"Ngươi! Ngươi! Ngươi là độc phụ! Sao chổi xui xẻo! Tiện nhân tuyệt hậu!" Lục Hữu Nhân hoàn toàn hoảng sợ, thậm chí hắn ta còn hoàn toàn phớt lờ mệnh lệnh của huyện lệnh, vội vàng đứng dậy khỏi đám người, chạy về phía Khương Linh tựa như muốn đánh đập Khương Linh một trận.

"Lục Hữu Nhân, ngươi quỳ xuống cho ta! Đừng ở đây làm trò khiến ta mất mặt nữa!" Trưởng thôn trừng mắt tức giận mắng chửi.

Thấy thái độ của Khương Linh quyết đoán như vậy, huyện lệnh cuối cùng cũng dẫn ba người Khương Linh đi.

Đây là lần đầu tiên trưởng thôn nhìn thấy huyện lệnh, từ sớm đã sợ mất mật, mặt mày tái xanh, lưng cong xuống mặt cúi gằm, thân thể run rẩy cẩn thận từng tí một đi theo đằng sau huyện lệnh.


Huyện Bình Khê cũng không gần Lục Gia Thôn lắm, đi bộ ít nhất cũng phải mất một tiếng hơn, cũng may mà hôm nay Khương Linh bọn họ dậy sớm, cho dù có đi bộ cũng sẽ không cảm thấy quá nóng, chỉ có điều điều này cũng làm khổ Khương Linh, nàng sống lâu như vậy còn chưa bao giờ phải đi bộ một chặng đường dài đến như vậy.

Đợi đến khi đến huyện nha huyện Bình Tây, Khương Linh chỉ cảm thấy chân mình vô cùng đau nhức, còn chưa kịp thở một hơi, thanh âm thăng đường đầy uy nghiêm đã vang vọng bốn phía.

Khương Linh ngẩng đầu nhìn lên, huyện lệnh mặc vải lanh thô đã thay quan phục, ngồi trước đại sảnh, nam nhân gầy đứng bên cạnh cầm bút mực, nhìn bộ dáng này chắc có lẽ là phụ tá của huyện lệnh.

Huyện lệnh đập kinh đường mộc[1] trong tay xuống bàn một cái phát ra một tiếng "rầm" lớn, tràn đầy tính uy hiếp.

[1] khối gỗ quan huyện thường dùng khi thẩm ánKhương Hải vừa rồi vẫn còn kiêu ngạo và độc đoán, sắc mặt giờ đây đã sớm như tro tàn, run như cầy sấy quỳ trên mặt đất, còn sắc mặt của những thôn dân họ Khương khác thì cũng chẳng tốt hơn là bao.

"Khương Hải, bổn quan hỏi ngươi, tối hôm qua giờ tý, có phải dân phụ trước mặt ngươi đã nói chuyện tìm ra đồ ăn mới cho bà nương của ngươi biết hay không?" Ánh mắt của huyện lệnh sáng như đuốc nhìn chằm chằm Khương Hải dưới công đường chầm chậm nói.

Cả người Khương Hải run cầm cập, ánh mắt nhìn về hướng Lục Hữu Nhân.


"Khương Hải! Bổn quan đang hỏi ngươi!" Thấy Khương Hải không trả lời, huyện lệnh lại đập kinh đường mộc nói.

"Ta… Đại! ! Đại nhân! ! Thảo dân biết sai! Thảo dân không nên nói dối, cũng không nên xúc phạm đến đại nhân!" Phòng ngự tâm lý của Khương Hải hoàn toàn sụp đổ, toàn thân kịch liệt run rẩy, trên mặt nước mắt và nước mũi lẫn lộn với nhau, nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.

Đúng lúc này, Khương Linh đột nhiên ngửi thấy mùi nước tiểu, nàng cau mày nhìn về phía Khương Hải, ở nơi mà Khương Hải đang quỳ thế mà lại xuất hiện một vũng nước.

"Thế mà lại là một tên kém cỏi!" Khương Linh trừng mắt nhìn Khương Hải, trong lòng chế giễu.

"Gạt việc ngươi xúc phạm bổn quan sang một bên trước, ngươi đã nói những lời ngươi vừa nói là nói dối, vậy bổn quan cho ngươi một cơ hội, để ngươi nói ra đầu đuôi ngọn ngành sự thật là như thế nào!""Ta! Ta! " Khương Hải nhìn Lục Hữu Nhân đang đổ mồ hôi đầm đìa bên cạnh, cắn môi như thể đã đưa ra quyết định lớn, chỉ thấy hắn ta duỗi ngón tay ra chỉ vào Lục Hữu Nhân nói: "Là hắn! Chính là hắn! Tối qua giờ Tý chính hắn là người đến Khương Gia Thôn tìm ta, hắn nói hắn có một bí mật muốn nói với ta, nhưng với điều kiện! Ta! " Nói đến đây, Khương Hải cắn môi, liếc nhìn Khương Linh đang quỳ bên cạnh.


"Điều kiện gì! Mau nói!" Huyện lệnh không khỏi cau mày mắng!"Nói! Nói! Ta nói hết, còn mong đại nhân khai ân!" Khương Hải lại đầu đầu quỳ lạy một cái thật nặng nề.

"Hắn nói, hắn phát hiện ở trên núi có một khu vực rộng lớn có đồ vật có thể ăn, hắn có thể nói vị trí nơi đó cho ta nghe, nhưng trước tiên phải đồng ý với hắn một điều kiện! ""Khương Hải, ta đcm ngươi, đừng có mà ngậm máu phun người! Ta với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn làm tổn hại ta!" Lục Hữu Nhân đang quỳ ở bên cạnh hoàn toàn căng thẳng đến mức không nhịn được nữa, hoảng sợ đứng lên, duỗi tay ra chuẩn bị đánh Khương Hải.

Nha dịch ở bên cạnh làm sao có thể để Lục Hữu Nhân làm loạn, đá vào cẳng chân hắn ta, lại ấn hắn ta xuống đất.

Huyện lệnh không vui nhìn Lục Hữu Nhân, mắng: "Làm loạn dưới công đường, xem ra ngươi muốn ăn bản tử[2] rồi!" [2] gậy lớn ngày xưa dùng để đánh phạm nhân trên công đường.