Quán cà phê Red nằm trên đường Hòa Bình, đối diện tòa cao ốc Lâm thị.
Tại một bàn gỗ trong góc quán, Trần Tiểu Như nho nhã nhấp một ngụm Americano: "Đồ tôi cần đã đem đến chưa?"
Cậu thiếu niên đặt chiếc usb lên bàn: "Đúng như giao kèo, cô đừng nuốt lời."
Trần Tiểu Như đặt tách xuống bàn, cầm chiếc usb lên, cong môi, nói: "Đương nhiên rồi, cứ như thế này, thêm vài lần nữa, thì Lâm thị sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ thôi!"
Cậu thiếu niên nắm chặt tay, kiên định nói: "Không có lần sau! Đây là lần cuối cùng tôi làm việc thấp hèn này cho chị!"
Ánh mắt Trần Tiểu Như bất ngờ trở nên sắc lạnh, cô ta cười châm chọc: "Tôi thấp hèn? Vậy...!chắc chỉ có thư ký Mộc nhà cậu là thanh cao sao?"
"Chị đừng có đánh đồng cô ấy với chị."
"Ha, Trần Tiểu Bạch! Cậu đừng quên bản thân đang mang họ gì! Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mẹ cậu còn đang đợi tiền phẫu thuật đó.

Dẹp cái tình cảm cá nhân của bản thân sang một bên đi.

Cậu chỉ có thể làm theo lời tôi nói thôi!"
Tiểu Bạch kích động đập mạnh lên bàn, cố nén cảm xúc muốn hét lớn lên: "Chị nói tôi giao usb cho chị thì chị sẽ trả toàn bộ chi phí chửa bệnh cho mẹ tôi mà!"
Cô ta tỏ vẻ vô tội, nhàn nhã, nói: "Oh, tôi có nói vậy sao? Tôi lại nhớ là chỉ cần trả một phần ba chi phí thôi!"
Ánh mắt Tiểu Bạch đỏ ngầu, cậu cắn chặt răng: "Sao chị có thể làm vậy chứ? Bà ấy là mẹ ruột tôi, nhưng bà ấy cũng là thím ruột của chị mà!"
Trần Tiểu Như cất usb vào túi xách, lấy tiền đặt dưới tách cà phê, rút ra một chiếc kính râm đeo lên, lạnh lùng, nói: "Đừng lấy tình thân đặt lên người tôi, cậu chỉ cần nhớ một điều...!làm theo những gì tôi bảo thì mẹ cậu sẽ được sống!", nói xong, cô ta giẫm đôi giày cao gót rời khỏi quán cà phê, để lại Tiểu Bạch chết lặng ngồi một chỗ.

...
Công ty luật sư Votre Droit.
Ngọc Điềm đang ngồi trên chiếc bàn tiếp khách, đối diện cô là một khách hàng mới đến tìm cô.

Anh ta ăn mặc nghiêm túc, quần áo không phải quá đắt đỏ, những cũng không phải bình thường, chắc cũng có chút địa vị.
Sau khi xem xong đơn kiện và vài thông tin cơ bản, cô ngẫng đầu, chuyên nghiệp nói: "Anh chắc chắn muốn kiện tụng chứ?"
Ánh mắt người đàn ông vừa kiên định vừa mang theo tia tức giận: "Phải kiện! Tôi muốn tên bác sĩ đó phải ngồi tù mục xương, để trả giá cho cái chết của vợ và con tôi."
"Anh bình tĩnh trước đã.

Tôi đã xem qua thông tin về vụ việc này rồi.

Tôi biết anh vừa mất đi hai người thân nhất cùng một lúc sẽ có hơi kích động và đau khổ.

Tôi có thể hiểu và thông cảm cho anh, nhưng xuất phát từ sự chuyên nghiệp của một luật sư, tôi phải nói rằng đây chỉ là một vụ tai nạn."
Anh ta nghe vậy thì kích động, quơ tay một cái khiến cốc nước đổ xuống tấm thảm đỏ, nói: "Không thể nào là tai nạn được! Là do hắn ta không có năng lực mà lại đi vào phòng phẫu thuật, hắn ta vô dụng nên mới hại chết vợ và con tôi.

Người như vậy làm sao có thể làm bác sĩ được.

Chẳng lẽ để hắn cứ tiếp tục hại chết người sao?"
Thấy anh ta phản ứng mạnh như vậy, Ngọc Điềm lên tiếng trấn an: "Được rồi, giờ anh điều chỉnh tâm trạng lại trước.

Anh về nhà đợi tin đi, tôi xem xét kỹ lại tình huống và tính toán khả năng thắng kiện, sẽ báo lại anh sau."
Nghe vậy, anh ta thoáng hơi bình ổn lại: "Được.

Tôi đợi tin của cô."
Sau khi anh ta đi rồi, Ngọc Điềm bảo trợ lý liên hệ bệnh viện và các người có liên quan đến vụ việc để lấy thông tin.
...
Tối đến, khi tan ca về, vì xe đem đi bảo trì nên Mộc Tâm định đi xe buýt về.
Lúc này trạm xe không có một ai, chỉ có cô đang đứng đó xoa xoa hai bàn tay đã tê cóng do trời lạnh.

Một chiếc Maybach quen thuộc dừng lại trước mặt cô, bóng dáng thân thuộc bước xuống xe, tiến lại gần.
Chiếc khăn choàng cổ màu đỏ rượu choàng qua cổ, các ngón tay thon dài đang tỉ mỉ quấn chiếc khăn quanh cổ cô.

Sau đó, bàn tay ấm áp của anh cầm lấy hai bàn tay của cô xoa xoa làm ấm, giọng nói trách cứ đầy quan tâm:
"Con ngốc này! Em không biết đã vào đông rồi sao? Mặc ít như vậy không sợ chết cóng à?"
Trong lòng Mộc Tâm chợt ấm áp lạ thường.

Con tim như được treo trên đầu lò sưởi, bị hơi nóng bao trùm đến rạo rực và cháy bỏng.
Thì ra...!Ấm áp không phải là khi bạn đứng dưới cái lạnh mùa đông rồi mặc một chiếc áo lông thật dày.

Ấm áp cũng không phải là khi bạn xoa hai bàn tay vào nhau rồi áp lên hai gò má lạnh buốt.

Mà...!Ấm áp chính là khi...!có một người vì bạn mà quan tâm từng điều nhỏ nhặt nhất.
Khóe mắt Mộc Tâm hơi âm ấm, cô chớp chớp hàng lông mi nhìn anh.

Thấy cô cứ im lặng không đáp, Lâm Đình Phong xoa xoa hai bờ má cô: "Sao vậy? Bị lạnh đến ngơ người luôn rồi?"
"Lách tách! Lách tách!", những hạt tuyết đầu mùa rơi trên mái che của trạm xe, phát ra những âm thanh thỏ thẻ.
Tuyết bắt đầu tuông xuống như cơn mưa rào, mọi người bên đường dừng lại ngắm tuyết, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, còn có người call video cho người yêu để cùng nhau đón tuyết đầu mùa.
Tuy nhiên, trong mắt Mộc Tâm lúc này chỉ có hình dáng của tiểu gia hỏa trước mặt, trong mắt anh cũng chỉ có hình bóng cô gái nhỏ của mình.
Mộc Tâm đưa tay kéo lấy cổ áo anh, kiểng chân, áp lên môi anh một nụ hôn.


Lâm Đình Phong hơi bất ngờ vài giây, sao đó anh cong khóe môi, đưa tay ôm lấy eo của cô, đáp trả lại.
Hai cơ thể áp sát sinh ra một cỗ nhiệt độ ấm nóng.

Nụ hôn dây dưa tận năm phút.
Thấy cô hết gặm rồi lại cắn lên môi mình một cách vụng về như con hồ ly nhỏ chưa trải sự đời.

Anh mở môi cắn ngược lại, kỹ thuật hôn này của cô vợ nhỏ thật là một lời khó tả được! Chắc anh phải mang về nhà dạy lại thôi!
...
Sau giờ tan tầm, Ngọc Điềm láy xe ra về, thấy tuyết đầu mùa đang rơi, cô thả chậm tốc độ lại, vừa đi vừa ngắm khung cảnh lúc này.

Nhìn mấy cặp học sinh đang che dù đi học về.

Cô mĩm cười như nhớ đến đoạn hồi ức đẹp đẽ.
Không khí ngày càng lạnh hơn, cô đưa tay chỉnh nhiệt độ lên cao hơn, cảm khái: "Thời tiết này mà đi ăn lẩu thì tuyệt cú mèo."
Nói là làm, cô đánh xe vòng qua một vòng xoay sáu ngã, rẽ qua đường khác, đi đến nhà hàng lẩu..