Tần Tranh ngước mắt nhìn y. “Chàng biết à?”

Sở Thừa Tắc cảm thấy hai từ này khá quen tai nhưng lại không thể nghĩ ra đã từng nghe ở đâu.

Y hỏi: “Dùng để làm gì?”

Tần Tranh bèn giài thích cho y tác dụng của thang cá.

Sở Thừa Tắc càng cau mày chặt hơn, cuối cùng chỉ nói: “Người xây hai con đập này hẳn là cũng rất có bản lĩnh.”

Tần Tranh ngớ người. “Hiện nay những đê đập khác không phải xây kiểu này à?”

Sở Thừa Tắc nhìn cô. “Người của Công Bộ mới biết chứ.”

Tần Tranh im lặng.

OK, mỗi nghề có kiến thức riêng, quả thật không thể trông mong là y hiểu cặn kẽ những công trình này được.

Sở Thừa Tắc thấy cô cúi đầu định tiếp tục nghiên cứu hai tấm bản đồ kia thì đưa tay cuộn nó lại, nói: “Không phải chuyện khẩn cấp gì, tối rồi đừng làm hại mắt.”

Tần Tranh chỉ nhất thời tò mò thôi. Tuy vương triều này không tồn tại trong lịch sử thế giới mà cô sống nhưng theo trình độ phát triển trước mắt, đại đa số là khá tương đồng. Bây giờ tự nhiên xuất hiện một thứ đến thế kỷ mười bảy mới ra đời, Tần Tranh hoài nghi phải chăng ba trăm năm trước cũng đã có người xuyên đến thế giới này giống như cô vậy.

Nếu người đó cũng hiểu về công trình kiến trúc, vậy những thứ để lại hẳn không chỉ có một cái thang cá.

Ba trăm đã nay trôi qua, không thể gặp được người đó nhưng nếu thật sự có người cùng thời đại với mình từng ở đây, còn để lại dấu ấn, trong lòng Tần Tranh không khỏi có cảm giác “tha hương gặp cố nhân”.

Nhưng đúng là chuyện này không có gì phải vội, sau này có thời gian từ từ nghiên cứu cũng được. Sở Thừa Tắc cuộn bản đồ lại, Tần Tranh cũng nhanh nhẹn thổi tắt ngọn nến trên bàn, nguồn sáng trong phòng chỉ còn lại ngọn đèn con trong góc.

Tần Tranh cảm thấy sau khi từ Vân Cương Tự trở về, Sở Thừa Tắc cứ hậm hực không vui. Cô nghiêng đầu quan sát y một lúc, dường như y đang suy nghĩ chuyện gì, không hề có phản ứng.

Mắt Tần Tranh khẽ chớp nháy. Cô đứng lên vào nhà trong, ôm một cái hộp hình chữ nhật tới đặt trước mặt y, mỉm cười nói: “Quà sinh nhật.”

Sau khi từ chùa về, lúc y và mấy người Tống Hạc Khanh bàn chuyện, cô lấy cơ đi giám sát công trình để đặc biệt chọn cho y một món quà sinh nhật.

Tống Hạc Khanh nói sinh nhật của thái tử là vào tháng Giêng nhưng y lại nói sinh nhật của mình vào hôm nay. Bất luận là bình thường hay hôm nay đi bái tế, dường như y không hề có chút kính trọng tổ tiên họ Sở, hơn nữa tính cách và năng lực của y đều hoàn toàn khác hẳn với những gì trong sách miêu tả về thái tử.

Tần Tranh ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên ý thức được một vấn đề mà trước kia mình chưa bao giờ nghĩ đến: Có khi nào y cũng xuyên qua không?

Bởi vì cô không phải là thái tử phi nên trước kia nghe Sở Thừa Tắc nói những chuyện khác thường, phản ứng đầu tiên chính là phải chăng y phát hiện điều gì nên đang thăm dò mình.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều có manh mối hết.

Nếu y cũng xuyên qua, vậy việc trước nay y không hỏi tại sao cô lại hiểu công trình kiến trúc hay bảo khi nào cô muốn nói thì nói là vì có lẽ đã phát hiện ra cô không phải là thái tử phi, y hiểu sự lo lắng của cô nên mới bao dung như vậy.

Nghĩ thông điểm này, Tần Tranh cảm thấy trong lòng hơi hồi hộp. Chuẩn bị quà sinh nhật, một mặt là thật lòng muốn chúc mừng sinh nhật y, một mặt cũng muốn kiểm chứng phát đoán của mình.

Sở Thừa Tắc nhìn cái hộp gấm Tần Tranh vừa mang tới, khẽ nhướng mày, nhìn cô hỏi: “Chẳng phải ta đã có quà sinh nhật rồi sao?”

Y cứ nhắc đến chuyện riêng tư ấy mãi.

Tai Tần Tranh lập tức đỏ ửng lên. Cô ôm cái hộp định bỏ đi nhưng lại bị Sở Thừa Tắc đè lại. “Đưa ta rồi thì ta phải nhận nó chứ.”

Tần Tranh không nhịn được, nói: “Sao thiếp cảm thấy da mặt của điện hạ ngày càng dày thế nhỉ?”

“Ha.” Nghe cô dùng đến hai chữ “điện hạ”, Sở Thừa Tắc cười khẽ một tiếng, không đáp lại.

Nếu da mặt mỏng thì e là bây giờ y còn ngủ ở mép giường kìa.

Mở cái hộp ra, bên trong là một cái thắt lưng, phần mặt dây lưng được làm bằng vàng và ngọc, thủ công rất tinh xảo.

Y nhìn một lát, không lên tiếng.

Tần Tranh không khỏi thấp thỏm. “Chàng không thích à? Vậy mai thiếp ra cửa hàng đổi cho chàng cái khác.”

Loại thắt lưng này rất đẹp, lại có thể đeo nhiều phục sức lên nên rất được giới quý tộc ưa chuộng.

Sở Thừa Tắc xoa đầu cô. “Nàng lấy trang sức của mình đi đổi à?”

Lâm Nghiêu đã từng nhắc đến chuyện lương bổng của binh sĩ với y mấy lần, chút bạc trong phủ Thanh Châu chắc chắn không đủ dùng nên Tần Tranh đã đưa cho Lâm Nghiêu hơn phân nửa số trang sức mà y thu thập cho cô để hắn đổi thành bạc, chỉ để lại ít trang sức, trâm cài cần phải mang để giữ thể diện vào những lúc cần.

Nhìn chiếc thắt lưng này, phản ứng đầu tiên của Sở Thừa Tắc là cô lại thế chấp trang sức của mình.

Vui thích là có. Nhưng nghĩ tới việc cô dùng trang sức của mình để đổi thì không còn vui nữa.

Y cứ tưởng rời khỏi Lưỡng Yến Sơn là mình có thể cho cô càng nhiều hơn, nhưng xem ra không phải.

Tần Tranh cười ranh mãnh. “Nào có. Chủ tiệm đó muốn xây nhà, đang lúc cần mua gạch ngói, thế là thiếp quy đổi bạc mua cái thắt lưng này thành gạch bán cho ông ta.”

Khi ấy ánh mắt của Sở Thừa Tắc mới dịu lại, y khẽ thở dài. “Nhiều khi ta hy vọng nàng cứ như những nữ nhân nhà quý tộc khác.”

Tần Tranh lườm y. “Điện hạ cảm thấy thiếp đang đảm nhiệm quá nhiều việc à.”

Lại là “điện hạ”, cô đang cố tình mỉa mai y sao.

“Nàng ấy à…” Sở Thừa Tắc lắc đầu cười. “Ta còn chưa nói gì mà đã xù lông nhím lên rồi.”

Y kéo cô lại gần, ôm cô ngồi lên bàn, vùi đầu vào cổ cô ngừi hương thơm dịu nhẹ trên tóc cô. “Thiên hạ này là ta muốn tranh với Lý Tín, có khó khăn gì cũng phải do ta gánh lấy. Nữ nhân nhà quyền quý ở Biện Kinh mỗi ngày quần là áo lượt, son phấn điểm trang, còn cáu kỉnh nếu phu quân không mua trang sức mà họ thích. Nàng theo ta, không nghiên cứu những bản thiết kế thì đích thân dẫn thợ tu sửa tường thành, ngay cả trang sức ta mua cho nàng cũng mang ra đổi thành lương cho binh sĩ…”

Y đưa ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của cô, chậm rãi nói: “Ta biết chí hướng của nàng không chỉ ở sau nhà, nhưng ít ra nàng cũng phải đối tốt với mình một chút.”

Cô không muốn nép sau lưng y mà phải sánh vai bên cạnh y, tuy nhiên như thế sẽ làm y đau lòng.

Tần Tranh nhìn Sở Thừa Tắc, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “…Cảm ơn điện hạ thương xót.”

Y có biết rương trang sức mình sai người mang tới phèn cỡ nào không? Mang trên người ra đường sẽ bị người ta chê cười là nhà giàu mới nổi đấy.

Những trang sức ấy dù giữ lại thì cũng chỉ dùng để áp đáy rương, chi bằng mang ra làm đổi lấy lương cho tướng sĩ.

Đương nhiên Sở Thừa Tắc cũng phát hiện sắc mặt vi diệu của cô, ánh mắt thoáng thay đổi.

Tần Tranh thấy y biến sắc thì cứ tưởng vì mình gọi y là điện hạ nên nhanh chóng sửa lại. “Hoài Chu.”

“Ừm.” Y khẽ đáp.

Tần Tranh cầm chiếc thắt lưng lên. “Chàng… có muốn thử không?”

Sở Thừa Tắc nhanh nhẹn đứng dậy. Y tắm rửa xong chỉ mặc áo ngủ, để thử chiếc thắt lưng này, y lại mặc thêm áo ngoài.

Áo của y luôn có màu tối. Tần Tranh vòng hai tay qua hông y, giúp y cài lại móc thắt lưng. Sợ cài quá chặt làm y không thoải mái mà cài quá rộng thì lại không đẹp nên cô ước chừng rồi ngửa đầu lên hỏi. “Có chặt quá không?”

Chiếc áo ngủ của cô hơi lỏng lẻo, từ góc của Sở Thừa Tắc nhìn xuống có thể nhìn thấy một vùng tối thấp thoáng. Mùi hương dìu dịu trên người cô cứ lượn lờ quanh quẩn bên mũi, tay cô thì thỉnh thoảng lại chạm vào eo y.

Chết người thật chứ.

Sở Thừa Tắc nhắm mắt lại, thoáng gạt tay Tần Tranh ra. “Rất hợp, không cần thử nữa đâu.”

Y đang tự chuốc lấy khổ đây mà.

Tần Tranh không hề biết gì, cứ đưa mắt nhìn vào người Sở Thừa Tắc. Y quay người đi vào phòng tắm. “Nàng ngủ trước đi.”

Tần Tranh ngẩn người, vươn một tay ra. “Ừm… thiếp có thể giúp…”

Sở Thừa Tắc nghẹt thở, cố gắng giữ giọng thật bình thường. “Ngủ đi.”

Sao cô có thể ngây thơ đến mức nghĩ rằng có thể dễ dàng thỏa mãn dục vọng của đàn ông một khi nó đã nổi lên chứ.

Từ sáng nay đổ về trước, y cứ tưởng mình có thể kiềm chế được, nhưng sự thật đã chứng minh dục vọng của con người là không thể thỏa mãn.

Hai châu Thanh, Từ sắp có một trận đại chiến với triều đình, nếu y thật sự làm gì cô thì… Là thuốc ba phần có độc, y không nỡ để cô dùng thuốc, cũng không dám cược lỡ như cô có thai, trong cơn chiến loạn, tình thế rối ren này có được an toàn không.

Kiếp trước, đại tướng đắc lực nhất dưới trướng của y đã an bài cho thê tử của mình lên một chiếc xe ngựa chạy sang thành trì khác trước trận đại chiến, trên đường ngựa chạy xóc nảy dẫn đến sảy thai, lại không có điều kiện nghỉ dưỡng nên để lại di chứng, vài năm sau qua đời.

Tần Tranh trùm chăn nằm trên chiếc giường rộng lớn, nghe tiếng nước trong phòng tắm, nhớ đến sự bạo dạn của mình khi nãy, mặt nóng lên.

Cô xoay người, vùi cả đầu vào trong chăn luôn.

Từ phản ứng khi nhận quà cho thấy, hình như y rất thích. Nếu hôm nay đúng là sinh nhật y vậy cô đã đoán đúng, y thật sự không phải thái tử.

Tim Tần Tranh đập rất nhanh. Đây là thế giới trong sách, phải chăng y cũng xuyên vào sách giống như cô?

Sở Thừa Tắc quay lại thì thấy Tần Tranh đang cuộn thành một đống, y đưa tay kéo chăn xuống. Thình lình bắt gặp ánh mắt trong veo của Tần Tranh, y thoáng thất thần một lát sau đó mới dùng giọng nói lành lạnh của mình hỏi: “Trùm kín thế không sợ ngộp à?”

Hiện nay trong lòng Tần Tranh chỉ muốn chứng thực y có phải xuyên qua không nên nói: “Thiếp đang nhớ đến một quyển sách mà mình đã đọc trước đây…”

Sở Thừa Tắc nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Tần Tranh thấy y phản ứng như thế thì tim cũng phấp phỏng theo, đang định nói tiếp thì nghe y nói: “Sách gì mà khiến nàng phải chui cả người vào trong chăn để nghĩ thế?”

Tần Tranh: “…”

Sở Thừa Tắc nằm xuống, vì ngâm nước nên người cũng lạnh lẽo. Y nghiêm túc nhìn Tần Tranh, như đang đấu tranh tư tưởng. “Sáng nay… nàng thích không?”

Mặt Tần Tranh lập tức đỏ ửng lên với tốc độ nhanh chóng mặt thường thấy, cô vội giải thích: “Không phải, thiếp…”

Y hôn nhẹ lên khóe môi cô, hơi thở không được ổn định. “Ta thì rất thích.”

Nhưng y tham lam, muốn càng nhiều hơn, vì thế không dám chạm vào cô.

“Nếu nàng cũng thích…”

Tần Tranh lập tức đưa tay bịt miệng y lại. “Chàng đừng nói nữa!”

Quả nhiên Sở Thừa Tắc không nói nữa, Tần Tranh bảo: “Quyển sách mà thiếp từng xem có tên là “Quý phụ Hầu môn”, chàng xem qua chưa?”

Cô nhìn y với ánh mắt đầy mong đợi.

Sở Thừa Tắc: “…Chưa.”

Phải chăng cô đã hiểu lầm gì về y.

“Thế à…” Tần Tranh thu bàn tay đang đặt trên miệng y lại.

Tuy lòng có hơi thất vọng nhưng nghĩ lại, với mưu kế lão luyện và trình độ am hiểu binh pháp của y, chắc chắn không phải là một người hiện đại bình thường.

Sở Thừa Tắc thấy cảm xúc của cô hơi chùng xuống thì hơi kinh ngạc. Y chưa từng đọc quyển sách ấy khiến cô thất vọng đến thế sao?

Người nào đó trước nay chỉ đọc binh thư, quốc sách, kinh phật đành phải kiên nhẫn dỗ dành. “Quyển sách mà nàng nói kể chuyện gì vậy?”

Tần Tranh nhắc đến quyển sách này với y chỉ là để xác định y có xuyên qua giống mình hay không, bây giờ biết không phải thì cũng không còn hứng thú kể tiếp. “Chỉ là câu chuyện về một nữ tử có cha bị oan, cố gắng rửa sạch oan tình cho gia tộc, cuối cùng gả vào Hầu môn.”

Sở Thừa Tắc khẽ mỉm cười. “Nếu nàng thích thì sau này sai gánh hát biên nó thành khúc, diễn cho nàng xem.”

Tần Tranh xoay người quay vào trong. “Không cần đâu, chỉ là nhớ thoáng qua thôi mà. Mau ngủ đi, chuẩn bị cho trận chiến đánh Hộ Châu, Mạnh Quận rồi, ngày mai chàng sẽ bận lắm đấy.”

Lúc Sở Thừa Tắc phát hiện Tần Tranh không phải là thái tử phi đã không hề truy hỏi cô điều gì, bây giờ cô biết y không phải thái tử thì cũng tuân thủ thỏa thuận ngầm giữa họ.

Giống như trước đó y đã nói với cô, cảm thấy khi nào thích hợp, muốn nói cũng không muộn.

Tần Tranh không biết phải mở miệng thế nào để nói với y về việc mình đến từ ngàn năm sau, mà có lẽ y cũng chưa nghĩ ra nên kể rõ quá khứ của mình thế nào.

Sở Thừa Tắc nhìn phần gáy của Tần Tranh cả buổi trời mới ngủ.

——

Ngày hôm sau, lúc đến nhà trước xử lý công việc, mắt y không khỏi có quầng đen.

Lâm Nghiêu ôm một cái rương đến tìm y. “Điện hạ, đây là số trang sức mà thái tử phi bảo mạt tướng mang đi bán.”

Lâm Nghiêu biết số ngân lượng mà đại quân đang thiếu không phải một chút một ít, Tần Tranh đưa cho hắn hơn phân nửa số trang sức của mình nhưng hắn vẫn không dám mang đi bán.

Sở Thừa Tắc liếc nhìn trang sức trong rương, mắt giần giật.

Vòng tay bằng vàng dày chừng hai ngón tay, nhìn vừa quê mùa vừa phô trương; trâm cài chỗ nào nạm trân châu được là nạm, nhìn mà muốn lóe mắt; tua rua cài đầu thì đính lông chim trả đủ màu, cung đình đúng là có một dạo thịnh hành việc dùng lông chim ngũ sắc để cài đầu, nhưng nếu cài lông to bằng lòng bàn tay này mà cắm lên tóc thì chắc giống đuôi con gà trống lắm…

Sở Thừa Tắc bóp trán. “Mang đi bán hết đi.”

Về sau đưa gì cho cô thì phải đích thân y chọn mới được, không thể để người hầu làm nữa.

Hồi mới đón cô về Thanh Châu, thấy cô không có lấy một món trang sức nên hồn, y mới sai người sưu tầm châu ngọc về cho cô. Y thật sự không ngờ được đám người Kỳ Vân Trại đi theo đến đây, thấy trang sức vàng bạc châu báu là chọn cái nào to nhất, nặng nhất, nhiều ngọc ngà nhất…

Lâm Nghiêu còn tưởng y thật sự không còn cách nào khác bèn nói với vẻ mặt sầu khổ. “Bây giờ Thanh Châu có hơn hai vạn binh mã, số trang sức này dù có đổi thành bạc thì cũng như muối bỏ biển…”

Sở Thừa Tắc bình tĩnh lên tiếng. “Chiếm được Hộ Châu là sẽ có bạc thôi.”

Y đã tra sử sách rồi, hoàng lăng của mấy tên hoàng để xa hoa hoang phí nhất của Đại Sở đều nằm ở Hộ Châu.

Lâm Nghiêu cứ tưởng y nói trong châu phủ Hộ Châu có bạc đủ để họ đánh thêm một trận, đang định rục rịch nói với Sở Thừa Tắc điều mình về để mình đi đánh Hộ Châu thì chợt nghe y bảo: “Mấy công văn này chẳng phải nên do Tào tham tướng phê ư, sao lại mang đến đây?”

Lâm Nghiêu nói với giọng đồng cảm. “Nhà của Tào tham tướng có việc nên hắn xin nghỉ về nhà rồi.”

Sở Thừa Tắc vốn không định hỏi chuyện nhà của người khác nhưng Lâm Nghiêu đã mau miệng kể: “Tào phu nhân bình thường thích nghe hát, Tào tham tướng lại là người thô lỗ, không hiểu nhã thú, Tào phu nhân nói với hắn vài lần nhưng hắn nghe không vào nên không nói nữa. Sau đó nàng ta gặp được một lang quân tuấn tú yêu hí kịch, qua lại vài lần bèn…”

Người nào đó đang vung bút phê công văn. “…”

Y nhìn Lâm Nghiêu một cái. “Làm xong chuyện bên này thì đến chỗ biệt viện đi.”

Lâm Nghiêu sờ chóp mũi, thầm nghĩ nhớ được bài học rồi, thái tử điện hạ không thích nghe nói những chuyện việc nhà vụn vặt này.

Lâm Nghiêu vừa đi, Sở Thừa Tắc gọi gã sai vặt đến. “Ngươi đến hiệu sách trong thành mua một quyển có tên là “Quý phụ Hầu môn” về đây.”

Người hầu ngơ ngác, cứ tưởng là mình nghe lầm.

Sở Thừa Tắc khẽ hắng một tiếng. “Thái tử phi thích xem, nếu những những quyển truyện kiểu như vậy thì mua một ít về.”

Người hầu hiểu ra, lập tức nhìn Sở Thừa Tắc với ánh mắt khác. Thái tử và thái tử phi quả nhiên tình cảm thắm thiết!