Sở Thừa Tắc dẫn Tần Tranh về thành Thanh Châu trước còn huynh muội Lâm Nghiêu vẫn ở lại chưa đi theo, thậm chí một ngàn tướng dĩ đi theo Lâm Nghiêu cũng không về mà ngược lại lên Lang Gia Sơn đối diện chặt cây, xây nhà.

Lâm Chiêu vốn định đi cùng Tần Tranh nhưng nghĩ lại chuyện thành lập nương tử quân của mình vẫn chưa kịp nói rõ với Vương đại nương nên mới ở lại chưa đi.

Thấy Lâm Nghiêu chỉ huy các tướng sĩ khuếch trương địa bàn về phía Lang Gia Sơn, nàng ta khó hiểu, hỏi: “Mấy người A Tranh tỷ tỷ đã về thành Thanh Châu rồi, huynh còn dọn dẹp Lang Gia Sơn làm gì?”

Lâm Nghiêu đang nhìn bản đồ, đầu cũng không ngẩng lên, đáp qua loa. “Việc này là chuyện cơ mật, nói ra là bay đầu đấy.”

Lâm Chiêu bĩu môi. “Huynh đợi đấy. Sớm muộn gì cũng có ngày muội sẽ trở thành đồng đội của huynh!”

Muội muội của mình từ nhỏ đã bốc đồng hiếu thắng nên Lâm Nghiêu không để tâm lắm, chỉ cười bảo: “Đi đi, đi đi. Thành Thanh Châu không đủ cho muội chơi hay sao mà nhất định phải ở lại gây rối cho ta…”

Nói đến đây, hắn căn dặn Lâm Chiêu. “Từ nay đừng không biết phép tắc lớn nhỏ ở trước mặt thái tử phi nghe chưa, chuyện gì cũng phải có chừng mực.”

Lâm Chiêu lườm đại ca mình một cái. “Khi nào thì muội làm việc không có chừng mực hả? Muội có ngốc đâu. Hơn nữa A Tranh tỷ tỷ không phải loại quý nhân mắt mọc trên đỉnh đầu, suốt ngày đặt quy củ phép tắc trên miệng.”

“Muội ấy à…” Hễ nói chuyện với muội muội là Lâm Nghiêu lại thấy đau đầu.

Lâm Chiêu cũng không muốn nghe Lâm Nghiêu giáo huấn mình nữa nên chuyển sang chuyện khác: “Muội muốn thành lập một đội nương tử quân, sau này theo điện hạ cùng tranh thiên hạ.”

Lâm Nghiêu gõ thật mạnh vào đầu muội muội. “Bớt tơ tưởng tới những chuyện không đâu đi. Điện trạ trị quân rất nghiêm, trong quân hễ có nữ tử, dù là cơ thiếp của tướng lĩnh cũng giết trước luận tội sau, vậy mà muội còn nghĩ đến chuyện mang một đội nương tử quân vào, thế chẳng phải làm nhiễu loạn lòng quân sao?”

Lâm Chiêu xoa xoa chỗ bị Lâm Nghiêu gõ, nhe răng bảo: “Đại quân của điện hạ ở thành Thanh Châu, vậy muội thành lập nương tử quân ở Lưỡng Yến Sơn là được mà. Chỉ cần có người đồng ý gia nhập, muội sẽ đưa họ lên núi, như thế không làm trái với quy định, lại có thể bảo vệ sơn trại.”

Lâm Nghiêu bác bỏ ngay không cần nghĩ ngợi. “Không được.”

Lâm Chiêu ấm ức nói: “Thế này không được, thế kia cũng không xong. Huynh có ý gì chứ?”

Lâm Nghiêu thấy Lâm Chiêu tức giận thì xoa trán, đành phải tiết lộ đôi chút. “Ta định thành lập một thôn trang ở dưới Lang Gia Sơn, dời người của sơn trại xuống đó.”

Lâm Chiêu ngẩn ra. “Tại sao?”

“Thôi, chuyện này cũng không giấu được bao lâu.” Lâm Nghiêu dựa người vào ghế, nói: “Địa thế Lưỡng Yến Sơn dễ thủ khó công, thái tử phi lại xây một đường cáp treo vận chuyển hàng hóa giữa nó và Lang Gia Sơn, vì thế điện hạ muốn xây dựng kho lương ở Lưỡng Yến Sơn.”

Chuyện chiến sự, trước nay binh mã chưa động lương thảo đã động trước, cho thấy tầm quan trọng của lương thảo.

Lâm Chiêu tuy có võ nghệ cao cường nhưng lại không hiểu binh pháp nên nghi hoặc hỏi: “Sao không xây kho lương trong thành Thanh Châu luôn? Đại quân và lương thảo ở một nơi thì mới không xảy ra chuyện bị cắt đứt lương thực như chúng ta từng gặp trước đó.”

Lâm Nghiêu gõ vào mặt bàn, đáp: “Mỗi lần xuống núi muội đều chạy đến quán trà nghe tiên sinh kể chuyện, vậy chưa từng nghe qua lúc hai quân giao chiến, kho lương và chiến trường phải ở hai nơi sao? Tuy bây giờ điện hạ chỉ mới chiếm được một thành Thanh Châu nhưng tiếp theo còn phải tranh cả thiên hạ chứ không phải đánh vài trận nhỏ ở Thanh Châu thôi. Trong tương lai còn phải nuôi mấy chục ngàn, thậm chí mấy trăm ngàn binh mã, như thế lương thảo làm sao lúc nào cũng đi theo đại quân được, phải tốn bao nhiêu nhân lực mang nó đây? Huống chi thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh. Nếu đại quân thất bại ở tòa thành nào, không kịp chuyển lương thảo theo thì chỉ có thể dùng một mồi lửa thiêu rụi toàn bộ, đến lúc đó đại quân biết ăn gì? Chỉ có chọn một nơi dễ thủ khó công, xây dựng kho lương, khi nào cần thì điều lương thực đến mới là cách ổn thỏa nhất.”

Lưỡng Yến Sơn nằm ở địa thế cao, bốn mặt đều là vách núi, dù sau này có mất đi Thanh Châu thì nhất thời lương thực trên Lưỡng Yến Sơn cũng sẽ không rơi vào tay kẻ địch.

Có lương thực là có binh lính, chỉ cần lương thực còn thì đoạt lại thành không phải chuyện gì khó.

Lâm Chiêu cũng nhanh chóng lấy lại ý chí. “Vậy muội tìm một chỗ dưới chân núi để luyện đội nương tử quân của mình cũng được vậy!”

Lâm Nghiêu cũng phải khâm phục nghị lực của muội muội. Hắn xoa mặt, bảo: “Quân phục, lương thực, vũ khí… cái nào cũng phải tốn ngân lượng. À, còn phải tích trữ một đống dược liệu nữa. Chiến trường nguy hiểm, có rất nhiều thương binh phải chết vì không đợi được thuốc.”

Lâm Chiêu lập tức trở nên ủ rũ như bánh tráng nhúng nước.

Có thể Lâm Nghiêu còn len lén tích trữ chút vốn liếng riêng để cưới vợ chứ nàng ta hoàn toàn không có gì cả.

Sau khi Lâm Chiêu đi, Lâm Nghiêu lại đến chỗ Triệu đại phu một chuyến, chính là chuyện nhờ ông mấy ngày nay dẫn theo người trong trại, cố gắng lên núi hái nhiều dược liệu nhất có thể để phòng khi cần dùng đến.

Liêu lão đầu cũng ở chỗ Triệu đại phu. Trước đó quan hệ giữa hai người có hơi căng thẳng nhưng bây giờ đã dịu lại, có thể ngồi uống với nhau vài chung rượu rồi.

Vì Liêu lão đầu đề nghị phải diệt trừ Sở Thừa Tắc khiến Lâm Nghiêu từng rút kiểm chỉa vào lão nên bây giờ quan hệ giữa họ hơi khó xử. Lâm Nghiêu chỉ hỏi thăm vài câu qua loa, căn dặn Triệu đại phu rồi đi ngay.

Triệu đại phu chứng kiến Lâm Nghiêu trưởng thành, ông dễ dàng nhận ra ngay không khí giữa hai người này hơi khác thường. Điều duy nhất ông có thể nghĩ đến là có thể đêm đó Liêu lão đầu đã tìm Lâm Nghiêu nói gì đó. Ông thở dài một hơi, bảo: “Tôi đã nói với ông rồi, trại chủ làm việc có lý do của ngài ấy, ông lại đi nói những lời không nên nói chứ gì?”

Liêu lão đầu rầu rĩ uống một ngụm rượu, một lúc sau mới nói: “Suýt nữa là tôi hại trại chủ…”

Lúc lão chưa biết thân phận của Sở Thừa Tắc, sợ sau này y sẽ hại Lâm Nghiêu nên từng nghĩ đến việc thay Lâm Nghiêu diệt trừ y. Nhưng trưa hôm lão đi tìm Triệu đại phu lấy thuốc diệt chuột, quan binh dưới núi rút lui bớt, mấy người Lâm Nghiêu quyết định đi đánh thành Thanh Châu.

Liêu lão đầu dù có hồ đồ cũng không ngu đến mức độc chết quân sư của phe mình ngay trước giờ khai chiến.

Ai ngờ họ đi hơn nửa tháng trời, trở về lại thành như vậy.

Được biết Sở Thừa Tắc chính là thái tử triều Sở, Liêu lão đầu cả kinh, chỉ mong y mãi mãi cũng không biết được chuyện lão từng khuyên Lâm Nghiêu diệt trừ y.

Liêu lão đầu không sợ chết, nhưng sợ Sở Thừa Tắc nghi kỵ Lâm Nghiêu, sau này gây bất lợi cho hắn, vậy thì dù lão có xuống dưới đó cũng không mặt mũi nào mà gặp lão trại chủ.

Triệu đại phu nhớ đến việc Liêu lão đầu trước nay chưa từng quan tâm đến lũ chuột trong nhà nhưng hơn nửa tháng trước lại tìm đến mình xin thuốc diệt chuột, thần sắc lập tức trở nên run rẩy. “Ông…”

Liêu lão đầu lại uống một hớp rượu, chống gậy đi ra ngoài, để lại một câu. “Đêm ấy tôi uống quá nhiều rồi. Những lời tầm phào tôi nói với ông, ông phải giữ kín trong lòng, đừng nói ra mà hại trại chủ.”

Đương nhiên Triệu đại phu sẽ không nói với người thứ ba.

Liêu lão đầu ra về, ông cẩn thận nâng niu cây bút lông mà Sở Thừa Tắc làm trước đó. “Đây là bảo vật gia truyền chứ không đùa, phải trân quý nó!”

——

Trước kia khi Tần Tranh ra vào thành Thanh Châu đều vào ban đêm, ngồi trong xe ngựa không dám vén rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài, lần này mới được nhìn ngắm rõ ràng diện mao của thành Thanh Châu.

Lúc xe ngựa đi đến cổng thành, Tần Tranh nhìn thấy trên bức tường thành xây bằng đất toàn là những cái lỗ to do bị đập trúng, trong đó còn có rất nhiều lỗ giống như là dùng mâu đào, nhìn y như cái rổ.

Ánh mắt cô thoáng sững sờ.

Đây là cổng thành Thanh Châu đấy ư?

Sở Thừa Tắc biết cô đang nghĩ gì, y ghìm cương làm ngựa đi chậm lại, chạy song song với xe ngựa, nói: “Quan binh tấn công mạnh mẽ suốt mấy ngày, máy bắn đá, máy bắn tên đều dùng cả. Thành Thanh Châu chỉ bị hư tổn phần tường bên ngoài thôi, mấy ngày nay đang tu sửa lại.”

Cung tên bình thường sẽ không thể gây hư tổn cho tường thành nhưng máy bắn tên là thứ thiết kế để tấn công thành trì, mũi tên khổng lồ cắm sâu vào vách tường, thậm chí còn có thể trở thành một cái thang dây để các binh sĩ leo lên vào thành.

Trước đó nghe Lâm Nghiêu kể lại, Tần Tranh còn cảm thấy trận này cũng khá dễ dàng, chẳng qua là dùng ít mưu kế mà thôi. Bây giờ nhìn thấy những vết tích lưu lại sau trận chiến thì mới biết chịu đựng được sự tấn công của tám ngàn quân trong suốt mấy ngày không phải chuyện đơn giản.

Nếu không giữ vững được thành trong mấy ngày đầu thì những mưu kế sau đó của Sở Thừa Tắc cũng không thể phát huy tác dụng được.

Bàn tay đang vén rèm xe ngựa của cô cũng siết chặt. Sau khi quan sát độ cao và bề dày của thành, Tần Tranh nói: “Có thể xây thành cao hơn, dày hơn chút nữa.”

Tường thành không phải loại vách có hình chữ nhật như những bức tường bình thường, từ ngoài nhìn nó trông giống hình thang hơn, dưới rộng trên hẹp. Ở thế giới của Tần Tranh trước kia, phải từ sau thời Minh những công sự phòng thủ mới được làm bằng gạch đá, còn trước đó đều là tường đất nện.

Đất nện tuy rắn chắc nhưng tường thành quanh năm suốt tháng bị mưa gió bào mòn, hao tổn cực lớn. Cô muốn dùng gạch đá gia cố dưới chân tường đất, như thế vừa có thể ngăn chặn nước mưa xâm thực vừa có thể đề phòng quân địch dùng đá hoặc gỗ to phá vỡ tường.

Sở Thừa Tắc nghe cô vừa mở miệng là bàn chuyện gia cố tường thành thì hơi nghiêng người qua, giúp cô vèn rèm xe ngựa lên. Ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt y, đôi mắt vừa đen vừa sâu thẳm. “Nghĩ ngơi trước rồi hãy bàn đến những chuyện này.”

Dừng một chút, y lại nói: “Nàng ở trên núi gầy đi nhiều.”

Rèm xe được buông xuống, Tần Tranh bỗng đỏ mặt.

Trước đó lúc lên xe, vì vội vàng không mang theo ghế kê chân nên Sở Thừa Tắc thò tay ôm eo, nhấc cô lên xưa ngựa. Chỉ một cái ôm ngắn ngủi ấy, y có thể nhận ra cô gầy đi ư?

Tần Tranh vô thức sờ lên mặt mình, hình như có mất miếng thịt nào đâu?

——

Hiện nay Sở Thừa Tắc tạm thời đang ở tại phủ nha Thanh Châu, phía trước là nơi y xử lý chính sự, phía sau là nơi ở.

Tống Hạc Khanh đến các thôn làng lân cận để phát gạo, xong việc lại đi đón người của Lục gia, chưa kịp ra cổng thành nghênh đón Sở Thừa Tắc và Tần Tranh nên bèn đợi ở trước cửa phủ nha.

Thấy Sở Thừa Tắc dẫn mấy chục tướng sĩ hộ tống một chiếc xe ngựa trở về, Tống Hạc Khanh vội bước tới hành lễ. “Điện hạ.”

Sở Thừa Tắc xuống ngựa, giao chiến mã cho một tướng sĩ bên cạnh rồi hỏi: “Người của Lục gia đến rồi à?”

Tống Hạc Khanh gật đầu, đáp: “Lão thần tạm thời sắp xếp cho họ ở lại một biệt viện, nếu điện hạ muốn gặp họ thì lão thần sẽ đi truyền.”

Sở Thừa Tắc giơ tay lên tỏ vẻ không cần. “Đợi lát nữa ta sẽ đến gặp họ.”

Tống Hạc Khanh vâng một tiếng.

Tần Tranh vén rèm định xuống xe. Sở Thừa Tắc như có mắt sau gáy, lập tức quay người đỡ cô xuống.

Tống Hạc Khanh nhìn thấy Tần Tranh, ánh mắt liếc qua bộ quần áo mộc mạc và cây trâm gỗ trên mái tóc cô, biết là những ngày chạy trốn e còn khốn khổ hơn thế này nhiều, nhất thời lòng thấy ngậm ngùi, giọng cũng run run. “Lão thần… bái kiến thái tử phi nương nương.”

Trên đường đi, Tần Tranh đã nghe Sở Thừa Tắc kể lại chuyện gặp được Tống Hạc Khanh ở Thanh Châu. Không biết vô tình hay cố ý, y còn nhấn mạnh Tống Hạc Khanh là bạn tốt của Tần Quốc Công.

Lúc này nhìn thấy Tống Hạc Khanh, Tần Tranh cũng biết phải ứng đối thế nào. “Tống đại nhân mau miễn lễ. gặp được đại nhân ở Thanh Châu chính là may mắn của ta và điện hạ.”

Tống Hạc Khanh nước mắt giàn giụa. Gặp lại con gái của cố nhân, nhớ đến người bạn già đã ở dưới suối vàng, ông nghẹn ngào không nói nên lời.

Tần Tranh nói vài lời an ủi, Tống Hạc Khanh cũng biết không thể quá thất thố trước mặt thái tử nên mới thối lui.

Vừa vào trong, liền có người hầu dẫn Tần Tranh đi tắm rửa.

Trên núi điều kiện có hạn, tuy Tần Tranh cũng thường xuyên tắm rửa nhưng xà phòng hay gì đó thì không có, đến dùng nước cũng phải tiết kiệm, bởi vì nước phải ra bờ suối lấy về nấu. Bây giờ thì có thể thoải mái tắm rửa, ngâm mình rồi.

Lúc cô tắm rửa xong, bên ngoài đã bày sẵn bàn ăn. Sở Thừa Tắc cũng tắm rửa, thay bộ đồ nho sĩ, mái tóc được búi lên cũng xõa ra một nửa, người trông ôn hòa hơn rất nhiều.

Nghe tiếng bước chân của Tần Tranh, y mới đặt thẻ tre trên tay xuống, nói: “Dùng cơm đi.”

Sáng sớm y đến Lưỡng Yến Sơn, lúc này đã quá trưa rồi.

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt y đã lướt qua Tần Tranh nhưng rồi lại bị kéo về.

Cô mặc một chiếc váy màu hoa hải đường. Màu đỏ càng hợp với cô hơn màu trắng. Khuôn mặt vốn lãnh đạm nay có thêm vẻ kiều diễm làm người ta ngẩn ngơ, mái tóc còn chưa khô hẳn thả sau lưng, tôn lên màu da trắng nõn nà, gần như trong suốt của cô.

Nhất thời, trong mắt Sở Thừa Tắc chỉ có ba màu sắc là đỏ, trắng và đen.