Hai ngày này Cừu Lệ không về biệt thự, nhưng trong hoa viên lại xuất hiện một cái xích đu xinh xắn, trên đỉnh là 1 giàn nho.

Lúc Nặc Nặc ngồi chơi xích đu, mẹ Trần cùng mấy người hầu đứng ở một bên nhìn, sợ cô không cẩn thận sẽ bị ngã.

Cô nghiêng đầu hỏi bà: "Cừu Lệ đâu rồi ạ, sao anh ấy không về nhà?"
Mẹ Trần lạnh mặt: "Phu nhân, Cừu tổng bận công việc."
Nặc Nặc gật đầu, dáng vẻ có chút mất mát: "À."
Nhưng trong lòng cô lại thầm cân nhắc, xem ra Cừu Lệ tính chịu đựng 1 mình.

Cô không có tính mèo khóc chuột, vốn dĩ đã cố ý làm chuyện xấu cho nên không cần thiết giả mù sa mưa mà quan tâm Cừu Lệ.

Anh không về cô còn tự do vui vẻ hơn, nhưng hai ngày này cô vẫn sợ tai mắt của Cừu Lệ nên vẫn rất cẩn thận không về phòng ngủ của mình mà vẫn ngủ ở phòng của anh.

Nhưng đến tối cô đã phát hiện đầu bếp đang chuẩn bị những món ăn thanh đạm.

Trong lòng cô cả kinh, quả báo đến nhanh quá vậy?
Mới sáng cô còn làm bộ nhớ anh, ra vẻ mất mát, đến buổi tối anh đã quyết định về ngay? Tên nam chính này không muốn sống nữa hả?
Mà cũng coi như nghiệm chứng thành công phỏng đoán của cô, Cừu Lệ đúng là đã cho người giám sát Nặc Nặc.

Trong xương cốt anh vẫn là tên cuồng khống chế như trước.

Nếu nói trong biệt thự có lắp camera mini thì cô cũng tin.

Nặc Nặc gấp gáp, mới hai ngày mà Cừu Lệ đã về, cô phải làm sao bây giờ?
Hơn 6 giờ tối, Nặc Nặc nghe thấy tiếng xe của Cừu lệ.

Cô thay một bộ quần áo thật đẹp, ghé vào lan can lầu 2 vui vẻ hỏi mẹ Trần: "Anh ấy về rồi ạ?"
Mẹ Trần nói: "Vâng, phu nhân."
"Vậy con đi đón anh ấy."
Nặc Nặc đi dép lê, lúc chạy xuống dưới, cô cắn răng hạ quyết tâm, ra vẻ vô ý mà giẫm hụt bước cầu thang.

"Phu nhân." Dưới ánh mắt hoảng sợ của mẹ Trần, Nặc Nặc lăn từ trên cầu thang xuống.

Cô đã cố ý bảo vệ đầu nhưng cơn đau đớn mãnh liệt vẫn khiến cô choáng váng.

Không chỉ có mẹ Trần, những người làm trong biệt thự đều sợ hãi.

Nặc Nặc ngã trên mặt đất, mẹ Trần không dám đụng vào, sợ nếu bị thương đến xương cốt, không cẩn thận còn khiến cô bị nghiêm trọng hơn.

Cô đau quá nhưng lại không thấy hối hận.


Tuy tính cách cô nhu nhược nhưng đã đưa ra quyết định gì thì sẽ tuyệt đối không lo trước lo sau.

Chỉ có như vậy, Cừu Lệ mới không chạm vào cô.

Cừu Lệ xuất hiện nhanh hơn cả tưởng tượng của Nặc Nặc.

Người đàn ông lạnh mặt đi tới, ngồi xổm trước mặt cô, rốt cuộc mới thấy thần sắc của anh có chút hốt hoảng.

Vốn dĩ cô muốn khóc mà không khóc được, nay thấy chính chủ tới thì nước mắt bỗng trào ra.

Cô khóc thành tiếng: "Cừu Lệ, tay em đau quá huhu, có phải tay với chân em đều gãy hết rồi không??"
Trong mắt Cừu Lệ tràn ngập vẻ đau xót, sờ sờ gương mặt của cô: "Không đâu, ngoan đừng động, bác sĩ tới ngay bây giờ đây."
Sau đó anh lập tức quay đầu, bạo nộ gầm lên với đám người phía sau: "Bác sĩ đâu? Mấy người mù hết à, sao còn chưa cút đi gọi bác sĩ?"
Nhóm bác sĩ rất nhanh đã tới, trước tiên kiểm tra vết thương của Nặc Nặc, nhìn Cừu Lệ đang phẫn nộ thì vội vàng giải thích: "Cừu thiếu, xương cốt không bị gì nghiêm trọng, vết thương cũng không quá nặng, ngài đừng lo lắng quá."
Vừa nghe vết thương không quá nặng, trái tim Nặc Nặc gần như muốn nát ra.

Cô đã làm đến mức như vậy rồi mà còn không thành, có lẽ do lầu hai không đủ cao, dướ đất còn trải cả thảm nữa.

Cô mặc kệ, khóc nấc lên: "Cừu Lệ, em đau lắm."
Trái tim Cừu Lệ như bị ai đó siết chặt, đau đớn cứ ập tới từng cơn một.

Anh muốn đá chết mấy tên lang băm chỉ biết vâng vâng dạ dạ này, nhưng Nặc Nặc đang ở đây, anh đành cố nhịn lại, chỉ lạnh mặt nói: "Mấy người nhìn ông đây làm gì? Còn không mau chữa cho cô ấy."
Có những lời này của anh, năng suất cũng cao hơn nhiều.

Trong biệt thự có cả phòng chữa bệnh, bên trong có rất nhiều thiết bị công nghệ cao.

Tuy không tiện bằng ở bệnh viện nhưng cứ chạm vào là cô lại kêu đau nên Cừu Lệ quyết định để bác sĩ chữa trị tại nhà cho cô.

Chụp x quang xong, bác sĩ nhẹ nhàng thở ra, xương cốt đúng là không bị ảnh hưởng, chỉ có mắt cá chân bị xoắn lại, còn đâu chỉ là vết thương ngoài da.

Bọn họ bôi thuốc cho cô xong, sau đó vội vàng rời đi.

Nặc Nặc lăn lộn 1 hồi thì cũng ngủ thiếp đi.

Khuôn mặt nhỏ táu nhợt, lông mi cong dài rũ xuống giống như hai cánh bướm uể oải ỉu xìu.

Bởi vì đau đớn mà môi cô cũng không được hồng hào như mọi khi.

Nhưng nốt ruồi son ở khóe mắt kia lại càng thêm kiều diễm ướt át.

Trên lông mi của Nặc Nặc còn dính nước mắt, dáng vẻ hết sức mảnh mai đáng thương.


Cừu Lệ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, mà cô không hề hay biết, ngủ cực kì say.

Anh nhìn vết thương ở khuỷu tay cô, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Bình thường chỉ cần hơi dùng sức chạm vào thì da cô cũng sẽ để lại dấu vết, bây giờ không biết cô đã đau thành dạng gì.

Anh nhịn đau đã thành thói quen, nhưng lại không ngờ rằng cũng có ngày anh không chịu nổi khi thấy người khác bị thương.

Trong lòng anh rất giận, lúc đi ra ngoài, sắc mặt cũng âm trầm khó coi.

Mẹ Trần nghe bác sĩ nói Nặc Nặc không có chuyện gì thì nhẹ nhàng thở ra.

Thấy Cừu Lệ, bà bình tĩnh trần thuật: "Phu nhân nói muốn đi đón ngài, lúc đi xuống lầu không cẩn thận bước hụt."
Cừu Lệ cảm thấy thật vớ vẩn, cô mà lại ra đón anh?
Nhưng có một loại khát vọng mãnh liệt sai khiến anh phải tin tưởng, rõ ràng anh không nên tin, mà anh cũng chẳng ngốc đến vậy.

Chỉ là trong lòng phập phồng, mềm đến kì cục.

Anh nhắm mắt, sau đó mới nói với mẹ Trần: "Ừ, sắp xếp chỗ ở cho mấy bác sĩ, bao giờ cô ấy đau thì kịp thời chữa trị."
Bác sĩ nói dùng thuốc gây tê và thuốc giảm đau nhiều không tốt.

Lúc Cừu Lệ vào phòng trông cô, nỗi lòng lại hoàn toàn không bình tĩnh được.

Chỉ kém một chút thôi là anh sẽ rơi vào cuộc sống như trong mơ này.

Thái độ của cô thay đổi quá nhanh, Cừu Lệ không ngu, anh biết đó là giả.

Nhưng mỗi lần cô cười đều ấm áp khiến anh run rẩy.

Khi cô khóc cũng có thể khiến trái tim anh rung lên như muốn vỡ vụn.

Anh tình nguyện lừa mình dối người, tin cô cũng có chút thích mình, hà tất phải nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần cô ở bên anh là được rồi.

Anh lẳng lặng nhìn cô chằm chằm trong chốc lát.

Sau một lúc, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, không biết có phải do câu "thiếu nữ 18 thay đổi rất rõ rệt" hay không, mà anh cảm thấy dáng vẻ của cô bây giờ rất khác với mấy tháng trước.

Đẹp đến kinh tâm động phách.

Bây giờ dáng vẻ này của cô cũng không có nửa phần để người ta có thể liên tưởng đến Tống Nặc Nặc trước kia.


Bởi vì đau nên cô ngủ không lâu thì tỉnh lại.

Lúc cô tỉnh, bên ngoài đã tối đen.

Cừu Lệ chỉ bật một bóng đèn ngủ ấm áp, cô vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh mắt chuyên chú đến mức quỷ dị của anh.

Trong lòng Nặc Nặc run lên, không rõ anh đang nghĩ cái gì.

Cô thử giật giật ngón tay, phát hiện vết thương trên tay không nghiêm trọng lắm.

Đôi mắt cô ướt dầm dề, ủy khuất nhìn Cừu Lệ: "Hôm trước anh nói trễ một chút sẽ về với em mà, làm em đợi rõ là lâu mà cũng không thấy anh về."
Anh thở dài: "Tôi sai rồi, Nặc Nặc, em đừng giận tôi được không?"
Nặc Nặc cảm thấy Cừu Lệ rất có tư cách làm "anh hùng đổ vỏ", cô cũng không nghĩ anh sẽ phối hợp như vậy.

Cô không làm khó anh nữa, ngoan ngoãn đáp" "Vâng."
Sau đó cô chớp chớp mắt, hốc mắt đỏ bừng, ra vẻ cực kì tủi thân: "Em nhớ anh, anh ôm em một cái đi."
Tim anh đập nhanh hơn, không khí chui vào phổi, mang theo sự đau đớn nhợt nhạt cùng khoái cảm không nói rõ được.

Nói thật hay là nói dối, anh cũng không muốn phân biệt.

Anh xoa xoa gương mặt mềm mại của cô, nhẹ nhàng hôn hôn: "Tôi ôm em sẽ đau đấy, ngoan, ngủ một giấc, một thời gian nữa sẽ ổn thôi."
Nặc Nặc nhẹ nhàng thở ra, còn may là anh không ôm thật.

Loại người chỉ hận không thể khảm cô vào trong xương cốt vậy mà cũng biết nhẫn nhịn.

Chứng minh nước đi này của cô không hề sai.

Cô nhắm mắt lại, cô biết anh đang chuẩn bị hôn lễ.

Chính là hôn lễ này không thể tổ chức được, giấy kết hôn thì thôi đi, rốt cuộc cũng không có mấy người biết.

Nhưng nếu thật sự tổ chức hôn lễ, dựa theo tính cách bừa bãi của anh thì chỉ sợ hơn phân nửa cái nước này sẽ biết.

Khi ấy cô mà "phản bội" anh, thì phỏng chừng ngay cả ý nghĩ "giết cô rồi hủy xác" cũng có.

Thế này là tốt rồi, không cần bị anh ngủ, cũng không cần tổ chức hôn lễ.

Chỉ cần dưỡng thương đến tháng 9 thì cô sẽ được giải phóng.

Nhưng Nặc Nặc không nghĩ tới chính là, một người cuồng công việc như anh lại không đến công ty, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh cô.

Anh canh giữ cô giống như cô là 1 đồng xu cuối cùng vậy.

Nặc Nặc nghĩ, thôi được rồi, nhìn anh lâu thì cũng thấy anh không đến mức đáng ghét ghê tởm.

Lúc anh không cưỡng ép cô vì sợ làm cô đau, Nặc Nặc còn cảm thấy anh rất đẹp trai và man.


Dù sao cô cũng không ở bên anh cả đời, ở với anh thời gian này coi như thành tiên trước độ kiếp vậy.

Ngày 22 tháng 6, có kết quả thi đại học.

Lúc Nặc Nặc tra thành tích, cô vẫn có chút khẩn trương và kích động.

Cuối cùng cũng có điểm, cô vẫn không nhịn được mà thấy vui vẻ.

Điểm tối đa là 750, cô thi được 647 điểm.

Một thành tích không tệ, thậm chí còn tốt hơn kết quả thi đại học ở thế giới thực của cô.

Cô có thể đỗ vào phần lớn trường đại học ở trong nước.

Thần sắc Cừu Lệ lãnh đạm nhìn cô một cái, cô cao giọng nói: "Rõ ràng là em lợi hại nha, mẹ Trần nói lúc trước anh thi hóa học và sinh học còn không đủ điểm tiêu chuẩn."
Anh cười nhạo một tiếng, trong mắt tỏ vẻ khinh thường.

Nặc Nặc xuống giường, nhảy lò cò 1 chân đến bên cạnh anh, anh nhíu mày đỡ lấy cô.

Cô hết sức vui mừng nhào vào trong lòng Cừu Lệ: "Nhưng anh lợi hại nhất nhé, kiếm tiền giỏi, đánh nhau giỏi mà hù dọa người khác cũng giỏi nữa."
Anh xoa bóp hai má cô: "Không có từ nào tốt đẹp, hửm?"
Nhưng anh lại chẳng có chút tức giận.

Mi mắt cô cong lên, ngửa đầu dùng môi nhẹ nhàng hôn qua cổ anh.

Nặc Nặc nhìn hầu kết anh lăn lộn, mềm như bông nói: "Cừu Lệ, em muốn học đại học, anh cho em đi được không?"
Mắt anh lạnh xuống, rũ mắt nhìn cô.

Cô bẹp miệng, uất ức nhìn anh: "Em thật sự rất muốn đi mà, yên tâm đi, em sẽ không rời khỏi anh đâu." Cô giảng giải: "Anh xem, giấy kết hôn cũng nhận rồi, em cũng không chạy thoát được anh, anh lợi hại như vậy em cũng chẳng phí công vô ích làm gì."
Cừu Lệ cười nhạt: "Vậy là em lực bất tòng tâm?"
"..." Nặc Nặc cảm thấy mỗi lần nhắc tới chuyện này, Cừu Lệ sẽ tự động trở về chế độ bá đạo tổng tài, âm tình bất định, nghi ngờ toàn thế giới đều có ác ý với mình.

Cố chấp đến quá mức.

Nhưng cô đã sớm nghĩ ra cách để khiến anh phải đồng ý.

Má cô ửng đỏ: "Cừu Lệ, anh cúi đầu xuống đi."
Anh lạnh nhạt nhìn cô, cũng không phối hợp.

Nặc Nặc nói: "Em không nói chuyện học đại học, em muốn nói cho anh nghe một bí mật."
Anh ôm lấy eo cô, lúc này mới cúi đầu nghe cô nói.

Khi đó là cuối tháng 6, trước cửa sổ có tiếng côn trùng rả rích kêu.

Giọng nói cả thiếu nữ mềm mại, ngay cả không khí cũng lây dính mùi hương ngọt ngào.

Anh nghe thấy cô nói: "Anh cho em đi học đi mà Cừu tiên sinh, anh trai Cừu Lệ...ông xã...".