Thấy biểu cảm xù lông của cô, anh cười khẽ, đứng dậy, bế cô đi vào phòng tắm, đặt cô đứng xuống nền gạch men trắng, xoa xoa đầu cô: "Em tắm đi, anh đi thay ga giường, có gì thì gọi anh."
Thấy anh bán khỏa thân đứng trước mặt mình, Mộc Tâm cố gắng khống chế ánh mắt để nó không hư hỏng mà chạy loạn, cô gật gật đầu: "Em biết rồi."
Anh đi ra ngoài, Mộc Tâm chạy lại kép cửa, cởi chiếc đầm ngủ ra, cô nhìn nửa người trên từ cổ đến eo chằn chịt dấu hôn.

Cô thầm rủa trong lòng, anh ta tuổi chó hay sao vậy?
Sau khi tắm xong, cô phát hiện bản thân quên lấy quần áo để thay, cô gọi thử vài tiếng nhưng không nghe thấy ai trả lời, cô nghĩ chắc là anh đi thay đồ rồi.

Cô quắn khăn tắm đi ra ngoài.
Vừa lấy bộ quần áo xong, cô xoay người lại thì thấy Lâm Đình Phong đẩy cửa đi vào.

Anh đã thay một bộ đồ ngủ màu xanh xám.

Anh đưa ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.
Lâm Đình Phong nhìn chiếc khăn tắm nhỏ nhắn quắn quanh người cô.

Chiếc khăn siết chặt làm hiện lên khe ngực sâu hút của cô.

Đường cong nóng bỏng hiện rõ mồn một dưới lớp khăn trắng.

Những dấu hôn nho nhỏ trên người cô như một lời mời gọi.
Anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cậu bé nào đó vừa mới ngủ say bây giờ đã ngóc đầu dậy rồi.


Anh không nói lời nào liền đi lại bế cô lên, vừa hôn lên môi cô vừa nói: "Mộc Mộc, một lần nữa nha?"
Mộc Tâm khán cự đẩy anh ra: "A! Đồ lưu manh! Anh bỏ em xuống, giờ đã là nửa đêm rồi đó!"
Anh đưa tay kéo chiếc khăn trên người cô xuống: "Khán nghị vô hiệu!"
Cứ như thế một lần mà anh nói là Mộc Tâm phải dùng tay giúp anh xử lí đến tận 2 giờ sáng.

Cô mệt mỏi lê tấm thân đi thay quần áo rồi nằm bịch xuống giường ngủ say.

Ôi đàn ông! Nói một là ba!
...
Mặt trời kéo theo bình minh thức dậy đi làm, ánh nắng màu cam hồng ở chân trời ngày càng đậm dần, nhuộm lên các đám mây trắng một màu dịu dàng.
Mộc Tâm theo đồng hồ sinh học mà thức dậy, cô xoay người nhìn qua bên cạnh, nhưng chiếc gối đã trống trơn.

Cô đưa tay sờ thử thì cảm thấy vẫn còn hơi ấm nhàn nhạt và hương bạc hà thoang thoảng, chắc là anh vừa mới dậy.
Cô định tuột xuống giường thì cảm giác nhức mỏi truyền đến khắp người, cô đưa tay đánh mạnh lên chiếc gối của ai kia, tên tiểu gia hỏa chết bầm!
Cô đi vào phòng tắm rửa mặt, lúc dùng tay trái nặn kem đánh răng ra, cô thấy bàn tay của mình run lẫy bẫy, khỏi nói cũng biết đó là kiệt tác của ai rồi.
Cô đánh răng, thay quần áo xong thì đi ra ngoài.

Vừa đẩy cửa phòng, một mùi thức ăn thơm phức len theo không khí mà lan tràn khắp căn nhà.

Mộc Tâm đưa mắt nhìn về phía phòng bếp thì thấy ai kia rất chi là "đảm đang" dọn thức ăn ra bàn.
Cô đặt túi xách lên sofa, đi vào phòng bếp.


Lâm Đình Phong nhìn thấy Mộc Tâm, anh đi lại cúi đầu hôn lên trán cô một cái: "Em lại bàn ngồi ăn sáng đi!"
Cô nghe lời đi lại bàn ngồi xuống, lát sau anh đặt một chén cháo hải sản trước mặt cô.

Mộc Tâm nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cô đã rất đói bụng rồi.

Tay phải cô cầm đũa lên, tay trái cầm chiếc muỗng lên.
"Keng!" một tiếng, tay trái Mộc Tâm run run làm chiếc muỗng rơi xuống chén.

Cô sầm mặt suy nghĩ, có khi nào cái tay này của mình bị phế luôn không?
Cô bắn ánh mắt ai oán lên nhìn người đối diện: "Tại anh hết đó! Giờ sao em ăn đây?"
Lâm Đình Phong cười khẽ, anh cầm chén cháo của cô lên: "Anh đút em là được mà! Há miệng ra!"
Thế là Mộc Tâm được phục vụ ăn uống đến tận răng, cô cầm điện thoại lên định mở trang tin tức lên xem thì chiếc điện thoại bị anh giật lấy.
Lâm Đình Phong cười tươi, nói: "Em lo ăn đi, vừa ăn vừa xem điện thoại không tốt cho dạ dày."
Cô không nghĩ nhiều, chuyên tâm ăn sáng.

Lát sau dọn dẹp xong, anh chở cô đi làm như mọi khi.
...
Lúc đi vào sảnh công ty, vài nhân viên nữ tụ tập ở bàn lễ tân bàn tán gì đó.


Họ liếc thấy Mộc Tâm thì lập tức giải tán, cười tươi chào hỏi cô.
Mộc Tâm hơi nghi hoặc, cô đi vào phòng làm việc, mấy nhân viên trong phòng cũng đang tụm lại một góc trò chuyện sôi nổi.

Nghe tiếng giày cao gót của cô, họ liền cầm tài liệu đi tới đi lui giống như rất bận rộn, còn vui vẻ chào hỏi cô.
Cô thấy bầu không khí hôm nay trong công ty cứ kỳ kỳ.

Nhưng lại không biết vấn đề ở chổ nào.

Không lẽ công ty sắp phá sản sao? Không đúng! Còn chưa xảy ra xung đột gì lớn với Quý thị mà!
Mộc Tâm dẹp suy nghĩ đó qua một bên, cô chăm chú sắp xếp tư liệu của dự án mới nhận.
...
Trong văn phòng tổng giám đốc là một bầu không khí đầy lạnh lẽo, Lâm Đình Phong như khối băng ngồi trên ghế xem từng tiêu đề tin tức ngày hôm nay.
Tiểu A đứng cạnh bàn làm việc không dám thở mạnh.

Có trời mới biết sáng sớm vừa mở mắt ra, các nhà báo lớn nhỏ đã đưa tin nóng: "Tổng giám đốc Lâm thị - Lâm Đình Phong đang qua lại với tam tiểu thư của Liễu gia.", "Người đàn ông độc thân hoàng kim sắp kết hôn.", "Dự báo cho sự hợp tác chặt chẽ của hai nhà Lâm – Liễu.", "Nam lạnh lùng, nữ đáng yêu.

Đây có phải là cặp đôi tổng tài bá đạo và cô vợ ngọt ngào trong đời thực?"...!và hàng ngàn các tiêu đề giật tít khác.
Nhìn mấy tấm ảnh bị chụp trong buổi tiệc tối hôm qua, dù chỉ là ngồi nói chuyện bình thường nhưng lại bị phóng viên chọn góc chụp khiến cho đôi nam nữ trong bức ảnh trở nên thân mật và gần gũi.
Cũng may là sáng hôm nay nhận được cuộc gọi của Tiểu A, anh đã kịp ngăn Mộc Tâm lại để cô không thấy tin tức này.

Nếu bị cô hiểu lầm thì anh có nhảy xuống đại dương cũng rửa không sạch mà!
Lâm Đình Phong dùng ánh mắt âm trầm nhìn Tiểu A: "Sao vẫn chưa gỡ hết mấy tiêu đề này xuống?"
Tiểu A đổ mồ hôi lạnh: "Dạ, bên đội PR đã cố gắng liên hệ phía nhà báo để gỡ bài viết, nhưng thật sự là tin tức này lan truyền quá nhanh, nên đến giờ vẫn chưa xử lý xong."
"Rắc!", cây bút trong tay Lâm Đình Phong gãy đôi, anh thầm nghĩ, chắc chắn là ông ta làm rồi! Ra tay cũng nhanh thật! Chỉ một đêm mà có thể làm đến mức này! Nếu đã vậy...!Ông đừng trách tôi phản kích.
Nghĩ rồi, anh lành lạnh nói: "Công ty tôi bảo cậu mở đã làm tới đâu rồi?"

Tiểu A thấy boss nhà mình hỏi qua chuyện khác thì lập tức trả lời: "Đã đi vào hoạt động, nhân viên đã tuyển xong hết rồi, cũng đã bắt đầu nhận các dự án vừa và nhỏ."
"Làm tốt lắm! Đem dự án ngọn núi tỉnh Q chuyển nhượng qua công ty đó đi!"
Tiểu A không hiểu ý định của anh, nhưng vẫn tuân lệnh làm theo: "Dạ, tôi sẽ mau chóng hoàn thành tất cả thủ tục."
...
Ở công ty luật sư Votre Droit*
(*Quyền của bạn)
Ngọc Điềm vừa đọc xong trang nhất của tờ báo mới.

Cô tức giận nắm chặt tay, nhàu nát tờ giấy.

Cô lấy điện thoại ra đánh máy cho Mộc Tâm.
Sau mấy hồi chuông mà không có ai bắt máy, cô nhíu mày, sao giờ này cô ấy lại không nghe máy chứ? Hay cô ấy đã đọc được tin tức rồi nên muốn yên tĩnh một mình?
Ngọc Điềm đánh máy gọi lại mấy lần nữa, đến lần thứ năm mới có người bắt máy.

Cô thở phào một hơi, hỏi: "Mộc Mộc, sao giờ cậu mới nghe máy, làm mình lo chết mất!"
Đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp trả lời: "Cô gọi cho Mộc Mộc có chuyện gì không? Cô ấy bận rồi!"
Nghe ra được giọng nói là của ai, người cô như toát ra một luồng khí lạnh: "Lâm Đình Phong! Hay nhỉ? Tên xấu xa như anh sau khi đi hẹn hò với người phụ nữ khác, giờ còn dám nghe điện thoại của Mộc Mộc?"
Lâm Đình Phong thờ ơ trả lời: "Chuyện của chúng tôi không cần cô xen vào!"
Ngọc Điềm cười khẽ một tiếng âm trầm: "Ha, tôi cứ thích xen vào đấy! Lâm Đình Phong, giờ là anh không biết trân trọng cô ấy, đừng trách tôi giành cô ấy về!"
"Cô ấy không phải món đồ để người khác giành tới giành lui.

Cô ấy có phán đoán của riêng mình!"
"Phán đoán? Nếu cô ấy đủ lý trí để phán đoán thì đã không chọn phải gã họ Quý kia và tên họ Lâm anh rồi!", nói xong câu đó Ngọc Điềm ấn nút tắt máy.
Cô nhìn hình ảnh hiện trên màn hình nền điện thoại, một cô nữ sinh tay cầm kẹo bông, trên môi nở nụ cười ngây ngô, ánh mắt trong trẻo đơn thuần như không hề bị nhiễm hạt tạp chất nào..