Lúc Tiểu Vi về đến phòng, bên trong là một mảnh tối đen. 

Chỉ có vài tia đèn đường từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, soi rõ bóng dáng mảnh mai đang ngồi bó gối trên giường.

Tiểu Vi đứng tại chỗ một lúc, tựa như sợ làm phiền đến cô, rồi chầm chậm bước tới.

“Yến Dương…”

Cô ấy khẽ gọi cô một tiếng, nhưng Yến Dương không nhúc nhích, vẫn ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì. Tiểu Vi đợi một lúc, sau đó ngồi xuống cạnh cô.

*

Chuyện tối nay có thể nói là nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Nhưng trên đường về lại không hề có ai thử suy đoán về mối quan hệ giữa người đàn ông đó và Yến Dương. Không vì gì khác, chỉ vì đáp án đã quá rõ ràng. Mà tất cả mọi người đều bị kinh hãi trước đáp án ấy, đồng thời cũng đã không biết phải nói gì.

Tiểu Vi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Yến Dương. 

Đây là cô gái mà cô ấy từng cho là một câu đố bí ẩn, nhưng kì thực, Yến Dương chẳng thể đơn giản hơn. Bất luận là về tình yêu, học tập hay bất cứ điều gì khác, cô chỉ cần những gì mình muốn, không bao giờ miễn cưỡng làm những gì bản thân không thích.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiểu Vi vẫn còn nhớ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Yến Dương, đó là lúc mới nhập học nghiên cứu sinh, vừa đẩy cửa phòng ký túc xá bước vào, cô ấy liền nhìn thấy một cô gái đang nửa quỳ trên giường, trải chăn ga với vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với cô ấy rồi lại cúi đầu tiếp tục làm, nghiêm túc như thể đó là chuyện quan trọng nhất thế giới. 

Nhưng không hiểu sao Tiểu Vi lại bị dáng vẻ ấy của cô làm cho cảm động. Vào khoảnh khắc đó, sự nóng nực trong người cô ấy như được trút bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại cảm giác bình yên. 

Đây chính là Yến Dương. Tiểu Vi cảm thấy, nếu bản thân là con trai, cô ấy nhất định sẽ muốn ở bên một cô gái như Yến Dương.  Nhưng đồng thời cô ấy cũng biết, nếu mình thật sự là con trai thì e là sẽ không có dũng khí để theo đuổi cô. Bởi vì đó là Yến Dương, một Yến Dương độc nhất vô nhị.

*

“Yến Dương.” Tiểu Vi nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hỏi, “Là anh ấy sao?”

Yến Dương sửng sốt, quay đầu sang nhìn Tiểu Vi một cái, lại chậm rãi rời ánh mắt đi, khẽ gật đầu.

“Là anh ấy.”

Mãi cho đến lúc này cô lên tiếng, Tiểu Vi mới nhận ra giọng cô hơi khàn. 

“Cậu khóc sao?” Tiểu Vi quan tâm nhìn cô.

“Không sao đâu.”

Yến Dương cười nhẹ, vẫn xinh đẹp như thế, nhưng sắc đỏ trong mắt và chóp mũi lại không thể che giấu nổi. Tiểu Vi cau mày, nói: “Vậy cậu định thế nào? Các cậu tính quay lại với nhau sao? Chuyện trong nhà anh ấy giải quyết xong rồi à?”

Lúc Yến Dương nói cho Tiểu Vi biết về chuyện của mình và Vệ Minh Thận, cô chỉ nói lý do họ chia tay là vì chuyện trong nhà anh, không nói thêm gì khác. Lúc này nghe thấy Tiểu Vi hỏi vậy, Yến Dương nhất thời không biết phải trả lời ra sao. 

“Tiểu Vi, cậu sẽ vì yêu một người mà thỏa hiệp đến mức nào?”

Tiểu Vi giật mình.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“… Tớ, tớ không biết.” Cô ấy có chút lúng túng đáp, “Tớ còn chưa từng hẹn hò nữa.”

Yến Dương cười, một nụ cười rất dịu dàng.

“Thật ra trước đây tớ đã nói dối cậu.”

Yến Dương hơi ngừng lại, sau đó kể cho Tiểu Vi nghe từ đầu đến cuối câu chuyện của mình và Vệ Minh Thận. 

Tiểu Vi nghe xong không khỏi trợn to hai mắt: “Ý cậu là, Vệ Minh Thận là chú của Vệ Kiêu, vào lần đến căn tứ hợp viện đó, các cậu… Các cậu đã…” Phải lòng nhau sao?

Bởi vì quá sốc, Tiểu Vi trì trệ mãi không thể nói ra được bốn chữ cuối cùng. Nhưng mà những lời Yến Dương nói tiếp theo lại vượt xa dự liệu của cô ấy.

“Không, chúng tớ đã biết nhau từ lâu rồi.”

*

Đó là vào kỳ nghỉ hè đại học năm hai, sức khỏe bà nội không tốt nên Yến Dương về quê chăm sóc bà.

Một hôm trời nóng quá, cô không ngủ nổi nên cầm một cuốn sách đi ra bờ suối. Nấp sau bụi cây, vừa ngâm chân xuống nước vừa đọc sách, vô cùng thoải mái. 

Đột nhiên trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ở bờ bên kia có một người đàn ông không biết xuất hiện từ lúc nào, áo trắng quần đen, vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao lớn thẳng tắp. Anh dường như vừa mới tới, vào giây phút ngước mắt lên nhìn thấy cô, anh cũng có phần kinh ngạc, tựa như không ngờ sẽ có người ở đây. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, không có ai né tránh cả. Cô tò mò quan sát anh, còn anh thì bình tĩnh nhìn cô chăm chú. Không biết khoảnh khắc này kéo dài bao lâu, cô khẽ cười với anh rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách. Lại như đã trôi qua một lúc lâu, khi cô ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã không còn ở đó. 

Hôm ấy cô ở bên bờ suối đến chập tối mới về nhà, còn người đàn ông kia, cô cứ nghĩ sẽ không còn gặp lại anh nữa. Nhưng điều khiến Yến Dương không ngờ tới là, chỉ qua một đêm, họ đã gặp lại nhau. 

Đó là ở nhà giáo viên dạy ngữ văn hồi cấp ba của cô, cô đến trả sách.

Vị giáo viên cấp ba đó là cô giáo Yến Dương quý nhất khi còn đi học, không chỉ vì cô ấy giảng hay, mà còn vì vô số sách quý cất giữ trong nhà nữa, hồi đó cô luôn lấy lý do nộp bài tập để đến nhà cô giáo, nhân lúc cô ấy sửa bài, cô ngồi ở một bên, cầm một cuốn sách lên lặng lẽ đọc, không làm phiền nhau. Thực ra cô giáo sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô, nhưng cô ấy chưa từng từ chối việc cô đến nhà, thậm chí sau đó còn chủ động đề nghị cô mang sách về nhà đọc, đọc xong đem tới trả là được. Yến Dương yêu quý cô giáo này tự đáy lòng, có thời gian rảnh sẽ đến chỗ cô ấy, giúp cô ấy làm việc nhà. Nghe nói trước đây cô giáo này vẫn luôn cùng chồng dạy học tại một trường đại học ở Yên Thành, sau đó chồng qua đời vì bệnh, cô ấy chuyển đến thị trấn nhỏ, dạy học và sống những ngày tháng thanh tịnh. Có thể nói, tia nóng nảy cuối cùng trên người Yến Dương chính là do cô giáo này và những cuốn sách kia làm phai mờ đi.

Hôm ấy lúc cô đến, cô giáo đang bận nấu cơm, cô ấy thấy cô vào liền vô cùng vui vẻ, bảo cô tự đi tìm sách.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Yến Dương cảm ơn rồi đi đến thư phòng, kết quả khi đi ngang qua phòng khách liền thấy bên trong có người. Cô dừng lại nhìn kỹ hơn, nhận ra chính là người đàn ông cô đã thấy bên bờ suối hôm qua. Trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng Yến Dương không hỏi gì cả, chỉ khẽ gật đầu chào anh. Người đàn ông kia như có chút giật mình, không kịp thời đáp lại, cô cũng không quan tâm, nhẹ nhàng bước vào thư phòng. 

Trưa hôm đó cô không ở lại lâu, đọc cuốn Lão Tàn Du Ký một lúc rồi về nhà. Trước khi đi, cô còn đặc biệt qua chào cô giáo. 

Cô giáo giữ cô lại ăn cơm nhưng Yến Dương mỉm cười từ chối. Mà người đàn ông kia chỉ lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt sáng ngời nhìn cô. Vào khoảnh khắc ấy, Yến Dương có cảm giác như bị bỏng vậy. Giống hệt như tối nay.

*

“Sau đó chúng tớ không còn gặp lại nhau nữa. Lần ở tứ hợp viện ấy cũng là lần đầu tiên chúng tớ nói chuyện với nhau.” Giữa hàng lông mày của Yến Dương thoáng hiện lên một nét dịu dàng độc nhất vô nhị khi chìm vào hồi ức. “Nhưng cậu nói xem có trùng hợp hay không, chúng tớ tựa như đã quen nhau từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự ăn ý và thấu hiểu khi ở cạnh nhau ấy không gì có thể sánh được. Dù là tâm lý, thể xác hay tư tưởng. Tớ yêu anh ấy, là yêu thật lòng.”

*

Tiểu Vi nghe xong trầm mặc một lúc lâu: “Nhưng suy cho cùng thì anh ấy cũng đã có gia đình, mặc dù ly thân nhiều năm, cuộc hôn nhân này từ lâu đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, nhưng…”

“Tớ biết, đây cũng là lý do tớ rời bỏ anh ấy.” Yến Dương nói, “Nhưng tối nay anh ấy nói với tớ, anh ấy đã làm xong thủ tục ly hôn với cô ta rồi.”

Tiểu Vi: “…”

Tiểu Vi cực kỳ chấn động, dáng vẻ như không dám tin.

Yến Dương thấy vậy không khỏi bật cười. 

Kì thực tối nay khi nghe thấy Vệ Minh Thận nói câu ‘chúng ta ở bên nhau đi’ kia, cô không hề cảm thấy vui vẻ. Bởi vì anh chỉ nói “anh sẽ ly hôn”, chứ không phải “đã ly hôn”, sự khác biệt ở đây rất lớn. Lúc trước khi lần đầu tiên ở bên nhau, anh cũng vô cùng chắc chắn rằng sẽ ly hôn, cũng vì thế nên mới dám phát sinh quan hệ với cô. Nhưng sau đó chẳng phải vẫn sống chết mặc bay sao? Không phải cô không tin tưởng anh, chỉ là sợ đến lúc đó, anh sẽ lại rơi vào tình thế khó xử.

Vệ Minh Thận dường như cũng hiểu được sự lo lắng của cô nên trực tiếp nói: “Anh đã cùng Tùy Anh, tức vợ cũ của anh làm thủ tục ly hôn. Chỉ là Yến Dương, cuộc hôn nhân của bọn anh có quá nhiều ràng buộc, anh và cô ta ly hôn thôi vẫn chưa đủ, chỉ khi nào hai nhà bọn anh triệt để ly hôn rồi mới được coi là vẹn toàn. Vậy nên Yến Dương, anh vẫn cần thêm chút thời gian.”

Thì ra ly hôn mà anh nói là ý này.

Sau khi nghe anh nói xong, Yến Dương im lặng hồi lâu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thành thật mà nói, cô cảm động, bởi vì việc Vệ Minh Thận muốn ly hôn với vợ cũ quá không dễ dàng. Nhưng đồng thời cô cũng tràn đầy sự lo lắng, không phải cho bản thân cô, mà là cho Vệ Minh Thận. Sở dĩ cuộc hôn nhân của anh và vợ cũ có thể kéo dài nhiều năm như vậy không phải vì tình cảm giữa họ sâu đậm bao nhiêu. Thứ trói buộc họ lại với nhau như vậy thà là tình cảm còn hơn là lợi ích. Chỉ khi lợi ích thống nhất, mới có thể đạt được sự đồng thuận và liên minh, điều này đối với hai nhà Vệ Tùy mà nói thì khá khó khăn. Nhưng cũng chính phần khó khăn ấy mới có thể khiến cho mối quan hệ của họ vững chắc, một khi đã đạt được sự cân bằng thì rất khó để phá vỡ.  Việc tháo gỡ một trong những mắt xích ấy, có khả năng sẽ gây ra những hậu quả không thể tưởng tượng được.

Lúc trước Yến Dương không hiểu những thứ này, nhưng sau khi rời xa Vệ Minh Thận, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng hiểu ra rất nhiều đạo lý. Chính vì hiểu được những đạo lý ấy nên bây giờ cô mới không thể vui nổi. 

“Cái giá phải trả là gì?” Giọng cô run rẩy hỏi anh.

Vệ Minh Thận chỉ cười mà không trả lời.

“Yến Dương, thực ra trước khi quen em, anh cũng không phải là người tốt đẹp gì. Sở dĩ có thể duy trì dáng vẻ hiện tại, chẳng qua chỉ là vì không muốn dùng những thủ đoạn đó mà thôi.”

“Nhưng Yến Dương à, thế giới này rất công bằng, không ai có thể không bỏ ra gì mà có được mọi thứ. Mà anh, chẳng qua chỉ đưa ra quyết định mà thôi.”

Yến Dương gần như ngay lập tức hiểu được ý của anh.

Vệ Minh Thận trước đây là một người nhìn thấu thế gian nhưng sẽ không để những thứ phàm tục ấy vấy bẩn. 

Còn anh sau này, sẽ là một Vệ Minh Thận phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ(1).

(1)Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ/翻手为云、覆手为雨: Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Nó có xuất xứ từ bài thơ “贫交行” [Bần giao hành] của 杜甫 (Đỗ Phủ). 

Nghĩ đến việc anh không dễ gì mới kéo được bản thân trước đây ra khỏi vũng bùn, vừa thanh nhàn được mấy ngày đã lại phải trở về chốn nghi kỵ lừa dối lẫn nhau kia, Yến Dương chỉ cảm thấy đau lòng, đau lòng tột cùng.

“Không, em không muốn.” Cô nói.

Vệ Minh Thận cực kỳ kiên quyết: “Yến Dương, trước đây là anh nghĩ quá đơn giản rồi.” Anh nhìn cô cười, “Thực ra như hiện tại mới đúng. Em, đáng để anh đánh đổi tất cả.”

Yến Dương: “…”

Cô nhìn anh, không nói nên lời.

Nước mắt cứ thế rơi xuống, có cay đắng, cũng có chua xót. 

Một người có thể vì tình yêu mà từ bỏ bao nhiêu? Nếu để Vệ Minh Thận đến trả lời câu hỏi này, đáp án có lẽ sẽ là: Tất cả.

*

Một đêm này, rất nhiều người khó có thể chìm vào giấc ngủ. 

Sáng sớm hôm sau, Vệ Minh Thận vừa bước vào phòng họp liền nhận ra ánh mắt của mọi người đều như vô tình hoặc cố ý mà đổ dồn về phía mình. Vệ Minh Thận coi như không thấy, ngồi xuống chỗ bên cạnh Tào Quang Ưng.

Tào Quang Ưng cũng đã nhận ra bầu không khí tế nhị trong phòng họp, ông ấy không nói nhiều, trực tiếp ra hiệu cho nhân viên bắt đầu cuộc họp.

Sau một quá trình công thức hoá, cuộc họp kết thúc, họp xong, Tào Quang Ưng bảo Vệ Minh Thận vào phòng làm việc với mình. 

“Là cô ấy sao?” Thật trùng hợp, Tào Quang Ưng vừa lên tiếng đã hỏi cùng một câu hỏi với Tiểu Vi.

Vệ Minh Thận cười nhẹ đáp: “Là cô ấy ạ.”

Tào Quang Ưng hiếm khi thất thố trợn tròn mắt: “Chuyện gì vậy, Minh Thận, không phải cháu đã biết gì đó nên mới đến đây với chú đấy chứ?”

“Hôm đó lúc đi cùng chú nhìn thấy cô ấy, cháu mới biết là cô ấy cũng ở đây.” Vệ Minh Thận xuất thần vài giây, lại mỉm cười nói, “Có lẽ đây chính là sợi dây kết nối giữa cháu và cô ấy.”

Tào Quang Ưng lại tiêu hóa mất vài giây, đợi đến khi hoàn toàn tiêu hóa được sự thật này rồi, ông ấy mới chỉ vào Vệ Minh Thận cười: “Chẳng trách tối qua cháu lại bốc đồng như vậy.”

“Để chú chê cười rồi.” Vệ Minh Thận có chút xấu hổ, “Cũng là vì quá lâu rồi chưa gặp, thấy cô ấy ăn uống không ngon nên trong lòng cháu lo lắng.”

“Chú hiểu tâm trạng của cháu, nhưng Minh Thận à…” Tào Quang Ưng hơi ngừng lại, “Tối qua nhiều người như vậy, nếu bị truyền ra ngoài thì liệu có ảnh hưởng đến cháu và cô ấy không. Cháu đã ly hôn với Tùy Anh, chuyện này không phải giả, nhưng suy cho cùng cũng vừa mới ly hôn, thế này…”

Vệ Minh Thận hiểu ý ông ấy. 

“Cuộc hôn nhân của cháu và Tùy Anh từ lâu đã trở thành trò cười trong mắt mọi người rồi. Trong mắt người khác, cháu đã nhẫn nhịn đến mức không bình thường thế này. Nếu bây giờ thực sự có một người như thế tồn tại, bọn họ ngược lại sẽ không cảm thấy kì lạ.”

Cũng đúng… 

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Vậy nhà họ Tùy bên kia thì sao?” Tào Quang Ưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, “Phía Tùy Anh thì dễ nói, nhưng ải nhà họ Tùy e là sẽ không dễ qua được đâu, tối qua cháu lại phô trương như thế.”

“Chú Tào, trong mắt mọi người, cháu nên là một người như thế nào?”

Sau một hồi im lặng, Vệ Minh Thận đột nhiên đưa ra một câu hỏi như vậy.

Tào Quang Ưng suy nghĩ chút rồi trả lời: “Một người quy củ cứng nhắc, không kém một ly.”

Vệ Minh Thận cười, “Một người như thế đột nhiên lại phô trương thì nói lên điều gì đây?”

Lần này Tào Quang Ưng bị hỏi nghẹn họng, suy nghĩ hồi lâu, ông ấy nói: “Cháu cố ý?”

“Là cố ý, cũng là làm theo trái tim mình ạ.” Vệ Minh Thận nói, “Cháu chỉ muốn để mọi người biết, đối với cháu cô ấy quan trọng tới nhường nào, quan trọng đến mức khiến người ta không dám động vào cô ấy.”

Tào Quang Ưng hiểu ra, thật lâu không nói nên lời.

“Minh Thận à, cháu đây là đang đi nước cờ hiểm.”

Trong mắt nhiều người, Yến Dương có lẽ chính là một con tin, là vũ khí dùng để chống lại Vệ Minh Thận. Con tin này quan trọng đến mức nào thì phải xem Vệ Minh Thận có bao nhiêu sợ hãi. Nếu muốn đạt tới bước khiến người khác đến động cũng không dám động vào cô, vậy anh cần phải đứng trên cao tới nhường nào đây?

“Cho nên cháu không còn đường lui nữa rồi.” Vệ Minh Thận cười nhẹ, “Chú Tào, sau này chỉ có thể nhờ vào chú thôi.”

Tào Quang Ưng bỗng cảm thấy kích động, tựa như hồi còn trẻ ở trên chiến trường vậy. 

Ông ấy cười: “Nếu cháu đã tin tưởng chú như thế, chú tự nhiên sẽ không khiến cháu thất vọng.” Ông ấy nói, đôi mắt sắc bén loé sáng, “Đi theo chú, cháu cứ yên tâm.”

*

Lúc ra khỏi phòng làm việc của Tào Quang Ưng đã là nửa giờ sau.

Vệ Minh Thận định trở về phòng chuẩn bị cho cuộc họp buổi chiều, anh vừa bước lên cầu thang thì nhận được điện thoại của thư ký nói cô Yến đến rồi. Vệ Minh Thận không dừng lại mà lập tức đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao gầy quen thuộc ở phía sau một bụi hoa.

“Yến Dương.”

Anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, cô gái tựa như đang ngẩn người, bị tiếng gọi này của anh làm cho giật mình, lúc quay đầu qua, con ngươi hơi co lại. Vệ Minh Thận hiếm khi thấy dáng vẻ nhát gan này của cô, trong lòng phút chốc liền trở nên mềm mại. 

“Sao lại qua đây vậy?”

Tối qua sau khi anh nói xong câu ’em đáng để anh đánh đổi tất cả’, Yến Dương liền rời đi, còn không muốn anh đưa về. Anh hết cách, chỉ đành bảo tài xế lái xe theo sau, xác định cô đã trở về khách sạn an toàn rồi mới yên tâm. 

Yến Dương nhìn Vệ Minh Thận, nhất thời không biết nên nói gì.

Tối qua sau khi nói chuyện với Tiểu Vi xong, cô mất ngủ cả đêm, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Cô không phải là người sợ phiền phức, thậm chí có thể vì tình yêu mà chết, cho nên nếu Vệ Minh Thận là người tự do, mối quan hệ này quang minh chính đại, thì cô sẽ không cố kỵ điều gì mà chấp nhận. Cô không hề hận Vệ Minh Thận, tất cả những chuyện trong quá khứ cô đều có thể không truy cứu. 

Nhưng còn Vệ Minh Thận thì sao?

Anh quả thực có thể từ bỏ mọi thứ vì cô, nhưng nếu như mọi thứ này bao gồm cả bản thân anh thì liệu cô còn có thể chấp nhận được nữa không?

Không. Đây là câu trả lời của Yến Dương.

*

“Vệ Minh Thận, em yêu anh.”

Lời tỏ tình đột ngột khiến cả người Vệ Minh Thận chấn động. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh gần như hận không thể lập tức moi tim mình ra cho cô.

“Dương Dương.” Anh khẽ gọi cô, đưa tay ra kéo cô ôm vào lòng.

Yến Dương ôm lại anh: “Có thể ở bên anh, em sẽ không oán giận bất kì điều gì nữa. Nhưng em không muốn anh vì em mà đi mạo hiểm, em không muốn như vậy.”

“Sẽ không đâu, Yến Dương. Sống cho qua ngày gần bốn mươi năm mới cảm thấy sinh mệnh có chút ý nghĩa, sao anh nỡ lòng lãng phí nó chứ?”

“Anh sẽ cẩn thận lại cẩn thận, sẽ dùng thời gian nhanh nhất để làm những gì mình muốn làm, sau đó, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Vệ Minh Thận an ủi cô, trong sự dịu dàng lộ ra vẻ kiên định. Trên thực tế, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh có mục tiêu rõ ràng như vậy, không phải vì người khác, chỉ vì bản thân. Cảm giác này thực sự tốt không gì sánh bằng.

“Anh nói thật không? Đừng lừa em.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Yến Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, không hi vọng đây chỉ là những lời anh nói ra để an ủi mình.

Nhưng trong mắt Vệ Minh Thận lại chứa đựng một tia thoải mái trước nay chưa từng có, khiến cả người anh trông tràn đầy sức sống.

“Là thật, Yến Dương. Chờ anh.”

Yến Dương nhìn anh chằm chằm vài giây, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Được.”