Edit: Vincent
Beta: Rabbit
Thẩm Mộc Bạch lấy điện thoại ra để giải quyết những công việc hôm nay chưa hoàn thành.
Ngón tay vừa ấn di động, vừa để ý động tĩnh trong phòng tắm, tiểu cô nương chắc là thẹn thùng nên lần này anh không nghe thấy giọng hát vui vẻ của cô nữa.
Phải mất rất lâu, Nguyễn Du Du mới ra ngoài.
Cô thật cẩn thận đẩy cửa phòng tắm ra, thấy Thẩm Mộc Bạch tựa vào đầu giường xem điện thoại di động, không hề chú ý tới cô, lúc này mới chậm chạp đến bên cạnh tủ quần áo.
Kỳ thật Thẩm Mộc Bạch đã phát hiện ra động tác nhỏ của cô, thấy cô dùng một cái khăn che ngực một bộ dáng lén lút, cũng không nhìn về phía cô, nhưng dư quang khóe mắt vẫn đang chú ý, chờ Nguyễn Du Du đứng trước tủ quần áo đưa lưng về phía anh thì anh mới nâng mắt lên tùy ý liếc nhìn.
Cô mặc một bộ váy ngủ lụa đỏ thẫm, dây đeo tinh tế, lộ ra một mảng lớn lưng, mặc dù có mái tóc dài bồng bềnh che chắn nhưng Thẩm Mộc Bạch vẫn nhìn thấy xương hồ điệp tinh xảo kia.
Váy ngủ rất ngắn, bởi vì là vải lụa trơn trượt nên làm cho đường cong cơ thể của cô được hiện lên rõ ràng.
Vòng eo mảnh khảnh không nắm chặt, hai chân thẳng tắp thon dài, bởi vì hơi khom lưng nên váy ngủ tơ tằm kề sát vào mông, hình dáng rõ ràng được phác họa, đầy đặn lại xinh đẹp.
Thẩm Mộc Bạch khẽ nhướng mày, thể nào cô phải dùng khăn che ngực, chắc phía trước cũng đã bị lộ ra hết khi mặc chiếc váy ngủ này.

Lúc ấy cô hoảng hốt tùy tiện cầm một bộ đồ ngủ, khẳng định không thấy rõ kiểu dáng.
Nhìn cô từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ khác, đóng cửa định quay người lại, Thẩm Mộc Bạch rũ mắt xuống, ánh mắt dừng trên điện thoại di động.
Nguyễn Du Du ôm đồ ngủ trở về phòng tắm, lúc đóng cửa cô nhanh chóng nhìn trộm Thẩm Mộc Bạch, thấy anh vẫn nhìn điện thoại di động không ngước lên, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may anh không chú ý tới mình.
Lần này cô cố ý chọn một bộ đồ ngủ coi như bảo thủ, phía dưới là quần đùi, phía trên là áo.
Cô không dám chọn váy ngủ, buổi tối phải ngủ chung với Thẩm Mộc Bạch, khi không để ý góc váy có thể sẽ bị vén lên, nếu mặc quần ngủ sẽ không bị điều này.
Lần này cô mới thoải mái từ phòng tắm đi ra, Thẩm Mộc Bạch cũng quang minh chính đại ngẩng đầu lên.
Cô mặc một chiếc áo ngủ không tay, cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, trên áo ngủ thêu con thỏ trắng, thêm một lớp bông màu trắng tinh tế, nhìn qua tựa như thật sự có một con thỏ nhỏ mềm mại nằm trong lòng cô.


Hai cái lỗ tai dài bên trong là màu hồng phấn còn bên ngoài là màu trắng, vừa vặn dựng thẳng ở trước ngực cô, móng vuốt của thỏ trắng thì ở dưới quần đùi.
Thẩm Mộc bạch xoa xoa thái dương, cởi bỏ chiếc váy ngủ màu đỏ gợi cảm mị hoặc kia, thay vào trang phục thỏ trắng này quả thực là đáng yêu đến chết người.
Nhất là khi tiểu cô nương vừa tắm xong, tóc dài bồng bềnh mềm mại, da thịt trắng nõn hơi ửng hồng, cánh môi đầy đặn trơn bóng, đôi mắt tròn xoe nhuộm hơi nước, đứng ở bên giường, mềm mại hỏi anh: "Thẩm tiên sinh, chúng ta đi ngủ chưa?"
Những lời này của cô rất dễ khiến người ta suy nghĩ lệch lạc, Thẩm Mộc Bạch trầm mặc trong chớp mắt.
Anh tựa vào đầu giường, mái tóc đen rủ xuống hai bên lông mày, khóe môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, tựa hồ có chút không vui.

Đôi mắt hẹp dài, có cảm giác cao lãnh xa cách, lúc này trong ánh mắt đen nhánh sâu thẳm không gợn sóng, nhìn kỹ lại thì cảm thấy ánh mắt ấy mang theo chút cảm xúc khó hiểu.
Nguyễn Du Du cho rằng mình đã nói sai.

Cô làm việc và nghỉ ngơi rất khoa học, đến giờ là đi ngủ, nhưng anh chắc không giống cô.
Cô vừa định nói lại rằng mình chưa buồn ngủ, Thẩm Mộc Bạch liền thản nhiên "Ừ" một tiếng.
Nguyễn Du Du đi sang một bên tắt đèn ngủ, cô xoay người lại, Thẩm Mộc Bạch phát hiện phía sau quần đùi nhỏ của cô có một cái đuôi nhỏ lông xù màu trắng, giống như một quả bóng lông nhỏ mọc vị trí vi diệu phía sau quần đùi của cô.
Chậc, đuôi thỏ nhỏ.
Cô bé này chắc chắn không phát hiện ra điều này.
Đèn ngủ tắt, trong phòng tối sầm lại, trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt của anh, Nguyễn Du Du ngược lại cảm thấy thoải mái một chút.
Cô nằm cẩn thận bên giường.
Thẩm Mộc Bạch đặt điện thoại sang một bên, cũng nằm xuống.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, dù đưa lưng về phía anh và nằm sát mép giường, giường rộng hai mét nhưng cô vẫn cố tình nằm thật xa anh, cho dù anh duỗi tay cũng không thể chạm tới cô.
Thẩm Mộc Bạch nhắm hai mắt lại, không mở miệng.

Anh cảm thấy bất kể mình nói gì, cũng sẽ làm cho cô càng thêm khẩn trương.

Anh cho rằng cô nhất định sẽ không ngủ được, không nghĩ tới chỉ mười phút, liền nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô.
Chậc, thật đúng là vô tâm.
Thẩm Mộc rón rén xoay người.
Nguyễn Du Du cũng xoay người, sau đó..."Rầm" một tiếng, một cái gì đó rơi xuống đất.
Thẩm Mộc Bạch xoay người ngồi dậy, trong ánh sáng mông lung, chỉ thấy tiểu cô nương mờ mịt ngồi trên mặt đất.

Cô dụi dụi mắt, lại xoa mông, cũng không kêu đau, trực tiếp bò lên giường, xem động tác chắc là cũng không bị thương.
Thẩm Mộc Bạch âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn trong phòng này trải thảm thật dày.
Cô có chút mơ hồ, không nhìn anh cũng không nói chuyện với anh, trực tiếp nằm lên giường ngủ tiếp nhưng lần này cô nằm vào trong nhiều hơn, ít nhất sẽ khi xoay người sẽ không ngã xuống giường.
Cô nằm nghiêng đưa lưng về phía Thẩm Mộc Bạch, yên lặng.
Nhưng Thẩm Mộc Bạch biết rằng cô không có ngủ, cô cố tình hít thở thật nhẹ, khác hoàn toàn khi cô đã ngủ say.
Cô đang giả vờ ngủ.
Thẩm Mộc Bạch không vạch trần cô, hôm nay cô đã đủ ngại ngùng.

Nếu khi ngủ bị rơi xuống giường xong lại giả bộ ngủ bị anh vạch trần, chắc chắn rằng con thỏ này sẽ "xù lông" lên.
Trong vòng chưa đầy mười phút, cô gái giả vờ ngủ đã thực sự ngủ thiếp đi.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng xoay người lại.
Dưới ánh sáng mông lung, mái tóc dài của Nguyễn Du Du tản ra phía sau, bởi vì nằm nghiêng, thắt lưng lõm xuống, mông lại nhô lên, đường cong cơ thể phập phồng mê người.
Một chân duỗi thẳng, một chân co lại, eo thả lỏng mông hơi vểnh lên, cái đuôi nhỏ xù xì theo hô hấp của cô hơi run lên.
Thẩm Mộc Bạch nhìn chằm chằm cái đuôi ngắn trắng kia trong chốc lát, ma xui quỷ khiến, anh vươn tay, nhéo nhéo.

Lông trắng, mềm mại.
Thẩm Mộc Bạch khẽ cười một tiếng, âm thầm mắng một câu "ấu trĩ", cũng không biết là nói bộ đồ ngủ thỏ này hay là đang nói chính mình.
......
Thẩm Mộc Bạch ngủ muộn hơn Nguyễn Du Du, nhưng lại thức dậy sớm hơn cô.
Tiểu cô nương ngủ ngon lành, hai má ửng đỏ, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại đặt lên gối, cánh môi đầy đặn hơi mở ra, thỉnh thoảng chép chép miệng giống như mơ thấy đồ ăn ngon.
Bỗng nhiên, lông mi dài run vài cái, Thẩm Mộc Bạch lẳng lặng nhắm hai mắt lại.
Nguyễn Du Du mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, một lát sau mới phản ứng được mình đang ở đâu.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch, anh còn chưa tỉnh ngủ, sau khi nhắm mắt lại, cả người bớt lạnh lùng xa cách, thêm vài phần ôn hòa vô hại.
Mũi anh thẳng và dài, giống như được một nghệ sĩ thiên tài nào đấy điêu khắc lên, đôi môi mỏng mím chặt.
Cổ thon dài, yết hầu nhô ra.
Nguyễn Du Du vô thức nhìn chằm chằm vào yết hầu kia một lát, khẽ gọi: "Thẩm tiên sinh, anh chưa tỉnh hay đang giả vờ ngủ?"
Thẩm Mộc Bạch: "..." Câu hỏi này anh không biết trả lời như thế nào.
Nguyễn Du Du thấy anh không có phản ứng, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bụng anh hai cái.
Cơ thể của Thẩm Mộc Bạch lập tức căng thẳng, nam giới buổi sáng vốn sẽ có phản ứng sinh lý, để cho cô chọc như vậy, phản ứng càng trở nên dữ dội hơn.
Cũng may Nguyễn Du Du không tiếp tục động thủ, cô lẩm bẩm một câu "Thế nhưng thật sự có cơ bụng", liền đứng lên đi vào phòng tắm.
Thẩm Mộc Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cô mà không biết nặng nhẹ, sờ thêm hai cái nữa, anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Anh nằm trên giường để bình tĩnh lại, nghe thấy tiếng Nguyễn Du Du xả nước ào ào trong phòng tắm, một lát sau chờ phản ứng của thân thể hồi phục trở lại bình thường anh mới từ trên giường đứng lên.
Nguyễn Du Du đeo bờm cài tóc, rửa mặt xong đi ra phát hiện Thẩm Mộc Bạch đã rời giường, cô vui vẻ chào hỏi: "Thẩm tiên sinh, anh dậy rồi sao."
"Chào buổi sáng Du Du." Thẩm Mộc Bạch đi vào phòng tắm, Nguyễn Du Du sửa sang lại giường rồi đi xuống lầu.
Ông nội đã tỉnh, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, thấy Nguyễn Du Du xuống lầu liền vẫy tay gọi cô: "Du Du, tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Dạ ngon ạ." Nguyễn Du Du mơ hồ nhớ rằng hình như mình ngã khỏi giường, nhưng cũng không chắc rốt cuộc là thật hay là mơ, dù sao cả đêm hôm qua cô ngủ rất ngon: "Con không bị lạ giường.

Đêm qua ông nội ngủ ngon không ạ?"

"Tốt hơn ở bệnh viện.

Vẫn là ngủ ở nhà là thoải mái nhất."Ông nội Thẩm ở bệnh viện rất nhiều ngày, luôn lo lắng một ngày nào đó mình sẽ ngủ mãi mãi không tỉnh dậy được nữa, cho đến khi về nhà ông mới hoàn toàn an tâm.

Lại nói tiếp, đây đều là công lao của cháu dâu.
Chờ Thẩm Mộc Bạch xuống lầu, ba người cùng nhau ăn sáng.
Nguyễn Du Du khẩu vị rất tốt, ăn cái gì cũng thấy ngon miệng, ngay cả Thẩm Mộc Bạch cùng ông nội cũng ăn nhiều hơn bình thường.
Nghỉ ngơi một lát, hai người đỡ ông đi dạo một vòng trong hoa viên phía sau, có thể bởi vì cách núi tương đối gần nên buổi sáng ở đây rất trong lành và mát mẻ.
Vừa đi hết một vòng hoa viên thì nhìn thấy mấy chiếc xe chạy tới.
Thẩm Vĩnh Hưng cùng Đường Tùng Phương dẫn đầu đi vào, phía sau còn có mười mấy người nam nữ khác.
Nguyễn Du Du nhớ tới biểu hiện của Thẩm Vĩnh Hưng ở bệnh viện, nhất thời đề phòng, người này không phải tới tìm Thẩm Mộc Bạch để gây chuyện chứ?
"Bố, bố xuất viện sao không nói cho chúng con biết một tiếng, con sắp xếp thời gian tự mình đi đón bố xuất viện." Thẩm Vĩnh Hưng bước nhanh tới, đánh giá ông lão từ trên xuống dưới, cảm thấy sắc mặt của ông so với lúc ở bệnh viện đã tốt hơn bao nhiêu, có chút không dám tin hỏi: "Bố, bố thật sự khỏe lên rồi sao?"
Một đám người ánh mắt sáng quắc nhìn lão gia, ai mà không biết mấy năm gần đây thân thể của ông lão đều không tốt lắm, nếu không Thẩm thị cũng không có khả năng rơi vào tay Thẩm Vĩnh Hưng.

Lần này lão gia nằm viện, bọn họ không tin ông có thể được về nhà, nhưng ông lão không chỉ được xuất viện về nhà mà còn có thể đi dạo trong hoa viên, sắc mặt càng trở nên tươi tắn, hồng nhuận hơn lúc trước.
"Ha ha, ta đã khỏe rồi, bệnh viện đã kiểm tra qua." Ông cười chào hỏi: "Đến đây, đều làm quen một chút, đây là cháu dâu của ta, tiểu may mắn nhà chúng ta.

"
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Nguyễn Du Du.
Thẩm Vĩnh Hưng và Đường Tùng Phương đều có chút giật mình, lần trước gặp nha đầu này, cả người đen đúa gầy gò không chút bắt mắt, hôm nay mới qua mấy ngày, thế nhưng trở nên trắng trẻo đẹp đẽ.
Những người khác đây đều là lần đầu tiên gặp Nguyễn Du Du, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, người ta đồn rằng đại thiếu cưới một nha đầu nông thôn gầy gò rụt rè, nhưng tiểu cô nương trước mặt rõ ràng rất xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, da dẻ hồng hào, đứng bên cạnh Thẩm lão gia cùng Thẩm Mộc Bạch, khí chất một chút cũng không thua kém.
Tác giả có lời muốn nói: Thỏ con aka Du Du: Ai chạm vào cái đuôi nhỏ của tôi?.