“Nương! Ngươi...!Ngươi...!Ôi...” Ba huynh đệ Lục gia bị lão nương của mình chọc cho tức đến sắc mặt trắng bệch, Lục Hữu Lễ thì tức giận đến mức nắm chặt nắm tay, đứng ở chỗ kia không biết nên nói cái gì.“Nếu như nương ngươi đã không đồng ý bồi thường bạc cho ta thì ta cũng không làm khó ngươi nữa, làm phiền ngươi nhường đường một chút, ta muốn đi huyện nha!” Khương Linh dùng tay hất nhẹ Lục Hữu Lễ ra, túm Lục lão bà tử định đi ra khỏi cửa nhà mình.“Nương! Ngươi! Sao ngươi lại hồ đồ như vậy chứ? Khương thị, ngươi… Ngươi đừng nghe nương ta nói, ta sẽ bồi thường bạc cho ngươi.”  Khuôn mặt Lục Hữu Lễ đỏ bừng lên, nói với Khương Linh.Khương Linh nhìn thoáng qua Lục lão bà tử vẫn khóc lóc la lối không ngừng, lại nhìn thoáng qua Lục Hữu Lễ, cũng không đưa tay ra nhận lấy bạc.Nàng quay đầu nhìn thôn trưởng, nói với thôn trưởng: “Thôn trưởng, làm phiền ngài viết cho vài chữ, nội dung đại khái chính là sau khi ta nhận lấy tiền bồi thường này, bất cứ ai trong Lục gia cũng không được tới đòi lại, nếu như tới nhà ta náo loạn gây sự nữa thì ta có thể đi báo quan, bắt bọn họ tống giam.”Lời Khương Linh vừa ra khỏi miệng, Lục lão bà tử không còn tiếp tục khóc lóc om sòm nữa, trái lại là vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Khương Linh.


Bà ta nghĩ mãi mà vẫn không sao hiểu được, Khương thị trước mắt đã bị bà ta ức hiếp cả mười năm, tại sao gần đây lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy, làm sao nàng ta lại đoán được suy nghĩ trong đầu mình là như thế nào? Nghĩ đến cái này, không hiểu sao Lục lão bà tử lại có chút không rét mà run, thậm chí còn run lập cập.“Chuyện này…” Thôn trưởng có hơi chần chờ, kỳ thật ông ấy cũng không muốn dính vào vũng nước đục này, bây giờ viết mấy chữ này rồi đến sau Lục lão bà tử lại tới cửa nhà mình khóc lóc om sòm gây chuyện thì làm sao bây giờ? Mình lại không nỡ đưa cho bà ta một lượng bạc.“Thôn trưởng, ngài cứ viết đi, ngài cứ dựa theo mấy lời Khương thị nói viết ra là được rồi!” Lục Hữu Lễ thấy thôn trưởng sắc mặt ngưng trọng, lo lắng thôn trưởng không đồng ý, lại càng lo lắng Khương thị trước mặt sẽ dẫn nương mình đi tới huyện nha, thúc giục nói.“Viết thì viết cũng được, nhưng mà Hữu Lễ à, ta cũng có điều phải nói trước, đây là chuyện của nhà các ngươi và Khương thị, không có liên quan đến những người khác!” Thôn trưởng uyển chuyển nhắc nhở.Lục Hữu Lễ là người thông minh, huống chi nương mình là cái dạng gì thì chính hắn cũng biết.

Hắn gật đầu, giọng điệu thành khẩn nói: “Thôn trưởng ngài cứ yên tâm đi, chuyện này xác thật là nhà chúng ta không đúng! Ngài cứ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không để nương chúng ta tiếp tục náo loạn nữa.”Thôn trưởng gật đầu, bảo Cẩu Thặng mang bút mực giấy tới, sau khi viết xong chứng từ lại bảo Khương Linh và Lục Hữu Lễ lần lượt ấn dấu tay, trận khôi hài này mới xem như kết thúc.Khương Linh mang Khương Tuế Hòa vội vàng đi vào buồng trong, Khương Diệu Kiệt đã sắc thuốc xong, đang cầm muỗng nhỏ đút từng muỗng từng muỗng vào trong miệng Khương Văn Khê.“Diệu Kiệt, đưa cho nương.” Khương Linh nhận lấy bát trong tay Khương Diệu Kiệt, nhìn Khương Văn Khê nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, chân mày cau lại, trong lòng sinh ra cảm xúc phức tạp.

Không biết từ khi nào mà Khương Linh đã thật sự xem ba hài tử trước mắt như con ruột của mình, nhất là hôm nay nhìn thấy lão bà tử đáng chết kia bắt nạt hai nữ nhi của mình, Khương Linh hận không thể chém bà ta thành muôn mảnh.“Nương, thật xin lỗi, là con không bảo vệ tốt muội muội.” Khương Tuế Hòa cúi đầu rũ mắt, hai tay bất an nắm chặt góc áo của mình nói.“Không không, nương, không phải là muội muội không tốt, là con không tốt, con làm đại ca mà lại không bảo vệ tốt hai muội muội…” Khương Diệu Kiệt vội vàng đứng phía trước Khương Tuế Hòa nói.“Nương không trách các con, chuyện này nói cho cùng thì con chính là người bị hại.


Đã đói bụng lắm rồi, nương đi nấu cơm cho các con ăn, chờ xong chuyện này rồi nương đi vào trong trấn mua thịt về nấu cho các con ăn để bồi bổ thân thể.” Khương Linh nhẹ nhàng vỗ bả vai Khương Tuế Hòa và Khương Diệu Kiệt an ủi.Náo loạn cả một buổi sáng như vậy, lúc Khương Linh nấu cơm là đã gần trưa.


Khương Văn Khê hôn mê bất tỉnh, Khương Tuế Hòa và Khương Diệu Kiệt hầu như toàn bộ thời gian đều túc trực bên cạnh con bé..