Edit: Dora (@nhuydora)
Beta: Giai Kỳ


"Anh ta là ai vậy nhỉ?"


"Tớ không biết, hơn phân nửa là tới tìm hiệu trưởng đi, ha ha, chẳng có khả năng đi họp phụ huynh đâu."


Thất Trung là trường công lập khác với trường quý tộc thuộc diện tư lập. Học sinh ở đây đa phần đến từ gia đình bình thường, phô trương như thế là vô cùng hiếm thấy. Huống chi cũng có mấy nam sinh am hiểu siêu xe, kích động đến mức không dừng lại được, kể cho những bạn học ngây thơ mấy loại siêu xe vừa phát hành gần đây.


Ngay cả Lữ Tương cũng mặt đầy hưng phấn đến xem náo nhiệt: "Anh ta ngầu thật, đúng là kẻ có tiền. Nặc Nặc, cậu nói xem anh ta đến trường mình làm gì nhỉ, quyên tiền cho trường học? Sửa lại thư viện?"


"..."


Nặc Nặc không thể không thừa nhận, trong phim truyền hình nam chính lái con xe trăm vạn ra vẻ bá đạo tổng tài có một phần khôi hài, mươi phần mắc bệnh ảo tưởng. Nhưng mà đến ngoài hiện thực rồi, người đàn ông một thân tây trang đen tiêu sái, theo sau là bảo tiêu và siêu xe...


Trông vô cùng vô cùng lợi hại.


Tận mắt nhìn thấy mang mười phần lực sát thương. Nặc Nặc nghe được đám nữ sinh mơ mộng được gả vào hào môn.


Nhưng Nặc Nặc không có cách nào để thả lỏng tâm trạng đi theo bọn họ xem náo nhiệt, trơ mắt nhìn Cừu Lệ dẫn theo đám bảo tiêu lên lầu. Bạn học bên cạnh kích động đến điên người, đã quên mất vẫn còn đang họp phụ huynh trong phòng.


"Trời đất, anh ta đi vào khu dạy học."


Không chỉ mình khối 12, nguyên dãy nhà học ai nấy đều hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.


Triệu Lệ đang kiểm kê nhân số trong phòng, nghe bên ngoài ầm ĩ liền dùng sách giáo khoa vỗ vỗ trên bục giảng: "Học sinh bên ngoài yên tĩnh chút."


Cừu Lệ trực tiếp đi lên lầu ba, hướng về phía phòng học của Nặc Nặc.


Các bạn học vừa khẩn trương vừa hưng phấn nhìn người đàn ông siêu cấp có tiền này.


Lữ Tương đỏ mặt, nói nhỏ bên tai Nặc Nặc: "Không phải chứ! Anh ta tới họp phụ huynh thật sao? Họp cho ai vậy nhỉ?"


Nặc Nặc cảm thấy thẹn.


Cô không muốn gạt Lữ Tương, giọng nói nhỏ như muỗi kêu đáp lại: "Anh ta tới họp cho tớ."


"Nặc Nặc cậu nói...Mẹ nó!" Lữ Tương ngây ngốc phản ứng lại, đôi mắt đột ngột trợn tròn.


Lúc này, Cừu Lệ đã đi tới cửa lớp ba.


Nặ Nặc ngước mắt nhìn anh.


Anh mặc áo vest màu đen, tự phụ đến muốn mạng. Bảo tiêu bên cạnh vừa đi vừa mở đường, tựa hồ là đang coi thường đám học sinh "dân thường". Chậc, mắt mọc trên đỉnh đầu.


Sau đó một tên bảo tiêu đến tự mình dọn ghế dựa ở hàng phía trước, cung kính khom lưng mời anh.


Bảo tiêu xếp theo thứ tự đứng sau anh, còn anh thong thả ung dung ngồi xuống, 2 bàn tay giao nhau, thần sắc lãnh đạm, nhếch chân lên, ngón tay gõ gõ thành ghế.


Triệu Lệ cũng sợ ngây người, quên mất mình định nói gì.


Khí tràng của Cừu Lệ rất mạnh, cả phòng học ồn ào ngay lập tức im như phỗng, chỉ còn tiếng chuông điện thoại của vị phụ huynh nào đó bất ngờ vang lên.


Lúc này phòng học yên lặng như ve sầu mùa đông, cơ hồ ánh mắt mọi người đều dừng trên người Cừu Lệ, một tiếng cũng không dám thốt ra khỏi cổ họng.


Dù không quen biết anh, nhưng nhìn là biết người đàn ông này thân phận không đơn giản, không dám chọc tới.


Như là tới gây chuyện.


Anh lạnh giọng mở miệng: "Nhanh bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian."


Nặc Nặc sắp khóc. Cô xong rồi, nhất định xong rồi, thật vất vả mới khiến Triệu Lệ cùng các bạn thay đổi ấn tượng về mình, vững chắc vượt qua cấp ba. Ấy vậy mà Cừu thiếu liền dùng ánh mắt chán ghét xen lẫn xem thường dò xét mọi người.


Tống Liên dần hồi thần lại, người đàn ông đáng sợ này quá kiêu căng, khiến người cô ta run rẩy một hồi.


Triệu Lệ khụ khụ vài cái, âm lượng tự giác nhỏ lại: "Chúng ta bắt đầu thôi."


Cô Triệu không điểm danh nữa, nhưng tất cả mọi người đều không nhịn được nhìn xuống chỗ ngồi duy nhất còn sót lại --- chỗ ngồi của Nặc Nặc.


Cừu Lệ là phụ huynh ai? Không cần nói cũng rõ.


Sắc mặt một vài cá nhân trong lớp cổ quái, khe khẽ nói nhỏ: "Các cậu không phải nói Tống Nặc Nặc bị lão già nào đó bao nuôi sao?"


Mắt các cô lại không mù, người đàn ông này đẹp trai lắm tiền, tuổi trẻ tuấn tú.


Mấy người kia lúng ta lúng túng như bị cắt mất lưỡi, cả mặt đỏ bừng.


Mọi người suy đoán anh cùng Tống Nặc Nặc có quan hệ gì, nhưng càng nhìn càng quen mắt, bất chợt có người hô lên: "Anh.. anh ta thường xuất hiện trên tạp chí kinh tế, là...là chủ tịch Cừu thị Cừu thiếu!"


Lời vừa thốt ra, mọi người kinh hãi một trận.


Cho dù không biết Cừu Lệ là ai, nhưng không thể không biết Cừu thị.


Đơn giản mà nói.


Cừu gia - nhà giàu số một thành phố B, ở đây nhắc tên anh là nhắc đến một nhân vật truyền kỳ.


Sắc mặt mọi người đều thay đổi, sôi nổi nhìn vào trong. Sinh thời hệ liệt, lại có thể nhìn thấy Cừu tổng bằng xương bằng thịt.


Lữ Tương ngây ngốc, Cừu tổng! Đm Cừu tổng! Cô cảm thấy hiện tại bạn ngồi cùng bàn của mình trên người phát ra hào quang thật đáng sợ. Loại đàn ông cao - phú - soái này đến dự phụ huynh cho Nặc Nặc?!


Bọn học sinh nhanh phản ứng lại, Triệu Lệ cùng phụ huynh học sinh một lát sau cũng phản ứng lại đây.


Đầu óc Triệu Lệ một mảnh vù vù, quên hết từ định nói.


Nặc Nặc với đám bạn học ngó ra ngoài hành lang: "Hình như hiệu trưởng đang đi đến lớp mình."


Hiệu trưởng quả nhiên vác khuôn mặt "hạnh phúc" lại đây, ông ta mới thu được cái chi phiếu một trăm vạn tiền quyền góp. Mặt đã cười như hoa rồi.


Kim chủ ba ba không nên chậm trễ à nha.


Lòng bàn tay Nặc Nặc toàn là mồ hôi lạnh.


Hiệu trưởng hiền từ cười với các bạn học đứng ngoài phòng học, khiến cho Triệu Lệ cảm nhận được áp lực rất lớn, đầu óc lộn xộn. Nguyên bản chỉ khích lệ học sinh năm cuối, ngắn gọn súc tích.


Cuối cùng nói: "Hôm nay các em đã vất vả, chiều nay nghỉ cả ngày."


Đám học sinh ngay cả hoan hô cũng dám, cả lớp biến thành một đám chim cút nhỏ. Hàng Duệ lại phá lệ trầm mặc.


Cừu Lệ dẫn đầu đi ra.


Nặc Nặc quả thực khóc không ra nước mắt, đây là hội phụ huynh mà?! Cừu Lệ đơn phương tạo áp lực, nghiền áp đến mức cơ hồ không một mống nào dám ho he cái gì. Khu năm cuối trong ngoài là một mảnh an tĩnh.


Chu Hạ ở lớp bên cạnh mắt đã trắng bệch như giấy.


Bị hiện thực hung hăng vả mặt, người thân chẳng những không phải là lão già bao nuôi gì gì đó, ngược lại là đại tổng tài sủng trong lòng như kiều hoa.


Chu Hạ bị đám hồ bằng cẩu hữu cách xa xa, không dám nói chuyện với cô ta.


Sắc mặt mọi người rất khó coi.


Một người khi làm chuyện xấu thì đắc ý, mặt vênh lên trời, nhưng khi đã lệch thời cơ kiếm chuyện thì chính là sợ hãi bị trả thù


Thần sắc của Cừu Lệ lãnh đạm.


Anh cơ hồ không cần tìm, chỉ cần một cái liếc mắt anh liền nhìn thấy Nặc Nặc của anh.


Cô cũng không tính là cao, cũng mặc đồng phục giống bao người. Nhưng kì diệu là, anh rõ ràng chỉ liếc một cái, không cần tìm đã biết cô đứng ở đâu.


Anh vươn tay về phía cô: "Nặc Nặc, về nhà."


Bộ dạng cao lãnh cấm dục, cùng cầm thú động dục mắc bệnh tâm thần vào buổi tối hoàn toàn không giống một người.


Nặc Nặc đứng giữa hàng loạt ánh mắt, gương mặt đỏ bừng, cô xấu hổ đến muốn khóc. Cô không cầm tay anh, mà đi đến bên cạnh anh.


Tay anh tự nhiên sờ tóc cô.


Sau đó cong cong môi.


Anh cười rộ lên rất đẹp, nếu không gắn thêm cái kính biến thái, quả thực là không cốc u lan*.


*Hoa lan trong cốc vắng.


Hiệu trưởng đứng đó nhảy vào giới thiệu: "Xin chào Cừu tổng, tôi là hiệu trưởng trường Thất Trung."


Cừu Lệ nhìn Nặc Nặc, có lệ bắt tay với hiệu trưởng.


"Tôi còn có việc."


"Vậy ngài cứ vội trước đi ạ, tôi không quấy rầy ngài nữa."


Cừu Lệ mang Nặc Nặc đi luôn.


Khi đó là mùa thu, hàng cây ngô đồng trong trường rụng lá, bao phủ một tầng mỏng trên sân như tấm thảm hoàng kim.


Nặc Nặc đi phía sau anh, đám học sinh trên lầu vẫn hóng hớt mải miết xem anh và cô.


Thiếu nữ kỳ thật cao còn chưa đến bả vai anh.


Khí chất của người đàn ông lãnh đạm, vừa nhìn đã biết là khó ở chung.


Nhưng anh đi chưa nổi vài bước, quay đầu lại cầm tay cô.


Lòng bàn tay anh thô ráp, ngón tay thon dài hữu lực.


Nặc Nặc bị toàn trường vây quanh, cô chợt ngộ ra, bị nam chủ tổng tài bá đạo coi trọng trong tiểu thuyết vườn trường não tàn quá đáng sợ.


Anh không thèm để ý người ta xăm soi, anh sướng là đủ.


Chỉ là Nặc Nặc cảm thấy thẹn thùng.


Cô không dám ném tay anh ra, chán nản gục đầu xuống.


Anh khẽ cười một cái, lôi kéo về xe anh.


Bảo tiêu khom lưng mở cửa: "Tiểu thư."


Cô vụt nhanh lên xe, thời điểm rời khỏi trường, cô mới nhẹ nhàng thở ra.


Tay cô vẫn nằm gọn ở lòng bàn tay anh, bàn tay thiếu nữ vừa trắng vừa mềm, da thịt kiều nộn, như không xương. Anh dùng lực một tí liền gãy.


"Dừng xe."


Nặc Nặc nghĩ rút tay về, anh lại nắm chặt muốn chết, cười nói: "Ông đây mới họp một nửa đã chạy tới trường họp cho em, em xem em có lương tâm hay không?"


"Anh buông ra."


"Không buông."


Anh cười nhạo nói: "Người cha đáng chết kia không đến họp à, ông ta không tới thì tôi tới, sao em không cảm ơn tôi một câu?"


Bên tai Nặc Nặc đo đỏ, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, cái tên đáng ghét này còn mặt mũi nói người khác đáng ghét à?


Anh đi bừa bãi như vậy đồng nghĩa tuyên bố chủ quyền. Về sau chỉ sợ các nam sinh khác một từ cũng không dám nói với cô.


Lời đồn tự nhiên sụp đổ, sau này cũng sẽ không ai dám hỏi mối quan hệ giữa cô và Hàng Duệ.


Chu Hạ truyền mấy lời ngày đó chẳng khác nào bê đá đập chân mình.


Trong lòng cô cảm kích anh, biết những lời đó đâu phải sự thật, nhưng đối với một cô gái mới 18 mà nói, bị người ta hãm hại như thế có chút khó chịu.


Thậm chí cô có thể cùng Chu Hạ đại náo một trận, xử chết cô ta.


Nhưng trừ bỏ làm 2 cô chịu phạt một chút thì lời đồn cũng khó dừng lại.


Anh xuất hiện, chính là phương thức tốt nhất.


Nặc Nặc không muốn cùng anh trở mặt thành thù. Anh giúp cô, cô biết, cô cũng không phải người chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ. Ân tình người khác Nặc Nặc đều nhớ kỹ, tuy rằng cách anh giúp cô quá làm người khác thấy thẹn.


Dẫu vậy, khó làm thay đổi việc cô chán ghét anh.


Cô cũng không chịu đựng được phương thức biến thái muốn bóp vỡ xương cô bằng cách nắm tay này.


Đau lắm đấy tên biến thái này!


"Cảm ơn anh." Hai má cô đỏ bừng: "Anh buông tay tôi ra đi, tay đau quá."

Cô than đau mang theo chút nũng nịu, khảm sâu vào trái tim anh.


Anh cười: "Tay đau sao?"


Cô gật gật đầu: "Ừ."


Anh đã là cáo già thành tinh, cô còn quá non nớt, chỉ bóp tay một cái đã đau, anh híp híp mắt, anh đâu chỉ nghĩ làm đau mình tay cô. Nhưng mà anh vẫn tạm thời thả tay ra.


Nặc Nặc thở phào nhẹ nhõm.


Trong chốc lát bảo tiêu đã trở lại, trong tay còn cầm một cái bánh kem nhỏ.


Cừu Lệ nhận lấy, đưa cho Nặc Nặc: "Cầm."


Nặc Nặc theo bản năng ôm lấy.


Một chiếc bánh chocolate hình gấu, lần trước Tống Chiêm cũng mua cho cô và Tống Liên cái bánh kem này. Nhưng không tinh xảo bằng chiếc Cừu Lệ mua cho cô.


Nặc Nặc mím môi, có chút buồn cười.


Cừu Lệ nhìn đôi mắt hơi ươn ướt tràn ngập ý cười của cô: "Thích cái này?"


"Cũng được."


Mắt đen của anh thâm thúy, vậy cô cười cái gì nhỉ?

Lần trước ra cửa, mẹ Trần cố tình dặn anh. Cô rốt cuộc còn nhỏ, muốn thu phục cô vào túi, không nên bắt nạt cô quá nhiều, nên cưng chiều nhiều một chút.


Nặc Nặc nghe anh hỏi nghĩ nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói cho anh: "Trước đây ba tôi mua bánh kem cho tôi, khá giống với cái bánh này."


Cừu Lệ anh so với Tống Chiêm vẫn chậm hơn rồi.


Ánh mắt anh nguy hiểm, cướp bánh kem trên tay cô về rồi ném đi, muốn mắng chửi thô tục.


Cuối cùng anh tận lực nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Mẹ Trần mua, thuận tiện đưa cho em, không thích thì vứt."


Anh quả nhiên không biết xấu hổ.


Nhưng chợt nhớ tới anh có ý định vô cùng đáng sợ với cô, linh quang chợt lóe, ý đồ cùng anh thương lượng: "Cừu Lệ."


"Hử?"


"Anh xem, anh hơn tôi tận 12 tuổi, dưa xanh hái không không ngọt". Cô nhút nhát: "Nếu không tôi nhận anh là chú...À không là anh trai. Về sau tôi hiếu kính anh, không mắng anh, đánh anh nữa được không?"


Chỉ cần không nghĩ "ngủ" cô, nhận cái gì đều được.


Cô luôn làm anh bị thương, nếu anh đồng ý, cô nhất định cảm động đến rơi lệ, đối anh vạn phần tôn kính.


Đm. Mẹ nó.


Anh tà khí cười.


"Tống Nặc Nặc."


Cô không dám đáp, mỗi lần Cừu Lệ gọi cả tên lẫn họ cô ra chứng minh cô thành công giẫm lên điểm mấu chốt, cô rụt rè nói: "Tôi sai rồi, anh đừng nhìn tôi như thế."


Anh cười: "Được mà, sao lại không được?"


Nặc Nặc sợ bộ dáng bệnh tâm thần này của ạn muốn chết, cô cả rợn tóc gáy. Sớm biết vậy cô liền chôn ý tưởng này vào bụng.


Dáng vẻ lúc này của anh, làm không khí càng thêm áp lực.


Anh nắm cằm cô, bắt cô nhìn anh.


"Nhận, gọi là anh Cừu Lệ."


Gương mặt Nặc Nặc đau đớn: "Thôi, tôi nói giỡn thôi."


"Nói giỡn?" Anh lạnh lùng câu môi: "Nhưng tôi nghiêm túc, em mau gọi đi."


Nặc Nặc chụp lấy tay anh, như bị cô chọc trúng chỗ đau, trực tiếp nắm chặt lấy tay cô : "Không phải em kiến nghị sao, ông đây thấy khá tốt, em quay lại giải thích với đám trong trường em là anh trai tới dự cho em đi."


Nặc Nặc sắp khóc. Cuối cùng cô cũng biết Cừu Lệ để ý cái gì, từ khi sống chung đến nay, anh ở nhà không mặc tây trang mà là sơ