Quân Tiểu Nam muốn mọi người giao thứ này lại cho cô chủ yếu là vì nó có thành phần plastic nên rất khó có thể tự phân hủy trong môi trường tự nhiên, nhưng nếu vứt nó vào thùng rác trong trung tâm thương mại thì không cần lo lắng về vấn đề ô nhiễm môi trường, mọi thứ đều sẽ được xử lý theo đúng quy trình.

Sau này cô nhất định phải nghĩ cách làm ra băng vệ sinh bảo vệ môi trường! Tuy rằng việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, đại khái có thể mất khoảng mười đến hai mươi năm nữa!“Hóa ra là như thế này, thật sự rất thoải mái!”“Nếu không phải con nhóc nhà ngươi đưa cho ta, suýt chút nữa ta đã dùng da thú.

”Quân Tiểu Nam: Thật may mắn, may mà cô hành động sớm hơn một bước, nếu bị cảm lạnh hay bị nhiễm trùng thì sẽ rất khó chịu.

Sau đó, Nam nhãi con liền lấy ra một ít đường đỏ pha với nước ấm cho Phong uống.

Trải qua chuyện lần này, Quân Tiểu Nam càng ý thức được tầm quan trọng của việc giáo dục sức khỏe thể chất và vệ sinh cá nhân.

Vì thế, vào buổi tối một ngày nọ, toàn thể nữ giới của bộ lạc Châm liền bắt đầu… tham gia một khóa học đặc biệt.


“Thứ này gọi là băng vệ sinh, mọi người dùng nó như thế này, blah blah…”“Sau này mọi người phải nhớ chú ý giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, nếu không sẽ blah blah…”Sau khi nghe hết bài giảng ngày hôm nay, từ người lớn tuổi nhất - lão dã nhân A Mỗ một trăm sáu mươi tuổi đến người nhỏ tuổi nhất - một cô gái bốn mươi tuổi, ai ai cũng được khai sáng.

“Ôi! Hóa ra đây chính là nguyên nhân! Chẳng trách thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy đau bụng.

”“Thứ màu nâu có vị ngọt ngào kia bình thường cũng có thể ăn sao?”Dù sao hôm nay toàn bộ nam giới đều đã bị đuổi ra ngoài.

Có một đứa bé trai chưa hiểu chuyện nghĩ thầm: Hừ! Mấy người a mẫu đang lén giấu thức ăn ngon!Bất quá rất nhanh nó đã bị a phụ đứng bên cạnh giáo huấn: Tên hỗn đản nhà ngươi đừng có nói bừa, ngươi không hiểu đâu…***Chớp mắt, Quân Tiểu Nam đã đến Hỗn Đỗn Đại Lục này được một tháng.

Bên ngoài sơn động vẫn là trời đông giá rét, gió tuyết thét gào, núi non bị che khuất bởi một lớp tuyết dày.

Còn bên trong động lại là một mảnh hòa thuận ấm áp vui vẻ.


Vẫn còn hai tháng nữa mùa đông mới chính thức kết thúc, mấy ngày nay tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, tuy rằng thân thể của dã nhân khỏe mạnh hơn người bình thường nhưng vẫn không thích hợp hoạt động ngoài trời quá nhiều.

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Tiểu Nam Nam liền quyết định để tất cả mọi người cùng trồng rau!Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, chi bằng nhân cơ hội này chỉ dạy mọi người kỹ năng làm ruộng có phải tốt hơn không?“Mọi người đến chỗ tôi nhận hạt giống.

”“Sao trông thứ này có chút quen mắt nhỉ? Hình như là mấy thứ bên trong những loại trái cây kia thì phải?”Vài đứa bé lanh lợi đã phát hiện ra bí mật này.

“Không sai, lần này tôi sẽ chia cho mọi người hai loại hạt giống.

”“Trong đó có một loại gọi là rau dưa, thứ này không khác mấy so với rau dại mà chúng ta ăn vào mùa hè, bất quá nó giòn và non mềm hơn rất nhiều.

”“Một loại khác chính là hạt giống mà lúc trước mọi người ăn trái cây đã phun ra, cũng không biết có thể gieo trồng hay không, hy vọng mọi người cố gắng hết sức.

”“Đúng rồi, thành quả gieo trồng lần này, bất kể là trái cây hay rau dưa đều thuộc về mọi người, không phải là tài sản chung của bộ lạc, mọi người đã hiểu chưa?”.