Quân Tiểu Nam thu hết tất cả những phản ứng của các tộc nhân vào mắt, xem ra mọi người đều rất tích cực và chăm chỉ làm việc.

“Ngày mai chỉ là lần thử đầu tiên mà thôi, nếu đánh bắt được số lượng tôm cá đáng kể, thì về sau việc đánh bắt cá sẽ dần trở thành công việc lâu dài.

”“Tuy nhiên những người không được chọn cũng đừng quá thất vọng, trong bộ lạc vẫn còn có rất nhiều việc cần làm, mọi người đều có cơ hội giành được thức ăn.

”Quả nhiên, khi vừa nghe thấy vẫn còn cơ hội tham gia những công việc khác của bộ lạc, những người vốn đang thất vọng liền vui vẻ trở lại.

“Đúng rồi, ngày mai mọi người vẫn sẽ nhận áo khoác lông vũ và ủng như lần trước.

Sau khi trời sáng, mọi người ăn chút gì đó lót dạ rồi tập hợp ở chỗ này.

”Toàn bộ quần áo và ủng mà Quân Tiểu Nam lấy ra lúc trước, sau khi các tộc nhân sử dụng xong cô liền thu hồi lại, chủ yếu là vì trong một tập thể nếu người có người không thì sẽ rất dễ xảy ra tranh chấp.

Sau khi thu hồi lại, tất cả những thứ này đều được tính là tài sản chung của bộ lạc.


Công việc giặt giũ quần áo cũng có thể giúp một số người già có thêm thức ăn.

Buổi tối hôm nay nhanh chóng trôi qua.

Tuy rằng, trước khi đi ngủ hầu hết những dã nhân nhận nhiệm vụ đánh bắt cá đều hào hứng nói chuyện với gia đình, như thể bọn họ sắp làm chuyện gì đó lớn lao.

Nhưng để giữ tinh thần tỉnh táo, mọi người vẫn tranh thủ đi ngủ sớm.

***Ngày thứ hai, đến thời gian tập hợp, hai mươi dã nhân cường tráng náo nhiệt tụ tập bên cạnh tảng đá nơi tổ chức cuộc họp ngày hôm qua.

“Mọi người dựa theo chiều cao, vóc dáng của mình đến đây lãnh đồ vật.

”Quân Tiểu Nam phí rất nhiều sức lực mới có thể giúp mọi người xếp hàng theo kích cỡ.


Sau đó từng người một tiến lên nhận quần áo và dụng cụ.

“Nam, đây là cái gì?” Thạch vô cùng tò mò vuốt ve thứ vũ khí mới lạ trong tay.

“Cái này gọi là lưỡi liềm, ngươi cẩn thận một chút, có nhìn thấy phần mỏng kia không? Vị trí đó rất sắc bén, đừng để bị cắt vào tay.

”“Ai ui! Máu! Ta chảy máu rồi aaaaa!”Quân Tiểu Nam:…Anh trai này thật là… Cô vẫn chưa kịp nói hết…  Haizz, đúng là không biết nên nói thế nào.

Số lưỡi liềm này là vũ khí phòng thân mà đêm qua cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể tìm thấy trong kho hàng tiếp viện (trung tâm thương mại xuyên qua cùng với Quân Tiểu Nam), nếu chẳng may gặp phải bầy thú đi săn vào mùa đông thì cũng có thể ngăn cản được một vài con.

Ở xã hội hiện đại như Lam Tinh không cho phép mang theo vũ khí lạnh bên người, chiếc lưỡi liềm này cô tìm được bên trong cửa hàng bán hoa nên cũng không tính là mới, mặc dù đã sử dụng qua nhiều lần nhưng chung quy vẫn còn rất sắc bén.

Những thứ như dao phay làm bếp không tiện mang theo bên người.

Lưỡi liềm thì ngược lại, cầm theo rất thuận tay.

Sau khi dùng băng keo cá nhân băng vết thương cho tiểu dã nhân Thạch và phân phát tất cả các thiết bị cho mọi người, Quân Tiểu Nam liền dẫn theo một đoàn người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang và một chiếc lưới đánh cá cỡ lớn mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về phía bờ sông.

.