Khoảng 5 giờ rưỡi chiều, Lâm Đình Phong ký xong văn kiện cuối cùng, anh cầm điện thoại lên, vừa đi về phía thang máy vừa gọi cho Mộc Tâm.

Đầu dây vừa kết nối, anh liền nói:
"Mộc Mộc, tôi láy xe ra cửa chính, em xuống đi, chúng ta bay sang Pháp."
Mộc Tâm nghe xong thì bất ngờ hỏi lại: "Không phải chúng ta đi chuyến 10 giờ tối sao?"
"Thời tiết không tốt nên đã dời chuyến bay sang chiều nay rồi."
"Được, tôi xuống ngay."
Mộc Tâm tắt máy tính, xếp gọn các tập tài liệu, cô cầm túi xách đi vội ra thang máy ấn số tầng đi xuống sảnh công ty.

Vừa ra cửa cô đã thấy chiếc Maybach màu đen của anh đậu trước cửa, cô đi lại định mở cửa ghế phụ thì nghĩ tới Lạc Tư sẽ hiểu lầm, cô buông nắm cửa, đi ra mở cửa ghế sau ngồi lên.

Lâm Đình Phong ngồi ở ghế láy, thấy một màn như vậy thì hơi nhíu mày, cô ấy là đang giữ khoảng cách với mình sao?
Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, dùng giọng điệu hơi lành lạnh nói: "Em là đang coi tôi là tài xế hả? Lên phía trên ngồi!"
Sao tự nhiên anh lại hung dữ vậy, cô thở dài, đi ra mở cửa ghế phụ ngồi lên.

Mộc Tâm cài dây an toàn, xong rồi cô nhìn anh, định nói lại thôi.
Lâm Đình Phong thấy vẻ mặt đó của cô, vừa khởi động xe chạy đi vừa nói: "Em có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Mộc Tâm đảo mắt, sắp xếp từ ngữ lại một chút rồi cô dè chừng nói: "Đình Phong, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, thật ra chuyện giới tính cũng không phải vấn đề gì xấu hổ mà phải giấu diếm.

Nếu như...!anh có người yêu rồi thì nên giữ khoảng cách một chút với người khác, tránh cậu ấy nghĩ nhiều rồi không vui."
Lâm Đình Phong nhướng mày, anh không hiểu cô đang nói gì, cái gì mà giới tính rồi người yêu? Anh làm gì có người yêu! Anh còn đang sợ không theo đuổi được người ta đây này.

Nghĩ rồi anh hỏi: "Em đang muốn nói đến chuyện gì?"
Mộc Tâm nghĩ chắc mình nói hơi văn vở quá anh ta không hiểu, thôi thì nói thẳng vậy: "Đình Phong, anh với Lạc Tư yêu đương cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.


Anh cũng nên nghĩ cho cậu ấy đừng quá gần gũi hay có hành động thân mật với tôi.

Tôi sợ cậu ấy sẽ ghen đó."
"Kít", tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, Lâm Đình Phong đen mặt đánh tay láy đi vào lề đường rồi đỗ xe lại.

Anh tháo dây an toàn, nghiêng người nhìn Mộc Tâm.
Cô đang hoang mang không biết mình có nói gì sai khiến anh giận không, "Ha" anh cười khẽ một cái khiến cô rùng mình, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn vào mắt anh.
"Ý em nói tôi là GAY?"
Mộc Tâm đổ mồ hôi lạnh, ấp úng không biết nói gì.

"Phịch", chiếc ghế da của cô ngã ra phía sau, Lâm Đình Phong trèo lên người cô, anh quỳ gối hai bên cặp đùi thon thả, chống hai tay ngang tai cô, khóa chặt cô dưới thân mình, giọng nói âm trầm thể hiện tâm trạng đang không vui của anh: "Có cần tôi chứng minh cho em xem tôi có "Thẳng" hay không?"
Mộc Tâm thấy mùi nguy hiểm liền đưa tay đẩy ngực anh lên, cô cười gượng nói: "Không cần, anh thẳng, anh thẳng nhất", mới sợ.
Lâm Đình Phong nhìn là biết cô vẫn không tin, anh cúi người ở bên tai cô thì thầm: "Tôi thấy em vẫn chưa tin, tôi dùng cơ thể giúp em tin vậy."
Nói rồi anh đưa lưỡi liếm lên vành tai của cô khiến nó đỏ bừng lên, cơ thể như có dòng điện chạy qua khiến Mộc Tâm rục người lại.

Đầu lưỡi ấm nóng lướt xuống chiếc cổ thon dài, bờ môi mỏng mút lên làn da trắng sữa, trồng xuống một quả dâu đỏ bắt mắt.
Mộc Tâm đang bị cảm giác xa lạ ập đến làm cho đầu óc trống rỗng, thì cô cảm nhận được một vật cứng rắn nóng bỏng đang cọ lên khe đùi mình.

Thoáng chốc cô liền tỉnh táo, cô dùng sức đẩy Lâm Đình Phong ra, cô cựa quậy cơ thể để thoát khỏi gọng kiềm của anh, vô tình hai bắp đùi non mềm kẹp trúng con cự long đang nổi giận.
Lâm Đình Phong hít một ngụm khí lạnh, chống người dậy, đôi mắt đen láy nhuốm đầy dục vọng, anh khẽ gầm: "Đừng nhúc nhích."
Mộc Tâm như bị điểm huyệt, cô liền cứng đờ người không dám cử động, chớp chớp đôi mắt ướt át nhìn anh.

Ánh mắt của cô như đang đổ thêm dầu vào lửa khiến cơ thể anh nóng dần lên.


Lâm Đình Phong cố gắng kiềm chế sự rạo rực, đưa tay che đôi mắt cô lại.
Mộc Tâm đang không biết chuyện gì xảy ra, cảm giác ấm áp truyền đến khiến hai má cô giăng mây hồng, cỗ bạc hà quen thuộc quanh quẩng khắp người khiến cô dần bình tĩnh lại.
Khoảng năm phút sau, Lâm Đình Phong mới buông cô ra, anh trở lại ghế ngồi của mình, đưa tay chỉnh ghế của cô lại, Mộc Tâm kéo cổ áo lên, cô gài nút trên cùng để che đi trái dâu nhỏ mà bác nông dân họ Lâm đã trồng.

Xong rồi cô đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Lâm Đình Phong: "Đồ lưu manh muôn đời khó bỏ!"
Lâm Đình Phong cười khẽ: "Ai biểu em nói tôi là gay.

Đáng bị phạt."
Mộc Tâm gân cổ lên cãi lại: "Tại vì tôi nghe anh và Lạc Tư ở trong phòng làm việc nhanh nhanh chậm chậm, tôi mới hiểu lầm thành như vậy."
Lâm Đình Phong dở khóc dở cười, anh gõ nhẹ lên đầu cô: "Đó là chúng tôi đang chơi game thôi, cái đầu nhỏ của em nên mua đèn mà lắp vào đi, đen tối!"
Mộc Tâm đỏ mặt, không chịu yếu thế mà đáp lại: "Anh mới đen tối! Ba đời nhà anh đều đen tối!"
Lâm Đình Phong cười xấu xa nói: "Mộc Mộc, sao em mắng con và cháu của mình đen tối vậy!"
Mộc Tâm trợn tròn mắt: "Ai có con với anh, đồ...!đồ...!không có liêm sỉ.", nói rồi cô quay mặt ra cửa sổ không nhìn anh nữa.
Lâm Đình Phong cong môi cười rồi mở vặn chìa khóa tiếp tục láy xe đến sân bay.
...
Khoảng nửa tiếng sau, xe đến sân bay, Tiểu A đã đến trước đứng đợi hai người ở cửa sân bay.

Lâm Đình Phong đi xuống, đưa chìa khóa xe cho Tiểu A, cầm tập tài liệu và vé máy bay cậu ta đưa rồi nói: "Láy xe tôi về đi, quản lý công ty cho tốt, có việc thì gọi tôi."
Tiểu A gật đầu đáp: "Dạ, boss.

Thượng lộ bình an."
Lâm Đình Phong gật đầu với cậu ta rồi dắt tay Mộc Tâm đi về phía cửa soát vé.


Do không mang hành lý nên hai người rất nhanh đã lên máy bay.
Hai người ngồi ở khoang hạng nhất của máy bay nên khá là yên tĩnh.

Thật ra Lâm Đình Phong cũng có máy bay riêng, nhưng ngồi máy bay dân dụng đường bay sẽ ổn định hơn.
Lâm Đình Phong nhấn nút gọi tiếp viên.

Một cô gái cao ráo, dáng người bốc lửa đi về phía chổ ngồi của hai người, cô ta đỏ mặt hỏi: "Quý khách cần gì ạ?"
Lâm Đình Phong lạnh lùng nói: "Hai bát cháo hải sản và hai ly sữa nóng."
Cô tiếp viên cúi người, còn cố tình để lộ khe ngực sâu hút: "Dạ, quý khách chờ một chút ạ!"
Thấy cô tiếp viên đó đi rồi, Mộc Tâm đưa mắt liếc nhìn Lâm Đình Phong, mấp máy môi nói nhỏ: "Đúng là gương mặt yêu nghiệt, đi đến đâu cũng thu hút hoa đào."
Lâm Đình Phong đang kéo chiếc bàn nhỏ ra cho cô, do không gian yên tĩnh cộng thêm thính lực tốt nên anh nghe rất rõ lời cô nói.

Anh cong môi, chống tay lên bàn nhìn cô: "Mộc Mộc, em ghen à?"
Mộc Tâm mím môi: "Ai ghen? Tôi là đang khen anh đẹp trai đó!"
"Ồ! Vậy em có thích không?", anh xấu xa trêu chọc lại cô
Môc Tâm quyết tâm ngó lơ anh, khi không lại nói vấn đề này với một "Hủ thính vạn năm", đúng là tự bê đá đập chân mình mà.
Thấy cô bé của mình đang giả điếc, Lâm Đình Phong chỉ cười một cái rồi mở tài liệu ra xem.
...
Rất nhanh thức ăn đã được đem ra, Lâm Đình Phong đưa muỗng đũa cho cô rồi dịu dàng nói: "Thức ăn trên máy bay chắc không ngon lắm.

Em ăn tạm một chút, đến nơi rồi tôi dẫn em đi ăn món ngon."
Mộc Tâm nói tiếng cảm ơn rồi bắt đầu ăn.

Đúng như lời anh nói, thức ăn không được ngon lắm, Mộc Tâm chỉ ăn nửa bát cháo rồi cầm ly sữa uống.

Cô lẳng lặng quan sát Lâm Đình Phong, anh chỉ ăn vài muỗng cháo rồi cầm ly sữa vừa uống vừa xem tài liệu.
Sau khi ăn xong, anh ấn chuông để tiếp viên đến dọn dẹp rồi quay qua nói với cô: "Khoảng mấy tiếng nữa mới đến, em nằm nghỉ chút đi."

Mộc Tâm cũng thấy hơi mệt, cô gật đầu rồi điều chỉnh ghế ngã ra sau một chút, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Đình Phong kéo chiếc chăn mỏng trong tủ ra đắp lên người cô, xong rồi anh tiếp tục xem tài liệu.
...
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh xuống nước Pháp mộng mơ.

Lâm Đình Phong thấy cô vẫn còn ngủ thì trực tiếp bế cô lên đi xuống máy bay.
Vừa ra khỏi cổng sân bay, một người đàn ông chững chạc đi về phía anh, vui vẻ nói: "Alain, cậu đến rồi."
Lâm Đình Phong cũng cười nói: "Franko, lâu rồi mới gặp, chúng ta lên xe rồi nói chuyện sau.", ngoài trời bây giờ đã chập tối nên nhiệt độ khá thấp, Mộc Tâm chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, anh sợ cô bị cảm.
Franko dẫn anh đi lại một chiếc Bugatti La Voiture Noire* đỗ cách đó không xa, Franko mở cửa ghế sau, anh nhanh chóng bế cô vào trong.

Franko đứng ở cửa nhìn Lâm Đình Phong thì khẽ cong khóe môi.

Phải báo tin vui này cho ông chủ mới được!
*Ô tô đen Bugatti
Franko lên xe, anh ta khởi động máy rồi láy khỏi sân bay, Lâm Đình Phong mở ngăn kéo lấy tấm chăn đấp lên chân Mộc Tâm rồi nói với Franko: "Anh chỉnh nhiệt độ cao một chút đi!"
Franko lập tức vặn nút chỉnh nhiệt độ cao lên, anh ta vui vẻ nói: "Là bạn gái của cậu sao, Alain? Ông chủ biết được sẽ rất vui đó!"
Lâm Đình Phong chỉ cười mà không phủ nhận, anh hỏi: "Martin đâu rồi? Sao không thấy chú ấy đến?"
"Ông chủ có việc đột xuất nên đã đi Anh rồi.

Ông bảo tôi ở lại chăm sóc cậu!"
Lâm Đình Phong nhìn cô gái nhỏ đang ngủ trong lòng ngực rồi nhìn Franko cười nói: "Martin chắc sẽ tiếc nuối lắm đây!"
Franko nghe anh nói thì cười vui vẻ: "Hahaha, tôi cũng rất muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ấy khi tôi kể cho ông ấy nghe đó.

Chắc chắn rất đặc sắc"
Ba người ngồi xe đến biệt thự Marguerite* của Martin.
*Hoa cúc nhỏ - nghĩa bóng là tình yêu thầm lặng..