Edit: Giai Kỳ.
Thái độ của anh cường ngạnh bá đạo, trong lòng Nặc Nặc sợ hãi, cổ tay vì giãy giụa mà cũng phát đau.
Nặc Nặc biết anh đã hạ quyết tâm.

Cừu Lệ chỉ tin tưởng bản thân mình, lúc đầu cô còn định nói hết mọi chuyện, nhưng hoặc là anh không tin, nếu tin thì dựa vào tính cách của nam chính, nhất định sẽ giữ cô thật chặt.
Cả người Nặc Nặc túa mồ hôi lạnh, không thể nói, nếu nói, hoặc là anh sẽ giết cô, hoặc là sẽ vĩnh viễn giam cầm cô trong căn biệt thự này.
Cừu Lệ đã cởi cúc áo của cô.
Da thịt thiếu nữ như ngưng chi, dưới ánh đèn lại xinh đẹp đến kì cục.
Trong mắt anh nhiều thêm vài phần nhu tình, cúi xuống nhẹ nhàng hôn vành tai của cô.
Nặc Nặc vừa xấu hổ vừa tức giận, cô còn nhớ rõ đêm nguyên thân tròn 18 tuổi, tên này đúng là vừa lành sẹo đã quên đau.
Nặc Nặc biết lần này Cừu Lệ thật sự muốn, đành nói lung tung: "Tay tôi đau, bụng đau, lưng cũng đau nữa."
"Cố chịu đi."
Tức chết Nặc Nặc rồi, giọng nói của cô còn mang theo nức nở: "Tôi muốn đi tắm, anh không thấy người tôi hôi à?"
Anh cảm thấy buồn cười, cô sợ đến thế cơ à?
Cừu Lệ nghĩ nghĩ, tuy trên người cô rất thơm, nhưng uống rượu xong có lẽ cô khó chịu, tắm rửa cho tỉnh táo một chút cũng tốt.
Anh cởi đầu cà vạt trên thành giường, sau đó lại bế cô đi vào phòng tắm.
Nặc Nặc càng sợ hãi, cái tên Cừu Lệ biến thái này, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác hít thở không thông, gần như chết chìm trong bồn tắm.
Hơn nữa Cừu Lệ vẫn đang trói tay cô.

Cổ tay bị trói sau lưng, có giãy thế nào cũng không thoát được.
Bây giờ đã là tháng 6 nên Nặc Nặc chỉ mặc áo sơmi trắng, chỉ cần cởi mấy cúc áo là có thể thấy được áo lót cùng màu ở bên trong.
Nặc Nặc xấu hổ và giận dữ vạn phần nhưng cô biết nếu mình còn không nghĩ được cách gì thì sẽ thật sự xong đời.
Cô đỏ mặt nói: "Tôi đến tháng."
Cừu Lệ lạnh lùng rũ mắt nhìn cô.
Cô gấp đến nỗi muốn khóc: "Thật đấy, tôi không có lừa anh đâu.

Anh biết đến tháng là gì không, là kinh nguyệt đất, con gái tháng nào cũng có mấy ngày như vậy.

Anh tha cho tôi đi mà huhuhu."
Tính tình cô vốn đã hay thẹn thùng, chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày cô phải giải thích tỉ mỉ chuyện đó với một người đàn ông.
Tuy Cừu Lệ là thẳng nam cứng như sắt thép, nhưng anh cũng biết làm vào ngày cô tới tháng thì không tốt với thân thể của cô.
Nếu là thật thì anh đương nhiên sẽ không ép, anh muốn cô bình an khỏe mạnh cả đời.

Nhưng nếu dám lừa anh...
Anh thấy dáng vẻ cô sắp khóc đến nơi, duỗi tay kéo khóa quần jean của cô.
Nặc Nặc ngây ra: "Anh muốn làm gì?"
Anh cười nhạo: "Kiểm tra."
Cô sắp bị tên bệnh tâm thần này ép cho phát điên rồi, anh còn mặt mũi nữa không vậy? Hơn nữa Cừu Lệ không phải nói chơi, anh thật sự muốn làm như vậy.
Nặc Nặc nói đến tháng đương nhiên là lừa anh, cuộc sống không nhiệm màu và trùng hợp như được viết trong tiểu thuyết, cô cũng không có loại may mắn này.

Cô xoắn người muốn trốn, tức đến nỗi nói cũng không lựa lời: "Cừu Lệ, anh là đồ biến thái, kẻ điên, tội phạm cưỡng dxx."
Ý cười của anh lạnh vài phần.
Quần jean đã bị cởi ra, rõ ràng là đêm mùa hè, bên trong biệt thự mở điều hòa, Nặc Nặc cảm thấy giữa hai chân mình lạnh căm căm.
Cô kẹp chặt chân, phòng tắm rất lớn lại xa hoa, giãy giụa suy nghĩ muốn cách xa anh một chút.
Nhưng chút sức lực này của cô chẳng bõ bèn gì.
Nặc Nặc đã gần khóc đến nơi, cô muốn quỳ xuống dập đầu với Cừu Lệ, chỉ cầu mong anh có thể buông tha cho cô.
Cô phòng ngày phòng đêm, chỉ với hi vọng duy nhất là sẽ không có quan hệ gì với anh nữa.

Nhưng cực khổ hơn nửa năm lại rơi vào tình trạng này, cô thật sự không muốn quay trở về những ngày trước giải phóng.
Trong giây phút bàn tay anh duỗi đến, Nặc Nặc vừa thẹn vừa giận đến nỗi hai tai cũng đỏ lên.
Cô đột nhiên nhớ tới những lời mẹ Trần nói ngày trước.

Mẹ Trần nói vốn dĩ tính cách của Cừu Lệ đã cứng rắn ương ngạnh, nếu cô càng phản kháng thì hậu quả sẽ càng tệ.

Chi bằng cô làm nũng với anh một chút, có lẽ cô sẽ có hy vọng.
Cô lại nhớ tới buổi sáng hôm ấy sau khi thắt cà vạt cho Cừu Lệ xong, anh đã sung sướng thế nào, cô nói muốn tiền boa, anh không ngần ngại mà đưa hẳn thẻ đen cho cô.
Từ lúc Nặc Nặc 6 tuổi, cô đã không còn làm nũng với ai nữa.
Nhưng để ngăn anh lại, cô cần thiết phải làm.
Trước một giây anh kịp chạm vào cô, Nặc Nặc nóng nảy, cô còn chưa nghĩ xong lời kịch.

Người đàn ông rũ mắt, cô bị bắt dựa lưng vào tường lạnh như băng, tay không động đậy được, chân cũng bị chống lại.
Cô nhón chân, hôn nhẹ vào sườn mặt của anh.
Đêm hè tháng 6, bên ngoài biệt thự là tiếng côn trùng kêu rả rích, gió đêm nhẹ nhàng lại dịu dàng, trên bầu trời là vô vàn những ngôi sao lấp lánh.
Động tác của anh dừng lại, ánh mắt rơi trên gương mặt cô.
Cứ như vậy trong nháy mắt, một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mềm mại chạm vào, Cừu Lệ cứ ngỡ mình bị ảo giác.
Nhưng anh nhìn thấy gương mặt đỏ như lấy máu và dáng vẻ xấu hổ đến nỗi gần khóc của cô.
Cừu Lệ biết đó không phải ảo giác.
Nặc Nặc thấy anh tạm thời dừng tay, sau khi vui vẻ trào lên thì lại là bi thương vô hạn.
Cừu Lệ là ai chứ, lòng tham không đất, chưa bao giờ để cô làm chủ mọi chuyện.
Cô âm thầm cắn răng, lại khẽ nhón chân lên.

Nhưng nụ hôn lần này dừng ở khóe môi.

Nặc Nặc lui xuống, cô cảm thấy thật đáng sợ, còn rất xấu hổ nữa.


Cô lại bắt đầu nghĩ đến lời kịch để cầu xin Cừu Lệ tha cho mình.
Nhưng Cừu Lệ lại cười, nụ cười rất dịu dàng.
Nặc Nặc rất ít khi thấy một Cừu Lệ với đôi mắt sáng ngời như vậy.
Lần đầu tiên vẫn là sau khi anh ôm cô ra khỏi phòng khách sạn của Vệ Vịnh, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Thậm chí Nặc Nặc còn có một cảm giác kì quái, giống như chỉ cần cô luôn ngoan ngoãn như vậy, thì cô muốn cái gì Cừu Lệ cũng sẽ cho cô.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động đến gần anh.
Tuy mục đích vẫn là muốn cách anh xa hơn.
Giọng nói của Nặc Nặc vốn dĩ đã mềm mại, nếu cô thật sự muốn làm nũng với ai, thì sẽ đáng yêu đến mức tim cũng phải nhũn ra.

Trán cô tựa vào trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập như điên của anh, ngữ khí mềm như bông, nũng nịu quyện vào nhau: "Cừu Lệ, tôi thật sự đau lắm đó nha."
Mắt anh trong nháy mắt hoa lên, cả người tê tê dại dại.
Anh thừa nhận anh xong đời rồi.
Tuy Nặc Nặc rất có thể đang nói dối, nhưng anh thật sự không chống đỡ được cảm giác đáy lòng bủn rủn thế này.

Anh thừa nhận anh mê cô đến nỗi thần hồn điên đảo.
Cừu Lệ nắm lấy bả vai của cô, xoay người cô lại..