ت Edit: Méo
Nặc Nặc nằm trên giường nhỏ trong phòng y tế, y tá xử lí miệng vết thương cô, chỗ bị bóng đập trúng đã bắt đầu sưng đỏ, phỏng chừng lát nữa sẽ biến xanh tím.
Da cô rất trắng nên vết thườn nhìn cực kì doạ người.
Giáo viên y tế là một người phụ nữ 30 tuổi nhiệt tình lại rộng rãi.
Cô ấy thấy Hàng Duệ vẫn đứng ở cửa thì trêu ghẹo: "Nhóc con đứng vào đây đi, bạn gái cậu bị thương hơi nặng chút, tôi xử lí vết thương bên ngoài trước, nhưng tốt nhất là mang đến bệnh viện kiểm tra lại đi."
Lời vừa nói ra, Nặc Nặc đã vội đáp: "Không phải đâu ạ, bọn em chỉ là bạn học thôi."
Hàng Duệ liếc nhìn Nặc Nặc một cái, mím môi không nói gì.
Giáo viên y tế cũng không xấu hổ, cười hỏi: "Vậy cậu ta là người làm em bị thương đúng không? Xuỳ mạnh tay thật, còn may là mắt không bị làm sao. Thằng nhóc xấu tính này."
Cô ấy nhìn đồng hồ rồi lại nói tiếp: "Bạn nam lại đây giúp cô chườm lạnh cho bạn nữ đi, cô ra ngoài có chút việc."
Nặc Nặc nhẹ giọng: "Em tự chườm cũng được ạ."
Hàng Duệ không nói một lời, đi đến nhận lấy túi đá giúp Nặc Nặc chườm lạnh.
Túi đá vừa chạm vào khiến đôi mắt cô lạnh run, Nặc Nặc không dám mở mắt mà chỉ có thể nhắm mắt lại.
Cô vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, sao Hàng Duệ vẫn còn chưa đi nhỉ?
Đối diện với cậu làm Nặc Nặc cực kì xấu hổ, cô nhẹ giọng: "Tôi có thể tự chườm được, cậu về đi Hàng Duệ, không có chuyện gì đâu."
Giọng nói của thiếu niên mát lạnh, cậu nhàn nhạt nói: "Đừng nhúc nhích."
Cô nhắm hai mắt, thiếu niên rũ mắt nhìn cô. Vừa rồi giáo viên y tế đã dùng cồn tiêu độc ở khoé mắt cho cô.
Lớp trang điểm ở mắt cô đã bị lau sạch, lộ ra viên lệ chí* nho nhỏ.
(*nốt ruồi ở khoé mắt)
Kiều diễn ướt át lại khiến người yêu thương.
Hai người đã là bạn học cùng lớp hơn hai năm nay, nhưng cậu chưa bao giờ biết ở khoé mắt Nặc Nặc lại có một viên lệ chí, bộ dáng nũng nịu.
Nặc Nặc rất không thoải mái, tay cậu vẫn luôn bất động giữ nguyên một chỗ. Mới đầu còn mát mát, nhưng để lâu dần đã lạnh đến nỗi mất cả cảm giác.
Cô sờ soạng muốn tránh khỏi tay cậu, chuẩn bị cầm lấy túi chườm đá.
Nhưng cô vừa chạm tới túi chườm, từ ngoài cửa đã truyền vào một tiếng cười nhạo.
Thanh âm quá quen thuộc, đó chính là ác mộng vẫn đè ép cô hằng đêm.
Cô nhớ tới Hàng Duệ vẫn còn ở chỗ này, trái tim liền suýt nữa nhảy ra ngoài.
Nặc Nặc cũng bất chấp đau đớn ở mắt, cô lấy túi chườm ra, ngồi dậy mở to mắt nhìn.
Cừu Lệ dựa vào cạnh cửa, ánh mắt lạnh nhạt mà nhìn bọn họ.
Mắt đen của anh nặng nề, quay cuồng sự tức giận như muốn giết người.
Cũng không biết là muốn giết Hàng Duệ hay giết cô, thân thể Nặc Nặc theo bản năng run lên. Cô biết, mình xong đời rồi.
Ngàn trốn vạn trốn cũng không nghĩ tới sẽ trùng hợp như vậy, vừa vặn để Hàng Duệ cùng Cừu Lệ gặp nhau.
Hàng Duệ cũng thấy người đàn ông đứng ở ngoài cửa.
Ngày mùa thu tháng mười, người đàn ông mặc quần tây cùng áo sơmi trắng đơn bạc, biểu tình lạnh nhạt tàn nhẫn, tựa hồ như muốn mang bọn họ ra "thiên đao vạn quả".
Cậu theo bản năng quay sang nhìn phản ứng của Nặc Nặc, mắt to của cô tràn ngập nhút nhát sợ sệt, có vẻ cô rất sợ người đàn ông này.
Bọn họ quen nhau.
Tâm trạng Hàng Duệ trùng xuống, hơn nữa xem phản ứng của Nặc Nặc, có lẽ quan hệ của hai người này chính là mối quan hệ mà cậu không muốn thừa nhận nhất.
Cừu Lệ đối diện với đôi mắt của Nặc Nặc, cong cong môi châm chọc: "Sao vậy? Không giới thiệu bạn học của em cho tôi biết sao Nặc Nặc?"
Nặc Nặc cắn môi, một lúc sau mới mở miệng: "Cậu về trước đi Hàng Duệ, chồng sắp cưới của tôi tới rồi. Hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tôi đến phòng y tế."
Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại nhìn cô.
Hàng Duệ không đi, cậu chỉ hỏi: "Tống Nặc Nặc, cậu nói anh ta là ai?"
Cừu Lệ kinh ngạc nhướng mày, rũ mắt nhìn về phía Nặc Nặc.
Cô mềm giọng lặp lại một lần: "Cừu Lệ, chồng sắp cưới của tôi."
Hàng Duệ cúi đầu, nhàn nhạt nói "Được".
Lần này cậu không cố chấp nữa mà đứng dậy rời đi.
Nặc Nặc thấp thỏm nhìn Cừu Lệ, ánh mắt của người đàn ông vẫn luôn dừng trên người cô, không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn hay tức giận. Cô cảm thấy một màn này vừa cẩu huyết vừa bất đắc dĩ, nếu đặt ở trong cuốn ngôn tình tiểu thuyết khác thì Cừu Lệ chính là vai ác chuyên gia chia rẽ uyên ương.
Cô sợ lúc Hàng Duệ đi ngang qua người anh, anh sẽ đột nhiên móc da một khẩu súng rồi bắn thẳng vào trán Hàng Duệ.
Cũng may là Cừu Lệ chưa làm cái gì cả.
Khi đó là hoàng hôn, sắc trời hơi trầm xuống, bởi vì trên bầu trời nhiều mây nên xung quanh cũng xám xịt.
Hàng Duệ đi rồi, giáo viên y tế cùn không ở đây, chỉ có Nặc Nặc ngồi trên giường nhỏ.
Cừu Lệ cõng ánh sáng đi đến trước mặt cô.
Nặc Nặc gian nan nuốt nước bọt.
Cô phải nỗ lực khống chế lắm mới không run rẩy, cũng cố chịu đựng không hỏi mấy câu đại loại như "Anh muốn làm gì?"
Cô lui về phía sau.
Cô sợ hãi phải khi phải một mình đối mặt với Cừu Lệ.
Anh duỗi tay nâng cằm lên: "Lặp lại lần nữa, tôi là gì của em?"
Nặc Nặc một chút cũng không muốn đáp lại.
Cô nhỏ giọng nói: "Anh nghe thấy rồi cũng đừng hỏi lại nữa."
"Tôi muốn nghe em nói với một mình tôi."
Cô ôm đầu gối, rất muốn lui về phía sau, cảm thấy tên này lại muốn phát bệnh: "Chồng...chồng sắp cưới..."
Anh cong cong mắt cười: "Vì ba chữ này của em, tôi quyết định để thằng nhãi đó sống lâu thêm vài năm."
Nặc Nặc run lên.
Cô muốn khóc, thực sự rất đáng sợ.
Vừa rồi Cừu Lệ quả nhiên muốn giết chết Hàng Duệ.
Anh là ma quỷ sao?
Đúng vậy, anh chính là ma quỷ.
[1192 words]
11/04/2021