Ăn xong bữa tiệc hải sản, Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du đi dạo trong vườn, gần khách sạn có sạp bán trái cây, tất cả loại hoa quả nhiệt đới đủ hết, vừa đến gần đã cảm nhận được mùi hương ngọt ngào.

"Du Du, em muốn ăn cái gì?" Thẩm Mộc Bạch hỏi.

"Xoài!" Buổi chiều đã ăn bánh mousse xoài, Nguyễn Du Du rất thích ăn món đó, quyết định sẽ ăn thêm một quả xoài lớn.

Chủ cửa hàng nhiệt tình giới thiệu, "Đến xem xoài xanh đúng không? Nhìn thế này thôi, bên trong chín vàng ươm!”

"Cái này..." Nguyễn Du Du do dự nhìn quả xoài trong tay chủ quán, kích cỡ rất lớn,

nhưng cô thấy nó toàn màu xanh, "Quả xoài không phải màu vàng sao, hay là nó chưa chín?"

Thẩm Mộc Bạch bật cười cầm quả xoài lớn từ tay người bán hàng, đặt ở trước mặt Nguyễn Du Du, "Đây là xoài xanh, khi chín cũng màu xanh, Du Du em ngửi thử đi.”

Nguyễn Du Du nghi ngờ, đưa mũi đến gần ngửi thử, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, "Ơ, mùi vị rất ngọt!"

Thẩm Mộc Bạch trả quả xoài lại cho người bán hàng, "Giúp tôi gọt quả xoài này.”

Ở gần khách sạn, không phải ai cũng tiện mua xoài, không có dao không có thớt, người bán hàng cần xoài lên cân, đặt quả xoài vào cái đĩa sạch.

Nguyễn Du Du nhìn thấy người bán hàng dựng quả xoài lên, bổ xuống hai lần, quả xoài tách ra thành 3 mảnh, ở giữa còn có hạt xoài mỏng. Chủ cửa hàng cắt xoài thành các miếng hình thoi, dùng dao gọt vỏ, xoài màu vàng ươm đã được thái xong.

Người bán hàng cho xoài chiếc hộp trong suốt, lấy ra hai cái dĩa nhỏ, "Mười lăm đồng, cám ơn.”

Thẩm Mộc trả tiền, Nguyễn Du Du cầm xoài lên ăn thử, lúc bước ra khỏi cửa hàng, cô hạ giọng nói xuống: "Xoài rất ngọt! To như vậy, mà chỉ 15 đồng, quá rẻ!”

Thẩm Mộc Bạch cười nói: "Nơi này rất nhiều xoài, được xem là đặc sản ở địa phương. Nó có ngon không? Cho anh ăn thử với.”

Anh nói muốn ăn thử, nhưng lại đứng yên, nhìn Nguyễn Du Du, há miệng ra.

Nguyễn Du Du lo lắng nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến bọn họ, cô cầm một miếng xoài lên, nhanh chóng đút vào miệng Thẩm Mộc Bạch.

"Ừ..." Thẩm Mộc Bạch nhìn ánh mắt mong đợi của cô nhóc, khẽ gật đầu, "Xoài Du Du đã ăn thử đương nhiên là rất ngọt, đây là quả xoài ngon nhất mà anh từng ăn.”

Nguyễn Du Du sững sờ một lúc, nhận ra anh đang ám chỉ điều gì, mỉm cười, đôi mắt cong cong.

Lưu An cùng Ngụy Vĩnh còn có cả vệ sĩ Thẩm Mộc Bạch mang theo, Lưu An dùng khuỷu tay đẩy Ngụy Vĩnh, trầm giọng nói: "Tôi hỏi này, cậu im lặng dẫn phu nhân đến đây, sao không báo trước ông chủ một tiếng.”

Ngụy Vĩnh khoanh tay, lạnh nhạt nói, "Tôi phụ trách bảo vệ phu nhân, chỉ cần chuyện đó không gây nguy hiểm cho phu nhân. Cô ấy muốn làm gì, tôi đều nghe theo.”

Lưu An suy nghĩ lúc, khẽ gật đầu, "Thông minh.”

Sau cùng, ông chủ chiều chuộng phu nhân như vậy, chỉ cần lấy lòng phu nhân, chỗ ông chủ chắc chắn không thành vấn đề. Với lại, đưa phu nhân đến gặp ông chủ, trong lòng ông chủ chắc chắn rất vui. Anh ta luôn đi theo ông chủ, mấy hôm nay không có phu nhân ở bên cạnh, áp suất tr3n người ông chủ ngày càng giảm xuống.

Hai người đi dạo một lúc, Thẩm Mộc Bạch dẫn Nguyễn Du Du quay về khách sạn, cô nhóc vừa xuống máy bay nên chắc chắn rất mệt, cần đi ngủ sớm.

Hành lý của Nguyễn Du Du đã được Ngụy Vĩnh chuyển lên phòng Thẩm Mộc Bạch, vì cô chỉ ở lại một đêm, nên cô mang theo một vali nhỏ, chứa mấy bộ quần áo và mấy món đồ mỹ phẩm hay dùng.

Tắm rửa xong, Nguyễn Du Du nằm trong lòng Thẩm Mộc Bạch, ôm chặt lấy anh, buồn bã nói: "Tiểu Bạch, ngày mai em phải lên máy bay vào lúc 11 giờ.”

"Ừm, anh biết." Thẩm Mộc Bạch đã nghe Ngụy Vĩnh nói qua, tuy rằng anh luyến tiếc muốn ở bên cạnh cô thêm, nhưng chuyến bay tiếp vào buổi tối, sáng thứ hai cô nhóc còn phải đi học, như vậy sẽ rất mệt.

Nguyễn Du Du cọ đầu vào lòng anh: “Em sẽ đợi anh ở nhà.”

Thẩm Mộc Bạch ôm chặt lấy cô, đáp lại, "Đúng rồi, ngày mai anh gọi cho em hai phần bánh ngọt, để Ngụy Vĩnh cầm giúp, lên máy bay em ăn tạm. " Cô nhóc không quen ăn đồ ăn tr3n máy bay, bữa trưa mai cô sẽ ăn tr3n máy bay.

Nguyễn Du Du khẽ gật đầu, "Vâng.”

Bây giờ cô không có tâm trạng nghĩ đến chuyện ăn uống, tuy chuyến đi lần này không nằm trong kế hoạch, nhưng cô đã nhìn thấy Thẩm Mộc Bạch, cùng nhau đi dạo bên bờ biển, sau sự phấn kích, cô cảm thấy hơi mệt, nhưng có chút không nỡ.

Cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Thẩm Mộc Bạch, nhắm mắt lại, đùa giỡn với ngón tay anh một lúc, không lâu sau, cô ngủ thiếp đi.

Nghe được tiếng thở đều đặn cô nhóc, Thẩm Mộc Bạch cúi đầu nhìn cô, hôn nhẹ mái tóc bồng bềnh của cô, ôm cô một lúc, chờ đến khi cô ngủ say, anh mới bế cô đặt lên giường.

Anh nằm xuống, ôm lấy cơ thể thơm ngát m3m mại của cô, nhắm mắt lại.

......

Mặc dù không nỡ, Nguyễn Du Du vẫn phải rời đi.

"Tiểu Bạch, anh đừng đi tiễn em." Lúc đầu Thẩm Mộc Bạch định đưa Nguyễn Du Du ra sân bay, nhưng Nguyễn Du Du từ chối, cô còn nhớ cảm giác trống rỗng khi nhìn máy bay chở Thẩm Mộc Bạch rời khỏi Yên Thành, có điều gì đó rất buồn.

Thẩm Mộc Bạch có hơi do dự, đưa cô nhóc ra sân bay, họ sẽ có thời gian ở bên nhau lâu hơn, nhưng không kéo dài được lâu, ở tr3n sân bay, họ lại phải tạm biệt nhau.

Nguyễn Du Du nắm chặt lấy tay Thẩm Mộc Bạch, ngẩng đầu lên, cặp mắt tròn đen láy nhìn anh, "Đừng tiễn em, cứ ngồi ở trong phòng, giống như lúc em đi học vậy. "

Chiều hôm qua cô đi đến đây, sáng nay lại rời đi, cũng không mất quá nhiều thời gian. Nguyễn Du Du không muốn anh đi ra sân bay, đương nhiên chút không nỡ và buồn. Ngoài ra còn rất mất thời gian, chờ sau khi anh về đến khách sạn, đã hơn 12h, buổi sáng cứ như vậy trôi qua.

Cô kéo vali lên vẫy tay, "Tiểu Bạch, gặp lại sau.”

Tiếng mở cửa phòng vang lên, Nguyễn Du Du đã rời đi.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Mộc Bạch nắm chặt tay nắm cửa, bởi vì dùng quá nhiều sức, khớp xương trở nên trắng bệch.

Cuối cùng anh vẫn không mở cửa.

Anh nhắm mắt lại, không nóng vội, phải kiên nhẫn, chỉ còn vài ngày nữa thôi, anh sẽ gặp lại cô nhóc của anh.

......

Thẩm Mộc Bạch định lên máy bay vào hôm thứ tư, cùng chuyến bay với Nguyễn Du Du, cất cánh lúc 11 giờ, khoảng hai giờ chiều sẽ về đến Yến Thành.

Hôm thứ ba, Lưu An đã đặt vé máy bay xong, Thẩm Mộc Bạch báo cho Thẩm Mộc Dương cùng ông lão một tiếng.

Buổi tối, Thẩm Mộc Bạch giống như thường lệ gọi điện thoại cho Nguyễn Du Du, anh xử lý xong mọi việc ở đây, nên anh gọi điện cho cô sớm hơn.

"Du Du." Nhìn cô nhóc trong video, Thẩm Mộc Bạch nhận ra anh thật sự rất nhớ cô, nếu không phải cô nhóc đi đến Nam Thành một chuyến, giảm nỗi nhớ xuống, anh không biết mình có đủ kiên nhẫn chờ đến thứ tư hay không.

“Tiểu Bạch!” Nguyễn Du Du vừa mới tắm xong, tóc đã sấy khô một nửa, do hơi nóng phả ra nên khuôn mặt hơi đỏ, bờ môi hồng tự nhiên khiến cho Thẩm Mộc Bạch nhớ mùi vị ngọt ngào của đôi môi.

Yết hầu liên tục di chuyển, Thẩm Mộc Bạch nhận ra mình rất nhớ cô, khi nhìn thấy cô xuất hiện màn hình, khiến cho anh càng muốn ôm cô vào lòng.

"Ngày mai anh về, anh lên máy bay vào lúc 11 giờ."

Nguyễn Du Du cặp mắt phát sáng, "Bay vào lúc 11h đêm nay?” Nghĩa là, cô sắp được anh rồi.

Thẩm Mộc Bạch sững người lại, "Không phải, là 11h sáng mai cùng chuyến bay với Du Du, nếu không có gì thay đổi thì khoảng tầm 2h chiều anh về đến Yến Thành."

“Ồ." Nguyễn Du Du gật đầu, "Tốt nhất không nên đi chuyến bay buổi tối, rất mệt mỏi. Ngày mai sao, buổi chiều em sẽ cố trở về nhà sớm nhất. Tiểu Bạch, ngày mai gặp lại nhau rồi. Vui quá đi!”

Thẩm Mộc Bạch không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn anh có vẻ không tập trung.

Nguyễn Du Du lại hỏi: "Tiểu Bạch, anh xử lý xong chuyện bên đó chưa?"

“Xử lý xong rồi." Thẩm Mộc Bạch khẽ gật đầu, "Làm xong từ chiều nay rồi, những người muốn gặp đều đã gặp, thương lượng ổn thỏa.”

Nguyễn Du Du than thở: "Tiểu Bạch, lần trước em ở tr3n biển một lúc, đã bị cháy nắng. Anh ở Nam thành nhiều ngày như vậy, nhìn chẳng thay đổi chút nào!" Ánh nắng ở Nam Thành gay gắt hơn Yến Thành rất nhiều, may là cô bôi kem chống nắng, mới có thể cứu vãn làn da của mình. Nhưng khuôn mặt của Thẩm Mộc Bạch vẫn trắng như trước, khiến cho cô cảm thấy rất bất công.

Thẩm Mộc Bạch nở nụ cười, "Anh từ nhỏ dù có phơi nắng vẫn không đen. Với lại, anh chủ yếu ở trong khách sạn, không đi ra ngoài biển." Cô nhóc không có ở đây, anh chẳng có hứng thú ra ngoài chơi. Ngày hôm đó, anh cùng cô nhặt vỏ sò tr3n biển, là thời gian duy nhất anh được thư giãn.

"Vậy đợi khi nào chúng ta rảnh, lại đi chơi tiếp nhé?" Nguyễn Du Du vẻ mặt mong đợi.

Thẩm Mộc Bạch mỉm cười, "Được.”

Sau khi cúp máy, anh nhìn đồng hồ. Nếu trưa mai lên máy bay, khoảng tầm 4-5 giờ chiều mới gặp được cô nhóc. Nếu ngồi tr3n máy bay tối nay, anh có thể nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, chờ đến khi trời sáng, lúc cô nhóc tỉnh dậy, anh có thể ôm cô, hôn cô và cùng cô ăn bữa sáng.

Đã đặt xong vé máy bay, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cô nhóc. Thẩm Mộc Bạch nhận ra mình không chờ được đến sáng hôm sau.

"Lưu An, đổi vé máy bay, tối nay chúng ta sẽ rời đi." Thẩm Mộc Bạch nhanh chóng đã đưa ra quyết định, gọi điện thoại cho Lưu An.

......

Cả ngày hôm nay Thẩm Mộc Dương đều ở công ty, buổi chiều định tan làm thì xảy ra chút sự cố, anh ta phải tăng ca đến gần 11h, từ công ty đi ra.

Thấy bây giờ đã muộn, nên quyết định không đến chỗ của Nguyễn Du Du, giờ này ông lão đã ngủ, tiếng động cơ của xe rất ồn, sẽ đánh thức ông lão dậy. Sau một hồi suy nghĩ, anh quyết định trở về nhà của mình.

Về đến nhà đã gần 11h, Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Bụi Phương đã ngủ say, Thẩm Mộc Dương tắm rửa xong, cảm thấy có hơi khát nước, đi xuống dưới phòng bếp cầm chai nước lên, lúc đi qua thư phòng ở lầu hai, nhìn qua khe cửa thấy bên trong vẫn sáng đèn.

Thẩm Mộc Dương nhíu mày, giờ này cha mẹ đều đã ngủ, ai ở trong thư phòng của ba?

Chẳng lẽ có người định ăn cắp tài liệu mật của Thẩm thị?

Bước chân nhẹ nhàng, rón rén đi đến gần cửa, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe giọng nói của Đường Bụi Phương truyền ra: "Vé máy bay... Ừ... nhớ phải ra tay trước..."

Đường Bụi Phương đang nói chuyện điện thoại.

Thẩm Mộc Dương thở phào nhẹ nhõm, bây giờ đã muộn, anh không muốn làm phiền

Đường Bụi Phương, vội vàng rời.

Sau một ngày bận rộn, anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Á——" Thẩm Mộc Dương bật dậy, xoa hai huyệt thái dương, anh không hề nằm mơ thấy ác mộng, nhưng có thứ gì đó đáng sợ lảng vảng trong đầu anh ta, khiến cho anh ta tỉnh dậy.

Anh ta vội ngồi dậy, cầm lấy chai nước lên uống. Đột nhiên, anh nhìn chằm chằm chai nước khoáng đang cầm trong tay.

Đúng rồi. Lúc anh ta đi lấy nước. Đường Bụi Phương đang nói chuyện điện thoại.

Vé máy bay? Vé của ai? Ra tay? Định ra tay với ai?

Nhắc đến vé máy bay, hình như Thẩm Mộc Bạch định sáng mai bay về. Về trước? Chẳng lẽ anh trai đổi vé máy sang tối này? Cho nên Đường Bụi Phương nửa đêm mới điện thoại.

Ra tay?!

Thẩm Mộc Dương giật mình hoảng sợ, vội chạy đến phòng ngủ của ba mẹ. Cửa phòng không kéo, anh ta vội bật đèn lên.

Anh nhìn thấy Đường Bụi Phương vẫn đang nằm tr3n giường chưa ngủ, bà ta quay đầu lại nhìn anh ta, cặp mắt trong veo, rất tỉnh tảo.

"Mẹ định làm gì hả?!" Anh ta chạy đến, nắm chặt bả vai Đường Bụi Phương, cắn răng hai mắt đỏ ngầu: "Rốt cuộc mẹ định làm gì?”

Vẻ mặt của Đường Bụi Phương đột nhiên thất thần, nhanh chóng điều chỉnh lại, đẩy tay anh ra, từ từ nói: "Mẹ có làm gì đâu.”

Thẩm Vĩnh Hưng bị đánh thức, ánh đèn quá chói khiến ông ta chưa kịp thích ứng, dụi dụi mắt, lúc này phát hiện Thẩm Mộc Dương đang ngồi tr3n nhìn, dáng vẻ đằng đằng sát khí.

"Làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm mày định giết tao à? "Thẩm Vĩnh Hưng dựng hết tóc gáy, vội vàng ngồi dậy.

Nhìn thấy Thẩm Mộc Dương đang tức giận, hai tay nắm chặt lại. Thẩm Vĩnh Hưng giơ tay lên tát vào mặt anh ta, "Mày bị điên à?!"

Đường Bụi Phương hét toáng lên, vội ôm chặt lấy Thẩm Mộc Dương, "Nó chỉ đang gặp ác mộng. Tại sao ông nhẫn tâm đánh nó?”

Bà ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Vĩnh Hưng, nhanh chóng nhắm mắt lại, lúc trước Thẩm Mộc Bạch còn là tên ăn hại, ông ta lúc nào cũng ra tay đánh Thẩm Mộc Bạch, tuy rằng chưa bao giờ đánh trúng. Hiện tại, Thẩm Mộc Bạch trở thành người thông minh tài năng, ông ta lại ra tay đánh đập đứa con út.

Thẩm Mộc Dương nhờ cái tát này đã tỉnh lại.

Anh ta vội đẩy Đường Bụi Phương ra, nhanh chóng chạy ra ngoài, vội đi giày vào, cầm theo chìa khóa xe rời đi.

Trong lúc lái xe, anh ta cầm điện thoại lên gọi cho Thẩm Mộc Bạch, cho dù anh ta có gọi bao nhiêu lần, đầu dây bên kia vẫn không có tín hiệu.

Thẩm Mộc Dương muốn phát điên lên, anh ta không biết vì sao anh trai lại tác máy, có thể đang ngủ, có thể đang đi tr3n máy bay, hoặc có thể đã xảy ra chuyện,

Anh ta chỉ có cầu nguyện rằng, vệ sĩ của anh trai phát huy đúng công lực, võ thuật anh trai không hề tệ, mong không có chuyện lớn xảy ra.

......

Lúc Thẩm Mộc Bạch xuống máy bay cũng đã gần hai giờ sáng, anh không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại cảm thấy rất vui, sau bao nhiêu ngày, cuối cùng anh cũng đã trở lại Yến Thành.

Chỉ mấy tiếng nữa thôi, anh sẽ được gặp cô nhóc của mình.

Bây giờ chắc cô vẫn đang ngủ, anh chỉ đứng nhìn cô, sẽ không đánh thức cô dậy, cùng lắm hôn trộm mấy cái.

Lưu An cùng vệ sĩ đứng vây quanh anh, họ đều cùng anh đi đến Nam Thành, cùng nhau trở về. Xe đỗ trước cửa sân bay, vệ sĩ lái xe. Lưu An ngồi ở ghế phụ, Thẩm Mộc Bạch ngồi ở ghế phía sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Lão La, phải tỉnh táo, đừng có ngủ gật." Hai giờ sáng thời điểm mọi người dễ buồn ngủ nhất, Lưu An quay sang dặn dò vệ sĩ.

Lão La khoảng tầm ba mươi tuổi, cơ thể cao lớn cường tráng, hai cặp mắt sáng ngời, bật cười, "Yên tâm. "Anh ta là vệ sĩ, lúc làm nhiệm vụ có khi mấy ngày không được ngủ.

Rời khỏi sân bay, tiến thẳng đường cao tốc, tr3n đường chỉ duy nhất chiếc xe của bọn họ.

Mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, ánh đèn đường giống như một chú rồng đang bay lượm, dẫn mọi người đi về nhà.

Sau đi qua đoạn đường cao tốc, ở lối rẽ có một chiếc xe tải lớn, lão La quay sang nhìn, đó một chiếc xe tải bình thường, không lắp đặt thêm bất kỳ thứ gì, anh ta không phát hiện ra điều gì bất thường.

Tuy nhiên, anh ta nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Đoạn đường này, tốc độ ô tô con không được vượt quá 120 km/h, xe tải phân khối lớn không được vượt quá 100km/h. Anh ta vẫn lái với tốc độ 120 km/h, chiếc xe tải lớn đang đi theo ngay phía sau bọn họ, chắc chắn, chiếc xe này đang đi quá tốc độ.

Chạy vượt quá tốc độ cũng không phải chuyện gì lớn, một số người thường thích đi quá tốc độ, nhưng nơi nào có camera vi phạm chỉ cần giảm tốc độ là được. Hơn nữa, bây giờ tr3n đường không có xe, chạy quá tốc độ không ai biết.

Chủ nhân chiếc xe tải kia cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại tăng tốc, nhanh chóng chạy sát phía sau xe của bọn họ.

Lão La vẫn để ý đến chiếc xe ta kia, thấy đèn pha của chiếc xe tải bây giờ, đây là hành động lịch sự muốn xin chiếc xe nhường đường.

Quả nhiên, chiếc xe chạy sang làn đường bên trái, tăng tốc, đi ngang hàng với bọn họ.

Lưu An bật cười nói: "Lão La, không được chạy quá tốc độ. "Từ sau khi Triệu thiếu xảy ra chuyện, từ đó đến giờ ông chủ luôn đi đúng tốc độ, bọn họ đều biết điều này.

Lão La khẽ gật đầu, sau khi đi ra khỏi sân bay đi lên đường cao tốc, anh ta vẫn giữ nguyên tốc độ 120 km/h, tuy anh ta biết nơi này không có camera giám sát, nhưng không muốn so với tốc độ với chiếc xe tải kia.

Trong lúc đang nói chuyện, chiếc xe tải kia đi vượt qua xe bọn họ.

Đột nhiên, chiếc xe tải đột nhiên mất tay lái, nghiêng về phía bọn họ, đẩy bọn họ ra sát làn đường bên phải.

Lão La vội đánh tay lái sang bên phải, vội vàng phanh gấp, đầu của chiếc xe tải lao về phía bọn họ, trong thời khắc khẩn cấp, bây giờ muốn vượt chiếc xe tải đã muộn, đành phải phanh gấp lại.

Đang đi với tốc độ nhanh, đột nhiên phanh gấp, chiếc xe bị mất kiểm soát. Chưa kể đến họ đang bị một chiếc xe tải lớn đâm vào.

Nhìn thấy xe của bọn họ chuẩn bị lao ra lan can bên phải, chiếc xe tải lớn đột nhiên lao tới, thân hình cao lớn dường muốn nuốt chửng xe của bọn họ xuống gầm xe. Một vụ chạm xay ra, xe Bentley đêm thẳng vào lan can.

"Cẩn thận! Giữ chặt!” Thẩm Mộc Bạch trầm giọng ra lệnh.

Bên phải đường cao tốc là một khu đất trũng, đuôi xe bốc thẳng lên cao, đầu xe trũm xuống, nhờ ánh đèn đường, Lão la phát hiện bọn họ cách mặt đất tầm khoảng 50m.

Tôi rồi! Ở khoảng cách này, không ch3t thì cũng bị trọng thương!

Ý đồ chiếc xe tải kia đã quá rõ ràng, nếu họ được phái đến ám sát Thẩm Mộc Uổng, người đó chắc chắn không từ bỏ đi định, chờ đến khi ba bọn họ ch3t hoặc bị trọng thương, đối phương dùng một hòn đá gi3t ch3t bọn họ, còn ngụy tạo hiện trường thành một vụ tai nạn.

Đầu xe lao thẳng xuống vách đá lớn, Lưu An hồn bay phách lạc, không biết liệu mình có bị hoa mắt không, phát hiện đầu xe đột nhiên nghiêng sang một bên, vượt qua tảng đá kia một cách kỳ lạ.

Thẩm Mộc Bạch nghe thấy “cạch” từ trong ng.ực phát ra, hình như lá bùa bình an đã bị vỡ, anh chưa kịp lôi ra nhìn thử, xe đã lao xuống đất.

......

"Tiểu Bạch..." Nguyễn Du Du từ trong giấc mơ tỉnh dậy, trán cô ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch, cổ họng vừa khô vừa đắng.

Cô đặt tay lên ng.ực, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ng.ực.

"Tiểu Bạch..." Nguyễn Du lẩm bẩm gọi tên anh.

Thẩm Mộc Bạch ngày mai mới lên máy bay, chắc chắn bây giờ anh vẫn đang ở trong khách sạn Nam Thành. Nhưng Nguyễn Du Du có linh cảm mách bảo, Thẩm Mộc Bạch đang gặp nguy hiểm!

Lá bùa bình an đó do chính tay cô khắc, nên cô có thể cảm nhận được. Và cô biết lá bùa bình an đã bị vỡ.

Cô vội vàng ngồi dậy, vừa định ấn gọi cho Thẩm Mộc Bạch, do dự một lúc, cô gọi điện thoại cho Ngụy Vĩnh.

Mặc dù bây giờ đã là 2h sáng, nhưng tiếng chuông vừa vang lên Ngụy Vĩnh đã ấn nghe máy, "Sao vậy? Du Du? Đã có chuyện gì xảy ra?"

"Ngụy Vĩnh, em..." Nguyễn Du Du nói rất nhanh: "Em có linh cảm, Thẩm Mộc Bạch đã xảy ra chuyện, anh có thể giúp em định vị vị trí hiện tại của anh ấy không?" Nếu như Ngụy Vĩnh không thể tra được định vị của Thẩm Mộc Bạch, cô sẽ gọi điện thoại cho Triệu Húc Phong, bởi vì Thẩm Mộc Bạch từng nói, bốn người bọn họ có thể tra ra được vị trí của đối phương.

"Anh làm được, Du Du chờ anh một lát. "

Ngụy Vĩnh nhanh chóng mở phần mềm định vị tr3n điện thoại, Thẩm Mộc Bạch vốn dĩ đang ở Nam Thành, nhưng định vị lại hiện ra đang ở Yến Thành. Nhìn vị trí, nơi đó nằm giữa đoạn đường cao tốc từ sân bay về nội thành.

Ngụy Vĩnh nhìn chằm chằm vào định vị, ngay lập tức phát hiện có điểm không ổn, Thẩm Mộc Bạch không di chuyển.

Nếu anh đang ở tr3n đường cao tốc, nghĩ là anh ngồi tr3n xe, tốc độ di chuyển phải rất nhanh mới đúng, nhưng dấu chấm đỏ bất động không di chuyển.

Phóng to màn hình lên, Ngụy Vĩnh phát hiện, vị trí của Thẩm Mộc Bạch nằm sát bên đường cao tốc, nói cách khác, tức là anh rời khỏi đường cao tốc, nhưng không đi quá xa, cách khoảng tầm 20m đến 30m.

Trừ khi... Thẩm Mộc Bạch dừng lại đi vào lề đường để đi vệ sinh.

Chuyển chế độ màn hình ra 3D, Ngụy Vĩnh suýt chút nữa nhảy dựng lên, đây là khu đất trũng, cách mặt đất tầm tầm khoảng 10m!

Cho dù Thẩm Mộc Bạch có muốn đi vệ sinh, chắc không chọn nơi vừa tối vừa sâu như vậy.

Đã xảy ra chuyện!

Ngụy Vĩnh vội vàng nói với Nguyễn Du Du: "Du Du, ông chủ đang ở Yến Thành, ở đoạn cao tốc từ sân bay về nội thành. Để anh qua đó xem thử."

"Em cũng muốn đi!" Nguyễn Du Du biết được tin Thẩm Mộc Bạch đang ở Yến Thành thì biết linh cảm của cô đã đúng, cô dựng hết tóc gáy. Chẳng lẽ đây cái ch3t của Thẩm Mộc Bạch trong truyện? Lá bùa bình an của cô vỡ tan, chắc chắn Thẩm Mộc Bạch đang gặp nguy hiểm.

"Ngụy Vĩnh, ngoài hai chúng ta ra, anh có thể gọi thêm người được không?" Không biết bây giờ có đến kịp hay không, nhưng nếu người đó có ý định giết người, cô nhất định đem theo người đi đến đó. Nếu Ngụy Vĩnh không gọi thêm người, cô gọi điện thoại cho Triệu Húc Phong, Ngô Trung Trạch và Tống Cẩm Minh, bảo họ dẫn theo vệ sĩ đến.

"Mười người, có đủ không?"

"Đủ rồi, kêu mọi người chuẩn bị xuất phát, tập hợp trước cửa của đường cao tốc. Còn anh đi đến đón em!"

Nguyễn Du Du nhanh chóng thay quần áo, cô mở ngăn kéo tủ ra nhét hết bùa trong túi áo, cầm theo điện thoại, lặng lẽ đi ra ngoài.

Dù đã vào mùa xuân, nhiệt độ ở Yến Thành vẫn rất thấp, quần thể thao không ngăn cản được sự giá rét thấu xương, cô không thèm để tâm đến điều này, đứng trước cửa, cố gọi điện thoại cho Thẩm Mộc Bạch.

"Xin lỗi, số máy vừa gọi hiện tại không liên lạc được." Trong điện thoại truyền đến giọng nói tổng đài.

Nguyễn Du Du nắm chặt điện thoại trong tay: “Tiểu Bạch, anh nhất định phải bình an.” 

- -----oOo------