù không thể phun lửa thì cũng biết sải cánh lập uy. Ả bất ngờ cười lớn nói, "Hóa ra là chó con của tộc Chiến Thần!!"

"To gan!!!", Diệp Vy chỉ tay quát lớn, "Còn nói một tiếng nữa, ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!!"

Đan Xí ngạo mạn vô cùng, ả trợn mắt nhìn Mạc Thanh Trần, cố ý nhạo báng.

"Tộc Chiến Thần các ngươi lớn như thế, cũng chỉ là con chó dưới chân tộc Minh Thần, ta nói có gì sai hay sao?"

Khí tức nơi đáy mắt của Mạc Thanh Trần chỉ trong nửa khắc đã trở nên lạnh lẽo mang theo khí thế đe dọa áp xuống chỗ Đan Xí khiến ả bất giác dừng lại lời sắp nói tiếp theo. Trong khoảnh khắc chứng kiến phượng hoàng con sắp sửa khạc lửa, Đan Xí lại đột nhiên nhớ tới thời gian trước chính tộc Chiến Thần đã đánh nát mười bốn quận tộc Dĩ Án, trong số đó có quê nhà của mẫu thân ả, tức thì ả ép xuống cơn sợ hãi, phẫn nộ hét lên.

"Sao thế chó con? Tức giận rồi sao?"

Mạc Thanh Trần không biết đang nghĩ gì mà trầm ngâm nửa nhịp sau câu mắng của Đan Xí, sau đó nàng lạnh lùng đáp.

"Tộc Chiến Thần năm xưa là đối trọng với tộc Minh Thần, vì bách tính mà hạ mình xưng thần, đó là đại nghĩa diệt thân!! Tuy là bọn ta không thích, nhưng cũng chưa hề hèn nhát dưới chân tộc Minh Thần một ngày nào cả!!"

"......"

Nhiều năm qua, nếu nói tộc Chiến Thần phải cúi đầu xưng thần dưới chân tộc Minh Thần là nhẫn nhịn, thì tộc Minh Thần ở phía trên, tự xưng quân chủ cũng chẳng khác nào đang ngồi trên đống lửa. Lửa cháy dịu nhẹ thì ấm, nhưng cháy lan tới lúc nào thì tộc Minh Thần cũng chỉ có thể cẩn thận đề phòng.

Thật sự lời của Mạc Thanh Trần nói không hề sai, ngược lại làm cho một nước chư hầu là Dĩ Án cũng cảm thấy không có được một nửa sự oai phong đó...

------

Một canh giờ trước tại địa giới Nam Thủy Địa.

Địa giới rừng Nam Thủy Địa khá rộng lớn nhưng tầm nhìn lại tương đối hạn hẹp vì vách đá che khuất, vì thế mỗi khi đi được vài dặm thì lính dò đường phải báo về tình hình phía trước một lần. Tứ Lang đang dẫn một đoàn kỵ mã quân khoảng hai ngàn người tiến đến phía trước thì lính dò đường cũng cưỡi ngựa đến, hắn ngồi trên ngựa ôm quyền bẩm báo.

"Tứ gia, còn khoảng mười dặm đường nữa là đến khu vực rừng Nam Thủy Địa!!"

"Tốt, cứ tiếp tục cập nhật tin báo về đây, không đầy một canh giờ nữa chúng ta sẽ đến được đó!!"

"Dạ!!"

Lính dò đường vừa mới rời đi thì thủ lĩnh quân tiên phong lại cưỡi ngựa đến trước mặt Tứ Lang bẩm, "Tứ gia, có hai cô nương tự xưng là Thập Nguyệt Quân của đại tiểu thư muốn gặp ngài!!"

"Sao lúc này lại có hai người ở ngoài? Họ nên ở trong rừng Nam Thủy Địa mới phải chứ? Hay tiểu Thanh có chuyện gì muốn báo với ta?", Tứ Lang nhíu mày suy nghĩ, xong lại phất tay, "Cho bọn họ đến gặp ta."

Thuộc hạ của Tứ Lang ở bên cạnh đưa ánh mắt nhìn về phía nam không lâu thì ghé sát vào tai hắn nói nhỏ vài câu, khi quay trở lại thì Tứ Lang đã nhìn thấy Tư Phàm cưỡi ngựa đến, lúc này hắn mới biết một trong hai người chính là nàng, hắn kinh ngạc hỏi.

"Tư Phàm cô nương, ta cứ tưởng ngươi đang ở Vân Thành? Ở đây rất nguy hiểm đó!!"

Từ đầu ngày hôm nay Tư Phàm đã mang trái tim nóng như lửa đốt chạy ngược về Đồi Gai để đón đầu quân của Tam Lang và Tứ Lang, nàng thật sự không hiểu gì sao họ lại hành quân chậm như vậy? Theo suy toán của nàng thì với lòng dạ muốn cứu hai người em của mình, bọn họ phải đến rừng Nam Thủy Địa từ trưa ngày hôm nay rồi mới đúng.

Vừa nhìn thấy mặt mũi của Tứ Lang thì Tư Phàm liền ôm quyền chào trước, sau đó không thèm trả lời câu hỏi của hắn mà vào chủ đề ngay lập tức.

"Tứ thiếu gia, rạng sáng ngày hôm nay sát thủ Dĩ Án đã bắn pháo hiệu cầu viện quân, viện quân này chắc chắn được cắt ra từ hướng nam rừng Nam Thủy Địa. Tức là hiện tại, quân Dĩ Án ở phía nam Nam Thủy Địa rất mỏng, ngài có thể nhân cơ hội này tăng tốc đánh tới, mở đường cho lục thiếu gia chạy thoát và phái người vào Nam Thủy Địa hỗ trợ cho Thần Xung đại tiểu thư!!"

Nghe nàng trình bày xong, Tứ Lang mới gật đầu nói một câu khó hiểu.

"Kế sách của cô nương rất hay, chuyện bắn pháo hiệu cầu viện quân của Dĩ Án ta biết."

Hắn biết? Vậy tại sao còn bàng quan như vậy?

Tứ Lang thấy cái mím môi nín nhịn của Tư Phàm thì nói tiếp, "Đánh trận không phải chỉ có mỗi quân lính ở trong lòng bàn tay, mà còn có quân hoạt động ngoài bàn tay."

"Điều này ta biết, binh sĩ quan sát chiến địa, gửi mật tin về cho tướng lĩnh là một lực lượng không thể thiếu.", Tư Phàm gật đầu, lại trầm giọng hỏi, "Nhưng ý ta không phải khó hiểu chuyện này, ý ta là... chẳng phải ngài nên chớp lấy thời cơ cứu hai người em của mình à? Viện quân của Dĩ Án đã vào rừng từ rạng sáng nay, bọn chúng sẽ ép chết hai người họ ở trong đó."

Tứ Lang mỉm cười nhẹ, "Chưa tới thời cơ."

Tư Phàm nhíu mày, "Thời cơ gì?", lúc này nàng mới nhìn xung quanh mình, đáng lý người đứng đầu ở đây nên là Tam Lang chứ không phải Tứ Lang, "Tam thiếu gia đâu rồi?"

Không hiểu lý do vì sao mà ánh mắt Tứ Lang nhìn Tư Phàm có chút thâm sâu, hắn nghe nàng hỏi thì thẳng thắng đáp, "Tam ca đã dẫn quân về hướng nam."

"Để làm gì?", lòng bàn tay của Tư Phàm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm, nàng lấy bản đồ từ tay Hồng Ân ra xem, chỉ thấy phía nam là một mảnh trống không, đơn giản vì bản đồ này chỉ là bản đồ địa hình, không phải bản đồ quân sự.

Tứ Lang nhoẻn miệng cười, hắn lấy bản đồ quân sự từ tay thuộc hạ của mình đưa cho Tư Phàm xem. Tư Phàm cũng không khách sáo, nàng lập tức cầm lấy bản đồ có đủ mọi ký hiệu liên quan tới binh biến lật ra xem, tức thì tim nàng nặng nề như bị một quả chùy đánh vào. Ngẩng mặt nhìn Tứ Lang, giọng nói của nàng vừa âm trầm vừa lạnh lẽo hỏi.

"Phía nam là quân doanh của tộc Dĩ Án sao? Sau khi quân cứu viện Dĩ Án xông vào rừng thì nơi cung cấp lực lượng cho tuyến quân phía nam rừng Nam Thủy Địa chính là quân doanh này có đúng không? Chẳng lẽ tam thiếu gia định đánh thẳng vào đó hay sao?"

Vào ngày mà Đại Lang báo tin Lục Lang bị vây ở Nam Thủy Địa, hắn cũng đã kể cho Tam Lang, Tứ Lang và Ngũ Lang nghe về sự nhanh nhạy của Tư Phàm, nhưng Tứ Lang cảm thấy có chút khó tin. Bây giờ vừa có cơ hội, hắn liền tạo điều kiện cho Tư Phàm cầm bản đồ quân sự để xem thử thế nào, kết quả thật khó tin, quả thật lời đại ca nói không hề quá một chút nào, Tư Phàm vừa nhìn qua liền hiểu khiến cho Tứ Lang vui vẻ vô cùng.

"Tiểu Thanh có được tri kỷ như cô nương thật khiến lòng ta vui vẻ. Đúng như lời cô nương nói, tam ca sẽ đánh thẳng vào quân doanh của tộc Dĩ Án, dẹp tan cơ hội để họ đánh trả!!"

Tư Phàm rét lạnh trong lòng, nàng không có bản đồ quân sự nên không biết ở phía nam là quân doanh chính của tộc Dĩ Án, nàng vốn luôn tự hỏi bọn họ sẽ cung cấp lực lượng từ vị trí nào trong khi thành Dĩ Án thì quá xa? Hóa ra lại chính là nơi cách Nam Thủy Địa không tới tám dặm đường.

Việc cung cấp lực lượng cho tuyến quân ở phía nam rừng Nam Thủy Địa sẽ làm cho quân doanh này mất đi một lượng quân không ít, bây giờ Tam Lang đánh vào quân doanh này thì tỷ lệ thành công phá tan phòng tuyến cánh trái của thành Dĩ Án cực kỳ cao. Nếu phía này Tứ Lang cũng thành công chiếm được lợi thế ở Nam Thủy Địa thì Dĩ Án cũng sẽ mất luôn phòng tuyến ở cánh phải.

Cái này... là chiến tranh...

Máu nóng của Tư Phàm tràn lên muốn nổ tung lồng ngực, nàng lập tức nổi giận quát lớn.

"Vì sao các ngươi dám tự tiện công phá hai bên phòng tuyến của Dĩ Án? Làm như vậy sẽ khiến Dĩ Án liều mạng đáp trả, chiến tranh sẽ nổi lên!!"

Xét theo tình hình chiến sự ở Vân Thành, tộc Chiến Thần đã từng thổi bay mười bốn quận của tộc Dĩ Án, có công phá thêm hai cánh nữa cũng chẳng làm sao? Nhưng mà hiện tại Tư Phàm muốn hòa bình, bởi vì chỉ có hòa bình thì nàng mới có lý do chính đáng để cầu xin Hoàng đế hòa hoãn với tộc Chiến Thần. Nếu tộc Chiến Thần tự ý công phá hai cánh phòng thủ của tộc Dĩ Án thì chẳng khác nào lại một lần nữa vượt mặt quân chủ lấy uy với thiên hạ. Nghi kỵ vốn đã sẵn có, việc làm này sẽ càng làm nó sâu thêm.

Hồng Ân nãy giờ nghe không hiểu một chút gì, giờ tự nhiên Tư Phàm lại nổi giận quát lớn khiến nàng ta giật bắn mình rên lên, "Tư Phàm cô nương, ngươi bình tĩnh..."

Tứ Lang tính tình rất dịu dàng nên khi Tư Phàm nổi giận thì hắn chỉ tròn mắt nhìn, giống như thấu hiểu lý do vì sao nàng lại phẫn nộ, hắn cười đáp.

"Tư Phàm cô nương hà tất phải nổi giận vậy? Cô nương là thường dân nên hẳn là đang sợ chiến tranh xảy ra đúng không? Đừng lo, nếu tộc Dĩ Án chịu nằm yên thì sẽ có lợi cho Minh Càn quốc thôi, cô nương không cảm thấy vậy sao?"

Ánh mắt Tư Phàm sắc bén, nàng không nắm được hoàn toàn tình hình chiến sự ở tây bắc bởi vì Lý Cảnh đã chết trước khi nàng kịp moi được tin tức gì từ hắn, nhưng mà nàng có cảm giác rất xấu về chuyện này.

Tư Phàm ôm quyền vội nói.

"Tứ thiếu gia, ta xin ngài hãy suy nghĩ lại. Chuyện này quá mạo hiểm, nó phụ thuộc hoàn toàn vào thái độ của Dĩ Án sau khi mất đi hai cánh phòng tuyến của mình. Ai mà biết được Dĩ Án sẽ phản ứng như thế nào?"

Tứ Lang gật đầu trước lời nói này, thật ra lời Tư Phàm nói rất có lý, hắn chẳng những hiểu được mà còn vô cùng kinh ngạc trước sự thông minh và tinh tế nhìn thấu đại sự của nàng.

Nhưng tộc Chiến Thần có suy tính của riêng mình. Tư Phàm không mang dòng máu của tộc Chiến Thần, nàng không cần phải phản ứng mạnh vậy làm gì?

Huống hồ chi, Tam Lang và Tứ Lang đã tách nhau ra từ lúc vừa rời khỏi Đồi Gai, đã quá muộn để thay đổi bất cứ kế hoạch nào...

Vốn mang một khuôn mặt dịu dàng, nhưng khi chiếc mặt nạ màu bạc dần dần xâm chiếm gương mặt ôn nhuận như nước của Tứ Lang thì người ta mới bàng hoàng nhớ ra, trong huyết quản của hắn cũng đang mang dòng máu của một chiến binh tộc Chiến Thần.

Tư Phàm ngẩng mặt lên nhìn một cột pháo sáng xé toạc bầu trời ở phía cánh trái, nàng không rõ nó đã bắn từ lúc nào, khi gió bắc cuồn cuộn thổi bay dải lụa buộc tóc của nàng, mang theo tiếng trống khích lệ lòng quân mang lên phía sau thì đáy mắt hẹp dài của nàng mới hiện lên nét sầu khổ và kinh động không thể che giấu được nữa.

Đó chính là pháo hiệu của tín sứ bên phía Tam Lang, Tam Lang đã phá được vòng phòng thủ của quân doanh Dĩ Án, đây chính là thời cơ mà Tứ Lang đã nói.

Thật tệ hại...

Tư Phàm đứng giữa thảo nguyên rộng lớn nhìn đoàn quân của Tứ Lang di chuyển thẳng đến phía nam rừng Nam Thủy Địa vối tốc độ và khí thế dữ dội như sóng ngầm cuồn cuộn mà ngẩn ngơ như kẻ mất hồn. Dáng vẻ gầy yếu, cô đơn và mang theo bất lực của nàng như hòa vào màn đêm tịch liêu giữa đất trời.

------