Giang Mật ôm lấy cánh tay của Tiêu Lệ: "Chồng ơi, cảm ơn anh đã tin tưởng em".Tiêu Lệ siết chặt hàm, không được tự nhiên mà quay mặt đi.Từ chồng rất phổ biến ở Hồng Kông, nhưng trong thành có rất ít người gọi người đàn ông của mình như vậy.Không biết cô học được từ chỗ nào nữa.Cánh tay bị véo nhẹ một cái, cả người anh cứng ngắc, vì giữ thể diện cho cô trước mặt Triệu Đông Mai nên anh mới kiềm chế mà không bỏ tay cô ra.Mặt anh không chút thay đổi nói: "Sau này em kết bạn cũng nên mở to mắt một chút."Giang Mật nhìn khuôn mặt cứng ngắt, lạnh lùng như tấm đá cẩm thạch, nhưng hai vành tai lại đỏ bừng của anh.Đây là ngại ngùng sao?Giống như cô đã tìm được vùng đất mới, cô cười tủm tỉm nói: "Em nghe lời anh."Triệu Đông Mai muốn đỏ mắt, không ngờ Tiêu Lệ lại nói đỡ giúp cho Giang Mật, còn gán cho cô ta cái nhãn là một cô gái xấu xa.Cô ta nhìn hai người ngọt ngào như vậy, chịu không nổi mà che mặt chạy đi.Tiêu Lệ rút tay ra, giữa cánh tay dường như vẫn còn có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại của con gái.Mặc kệ trước kia cô là dạng người như thế nào, nhưng đã vào nhà họ Tiêu thì chuyện quá khứ không cần nhắc tới nữa.
Chỉ cần cô thành thật chung sống với anh thì anh cũng sẽ không đối xử tệ với cô."Năm nay lương thực được mùa, anh tính lấy một nửa lương thực đem đi bán cho trạm lương để em có tiền chi tiêu cho gia đình.
Đến khi đó anh sẽ vào trong huyện tìm việc làm thêm, còn chuyện trong nhà sẽ cần em phải trông nom rồi”.
Tiêu Lệ lấy một xấp tiền từ trong túi ra đưa cho Giang Mật: "Ngày mai là ngày em về nhà mẹ đẻ, em cầm lấy số tiền này đi mua quà hồi môn đi”........Nhà họ Triệu.Cô dâu mới Giang Điềm mặc một chiếc váy bông màu đỏ đang ngồi xổm tại phòng bếp nhặt rau.Mẹ Triệu ngồi ở trên băng ghế nhỏ nói về những món hồi môn: "Của hồi môn của con sẽ đặt mua 6 thuận lễ là gà trống, thịt heo, thuốc lá, rượu gạo, mì sợi, bánh kem.
Đúng rồi, còn có bốn lễ nữa là hai bình đồ hộp, hai bình rượu, hai túi sữa mạch nha, hai túi bánh bông lan."Giang Điềm giật mình, không ngờ nhà họ Triệu ra tay hào phóng như vậy: "Mẹ, trong 6 thuận lễ đã có rượu rồi, mẹ không cần mua thêm 4 lễ ở phía sau đâu”.Cô ta ở nhà bị Giang Mật áp chế, làn da cũng không trắng bằng Giang Mật, khuôn mặt cũng xem là tạm được, nhưng khi lập gia đình thì cô ta gặp được vận may, lập tức xoay chuyển tình thế.Vào lúc Giang Mật kết hôn, nhà trai chỉ có một cái giường, sính lễ đưa cho nhà gái có một cục đường phèn nặng hai cân, và hai bình rượu.Làm sao giống nhà họ Triệu, mua cho cô ta một cái đồng hồ, tám tấm vải len carô sợi bóng, một ít kẹo và tiền sính lễ.
Trong nhà còn đặt mua sáu mươi bốn chân, tứ đại kiện.Với cái bộ dáng nghèo nàn kia của Tiêu gia, chắc là của hồi môn sẽ chỉ có hai cân đường.Giang Điềm cảm thấy rất hãnh diện.Mẹ Triệu tất nhiên cũng biết sáu thuận lễ là đủ rồi, nhưng mà bà muốn giữ mặt mũi cho Giang Điềm.
Không chỉ khiến nhà Giang lão nhị được nở mặt, mà nhà họ Triệu cũng có được danh tiếng tốt..
Xuyên Tới Thập Niên 80 Sau Đêm Tân Hôn Cả Nhà Coi Tôi Thành Bảo Bối