Tiết Giai Duyệt cùng Hứa Ngạn Văn tham gia tiệc rượu, có rất nhiều người quen biết Hứa Ngạn Văn chạy đến chào hỏi anh, Hứa Ngạn Văn cũng chỉ mỉm cười chào, thành thạo đáp lại những lời khen ngợi thương nghiệp của mọi người.

Hứa Ngạn Văn đang cùng đối tác nói chuyện, Tiết Giai Duyệt muốn đến bên cạnh ngồi một chút, lại ngoài ý muốn đụng phải Tống Nghĩa Khôn.

"Sao anh lại ở đây?" Tiết Giai Duyệt nhìn thấy Tống Nghĩa Khôn, hôm nay Tống Nghĩa Khôn một thân tây trang đẹp đẽ, dáng vẻ bảnh bao.

Tống Nghĩa Khôn cũng không nghĩ mình sẽ gặp Tiết Giai Duyệt ở chỗ này, anh ta thấy được cô, gương mặt liền nở một cười thích hợp, "Tới tìm cô đấy."

Hứa Ngạn Văn cùng đối tác vừa dứt lời xong, quay đầu thì lại nhìn thấy Tiết Giai Duyệt cùng Tống Nghĩa Khôn đứng chung một chỗ, cả hai đang cười cười nói nói, khuôn mặt anh tuấn của anh trầm xuống, nhanh chóng sải chân về phía họ. Anh nắm lấy eo của cô gái, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười ứng phó tình địch: "Tống tiên sinh đang thảo luận chuyện gì với vợ của tôi thế?"

Giọng nói của anh đối với Tống Nghĩa Khôn tràn ngập địch ý cùng phòng bị, hành động ôm eo Tiết Giai Duyệt lại mười phần độc chiếm.

Nhớ tới cuộc gọi ở buổi sáng hôm nọ, lúc này Tống Nghĩa Khôn cảm nhận được rõ ràng Hứa Ngạn Văn đối với hắn thái độ mười phần phòng như phòng trộm.

"Tôi với vợ của anh chỉ là bạn bè." Tống Nghĩa Khôn giải thích nói.

Hứa Ngạn Văn gật đầu, ánh mắt quạnh quẽ lướt qua chiếc kẹp cà vạt của đối phương, nó cùng một kiểu với chiếc mà Tiết Giai Duyệt đã tặng anh, tuy rằng màu sắc không giống.

"Quan hệ giữa hai người rất tốt thì phải?" Trong lòng Hứa Ngạn Văn tràn ngập mùi giấm, anh còn tưởng rằng Tiết Giai Duyệt chỉ tặng cho mỗi mình anh thôi, ai ngờ đâu cô còn tặng cho Tống Nghĩa Khôn một cái kiểu dáng y chang. Vị trí của anh trong lòng Tiết Giai Duyệt cũng không quá quan trọng như Hứa Ngạn Văn tưởng tượng, điều này làm anh rất khó chịu.

Chỉ là không đợi Tống Nghĩa Khôn mở miệng, Tiết Giai Duyệt quyết định giải thích trước một bước: "Tống tiên sinh trước đó đã giúp em rất nhiều, không nhờ anh ấy thì em đã không tìm lại được bản thiết kế, bọn em chơi cũng hợp nhau, anh ấy đối với em chiếu cố có thừa, như là anh trai chăm sóc em gái vậy."

Hứa Ngạn Văn chỉ "A" một tiếng, không biết là có tin hay không.

Tiết Giai Duyệt lại nói: "Trước đó bọn em..."


"Giai Duyệt." Hứa Ngạn Văn cắt ngang lời cô; anh thực sự không muốn nghe những lời cô nói về sự tình giữa hai người bọn họ, anh không có hứng thú với việc này, anh chỉ là không thích nhìn cô với Tống Nghĩa Khôn tiếp tục trò chuyện vui vẻ đến vậy; lửa giận đang bập bùng nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế lại, bàn tay to lớn ôm chặt eo thon của cô gái, hai người thân thân mật mật, mắt nhìn về phía trước nói: "Hình như đằng trước là Quách gia gia thì phải, chúng ta qua chào hỏi ông cụ một lát đi."

Nói xong Hứa Ngạn Văn cũng mặc kệ Tống Nghĩa Khôn nghĩ gì, anh trực tiếp kéo Tiết Giai Duyệt tiến về phía trước.

Tiết Giai Duyệt bị Hứa Ngạn Văn kéo đi, cô muốn tránh anh nhưng không được, đành phải mặc kệ anh.

"Hứa..."

"Mọi người xung quanh đều nhìn đấy, em chú ý một chút đi, cho anh chút mặt mũi!" Gương mặt Hứa Ngạn Văn đầy nghiêm túc nhắc nhở Tiết Giai Duyệt nơi này là tiệc rượu, không phải là địa phương nào đó có thể tùy tiện được.

Xung quanh xác thực đã có người nhìn qua, gương mặt Tiết Giai Duyệt đành phải lộ vẻ mỉm cười, ngoan ngoãn theo sát bên người Hứa Ngạn Văn, dáng vẻ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Quách gia gia." Hứa Ngạn Văn mang theo Tiết Giai Duyệt tới gần một ông cụ có mái tóc hoa râm, trên người ông là một thân âu phục màu xanh đậm, dáng người thẳng tắp, tinh thần mười phần đang cùng mọi người xung quanh nói chuyện phiếm, Hứa Ngạn Văn đi lên trước liền nhiệt tình gọi một tiếng.

Quách lão cùng Hứa lão là bạn bè, Hứa Ngạn Văn cùng Tiết Giai Duyệt đều là Quách lão gia tử nhìn xem lớn lên, hai người nhìn thấy Quách lão gia tử còn muốn kêu một tiếng Quách gia gia.

"Ngạn Văn đấy à!" Quách lão gia tử nhìn một chút liền nhận ra Hứa Ngạn Văn, ông cụ cười híp mắt nói: "Sức khỏe của ông nội cháu gần đây thế nào rồi? Lâu lắm không nhìn thấy ông nội cháu rồi, hôm nào ông phải đi thăm ông ấy mới được."

Hứa Ngạn Văn nhân tiện nói: "Sức khỏe ông cụ vẫn tốt lắm ạ, hôm nào ông ấy cũng nhắc tới ông."

Cả người Quách lão ngập tràn niềm vui, cùng Hứa Ngạn Văn nói không ít chuyện, Tiết Giai Duyệt cũng chỉ có thể đứng bên cạnh anh mỉm cười đúng lúc đúng chỗ, cuối cùng thẳng đến khi tiệc rượu kết thúc, Tiết Giai Duyệt cũng không kịp tìm Tống Nghĩa Khôn nói chuyện.

Trên đường trở về, Tiết Giai Duyệt nhận được tin nhắn của Tống Nghĩa Khôn gửi tới, bảo là anh ta về trước rồi, hôm nào có dịp sẽ hẹn cô nói chuyện sau.


Tiết Giai Duyệt cô có ngốc đi chăng nữa cũng biết chuyện tối hôm nay Hứa Ngạn Văn không thoát khỏi liên quan, cô rõ ràng cùng Tống Nghĩa Khôn không có gì, Hứa Ngạn Văn lại hiểu lầm bọn họ, điều này khiến cô có chút khó chịu.

"Giai Duyệt." Về đến trong nhà, Hứa Ngạn Văn nhận ra được suốt quãng đường lúc trở về Tiết Giai Duyệt không nói một câu gì, bèn gọi cô lại.

Tiết Giai Duyệt nghe được anh gọi, bèn dừng bước chân, cô quay người nhìn anh, trên gương mặt lộ ra chút mệt mỏi, "Em mệt rồi, em lên phòng trước đây."

"Em đang tức giận?" Hứa Ngạn Văn đi guốc trong bụng cô gái, tiến lên một bước đe dọa, anh nhìn cô, nói: "Em lại vì Tống Nghĩa Khôn mà giận anh."

"Em không có..."

"Em có đấy, Tiết Giai Duyệt!"

Cả người Tiết Giai Duyệt như cứng lại một chút, lần này cô cũng có chút bực mình: "Đúng, em giận đấy thì sao; em đã nói với anh rồi mà, quan hệ giữa hai người chúng em chỉ là bạn bè mà thôi, việc gì anh phải bóng gió như vậy; vì sao anh vẫn không tin? Rồi việc tối nay như vậy là anh cố ý, đúng không?"

Hứa Ngạn Văn cười mỉa một tiếng, anh đưa tay gỡ chiếc kẹp cà vạt xuống, bàn tay cầm lấy chiếc kẹp hướng Tiết Giai Duyệt nói: "Em nói em giận, nhưng anh cũng bực đến phát cáu cả lên, cái kẹp cà vạt này, em nói là quà em mua tặng anh, nhưng em cũng tặng cho Tống Nghĩa Khôn một cái. Tiết Giai Duyệt, em xem anh là gì đây?"

"Không phải như anh nghĩ đâu, quan hệ của bọn em chỉ dừng ở mức bạn bè, coi nhau như anh em mà thôi." Tiết Giai Duyệt cố gắng muốn giải thích.

Đáng tiếc Hứa Ngạn Văn không tin, anh chỉ lạnh lùng nói: "Hai người như thế mà là bạn bè à? Chẳng có bạn bè nào mà đối xử với nhau như thế cả? Đồ hắn tặng thì em vẫn đang đeo trên cổ kia kìa, đồ anh tặng thì em vứt ở xó nào rồi, hả? Thời điểm hai người cười nói vui vẻ ấy, có thử nghĩ đến tâm trạng của anh chưa?"

Tiết Giai Duyệt: "..."

Hóa ra không phải là cô hoa mắt nhìn nhầm, Hứa Ngạn Văn thật sự là có đi qua quảng trường An Khang, lúc đó cô cũng nhìn thấy.


"Lúc đó anh ở đâu?" Tiết Giai Duyệt giống như là muốn lại xác nhận lại mà hỏi anh: "Anh nhìn thấy rồi? Vậy lúc em tới tìm anh, tại sao anh lại đi mất chứ?"

Hứa Ngạn Văn cười lạnh một tiếng, "Sao anh phải ở lại làm gì, ở lại để nhìn hai người thân thiết cắm sừng anh à?"

"Em nói rồi, không phải như anh nghĩ đâu, chúng em chỉ là..." Tiết Giai Duyệt muốn nói cho Hứa Ngạn Văn chân tướng, thế nhưng lời đến khóe miệng, Tiết Giai Duyệt lại nhịn xuống, cô thực sự muốn nói rõ ràng chân tướng cho Hứa Ngạn Văn nghe, tuy nhiên lại sợ sau khi anh biết chân tướng sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn cô, đối xử với cô như hai người xa lạ.

"Bọn em là gì?" Hứa Ngạn Văn nhìn chằm chằm gương mặt xinh xắn của cô gái, con ngươi đen nhánh đang lóe lên, anh muốn nghe cô giải thích nghiêm túc mà không phải thái độ lập lờ, ấp a ấp úng như gà mắc tóc.

Bàn tay của Tiết Giai Duyệt nắm chặt lại, cố gắng lấy dũng khí nói với anh: "Tóm lại không phải là quan hệ như anh nghĩ, em và Tống Nghĩa Khôn chẳng có quan hệ gì, chỉ xem nhau như bạn bè bình thường thôi."

Nghe được đáp án không khác trước là mấy, Hứa Ngạn Văn nói không thất vọng là giả, mắt anh nhìn Tiết Giai Duyệt thật lâu, khóe miệng giật giật, muốn nói nhưng vẫn là nói không nên lời, anh không có cách nào bày tỏ cảm xúc của mình, sợ không khống chế bản thân kịp lúc mà nói ra những lời khó nghe làm tổn thương cô, bèn quyết định quay người đi.

Tiết Giai Duyệt nhìn xem bóng lưng của Hứa Ngạn Văn, thân hình của anh phảng phất như bị một tầng bóng ma bao phủ, có chút tịch mịch, làm tim cô nhói lên từng hồi.

Chớp mắt một cái, Tiết Giai Duyệt cuối cùng cũng chạy thật nhanh tới, giang hai cánh tay ôm chặt lấy anh, khuôn mặt áp vào tấm lưng rộng lớn của anh, cả hai người như hòa vào làm một.

Hứa Ngạn Văn đang định mở cửa ra khỏi phòng, bản thân anh vẫn hết sức kiềm nén cơn giận; bèn buông tầm mắt xuống, cất giọng lạnh lùng mà nói: "Em bỏ tay ra."

"Còn lâu em mới bỏ!" Tiết Giai Duyệt chơi xấu, càng dùng sức ôm chặt anh.

Sắc mặt anh hơi đổi một chút, tay nắm cửa cũng buông ra, bàn tay to khỏe lạnh lùng mà tách cánh tay Tiết Giai Duyệt ra, không muốn trút giận lên cô.

Cảm nhận được ý đồ của Hứa Ngạn Văn, Tiết Giai Duyệt kinh hoảng kêu lên, thanh âm nghẹn ngào, "Không, anh đừng có mơ, em không buông tay, cũng không thả ra đâu..."

Cơ mà sức lực giữa nam với nữ khác biệt lớn, Tiết Giai Duyệt vẫn không phải là đối thủ Hứa Ngạn Văn đối thủ, cô muốn một mực ôm chặt lấy anh nhưng cuối cùng vẫn là bị anh đẩy ra.

"Em không muốn..." Hai tay vừa mới buông ra, Tiết Giai Duyệt chịu không được liền khóc lớn, vừa uất ức vừa gấp gáp muốn ôm lấy Hứa Ngạn Văn, cánh tay mảnh khảnh kéo áo anh liên tục.


Hứa Ngạn Văn chỉ cúi đầu lạnh nhạt nhìn cô gái, rõ ràng trong lòng có thật nhiều lời muốn nói nhưng làm thế nào cũng không cất nên lời, chính là anh không nỡ, cho dù anh đã từng nói với cô rồi, nếu như một ngày nào đó Tiết Giai Duyệt thích ai khác, anh cũng sẽ quả quyết buông tay, thế nhưng tới bây giờ mới biết, anh thực sự một chút cũng chẳng muốn nghe cô nói ra, cũng chẳng thể nào buông tay cô được nữa.

"Hứa Ngạn Văn, chồng à, cầu xin anh..." Tiết Giai Duyệt từ đầu đến cuối không chịu buông tay, một mực hướng trong ngực Hứa Ngạn Văn mà nhào vào, Hứa Ngạn Văn cảm thấy tâm can tì phổi mềm nhũn, giận cô không nổi, cũng không buông nổi.

Nhân cơ hội này, Tiết Giai Duyệt hai tay lại một lần nữa ôm chặt lấy anh không thả, khóc đến mười phần thương tâm, "Hứa Ngạn Văn, anh là tên khốn, làm sao anh có thể đối xử với em như vậy, sao anh dám làm thế.."

"Em với Tống Nghĩa Khôn chẳng có tí quan hệ nào cả, chỉ là đem anh ta coi như anh trai, như trưởng bối, là bạn tâm giao mà thôi, người em thích là anh, em thích anh chứ có phải thích anh ta đâu..."

"Nói lại lần nữa!" Tròng mắt đen nhánh của đối phương nhìn cô chằm chằm.

"Hả..." Tiết Giai Duyệt vừa mới khóc đến hổn hển, đột nhiên nghe được Hứa Ngạn Văn nói như vậy làm cô không khỏi sửng sốt.

"Anh nói, em nói lại câu vừa nãy cho anh!" Hứa Ngạn Văn trầm giọng nhắc.

"Em với Tống Nghĩa Khôn không có tí quan hệ nào cả..."

"Không phải câu này!" Hứa Ngạn Văn khẽ chau mày nói: "Là câu cuối cùng."

Lúc trước Tiết Giai Duyệt sốt ruột, sợ hãi Hứa Ngạn Văn giận mình, mới có thể vừa khóc vừa gào, ngoài miệng phản ứng so đầu óc còn nhanh hơn, nghĩ cái gì thì nói cái đó.

Bây giờ lại nghe Hứa Ngạn Văn yêu cầu như vậy, lý trí của Tiết Giai Duyệt cũng trở lại, nhớ tới những lời mình đã nói, mặt cô lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn là đem lời nói ra, "Em thích anh, người em thích vẫn luôn là anh."

"Em lặp lại lần nữa!"

"Người em thích chính là anh, ư..."

Lời chưa nói hết, Hứa Ngạn Văn đã vội vàng hôn lên đôi môi của cô gái, cánh tay to lớn ôm chầm lấy cô, nhắm thẳng phía giường mà đến.