Rốt cuộc Trương Cẩu Đản vẫn là kẻ cầm đầu, hắn ta vẫn bình tĩnh hơn: “Ngươi đừng vội! Bọn họ muốn đến Bồ Thành thì bắt buộc phải đi qua con đường này.


“Nhưng nếu bọn họ không đến Bồ Thành thì sao?”
“Chẳng phải phía trước còn có một nhà sao? Nhà bọn hắn còn có bò, chỉ cần giết con bò đó để ăn thịt, uống máu thì chúng ta vẫn đủ vốn.


Nhà của Trương Cẩu Đản cách đây không xa, trong thôn của bọn hắn có một cái giếng còn chưa cạn nước đủ cho người trong thôn uống, chỉ là không có lương thực nên cho dù có uống nước cũng không chịu đựng được lâu.

Vì vậy mà Trương Cẩu Đản đã tập hợp một đám thanh niên trai tráng trong thôn, nhờ ưu thế của ngọn núi này đã cướp đoạt được không ít tiền thuế mà không cần phải xông đến trước mặt đánh nhau.

Mà nhân số của đoàn người này gấp bọn hắn mấy lần, cũng là một con dê béo bở nhất từ trước đến nay, nếu thành công, bọn hắn sẽ có lương thực ăn trong một thời gian.


Liễu Vân Lai gọi mọi người trong thôn lùi về sau, nhà thôn trưởng thì đã chạy ra bên ngoài lối ra bên kia rồi, trong chốc lát, người dưới khe núi không qua được, người trên đỉnh núi cũng không tấn công nữa, tạm thời ngừng công kích.

Đám lưu dân ở phía sau nhìn thấy xe đẩy của đoàn người dừng lại giữa đường mà người đều lùi sang một bên thì không biết đằng trước đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cảm thấy cơ hội của bọn họ đến rồi.

Nhiều xe đẩy như vậy, trên đó lại chất rất nhiều đồ, bọn họ cướp được thì sẽ thuộc về bọn họ.

Trên đó có lương thực, có nước, bọn họ không cần phải khổ sở nữa.

Trong nháy mắt, đám lưu dân ở phía sau không nhịn được cũng mặc kệ tất cả mà chạy đến trước, tiện tay đẩy một chiếc xe đẩy đi.

“Này, các người làm gì đó! Buông tay ra!”
“Đồ đáng chết, để xe đẩy xuống cho ta!”
“Đừng động vào đồ của bọn ta!”

Người của thôn Tiểu Hà nhìn thấy lưu dân cướp đồ của mình nhưng không dám bước lên ngăn cản, chỉ có thể mắng chửi không ngừng.

Nhưng các lưu dân kia đỏ mắt, liều mạng cướp xe đẩy, không quan tâm gì nữa, mặc kệ người phía sau nói gì thì bọn họ vẫn chạy một mạch lên phía trước.

Trên xe đẩy có nhiều đồ vật, bọn họ đã không có lương thực và nước uống nhiều ngày, trên người đã không còn sức lực nữa, phải dùng hết sức mình mới đẩy xe đẩy lên phía trước được hai bước.

Còn chưa đi được mất bước thì một trận mưa đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, mấy lưu dân phản ứng chậm chạp bị đá nện trúng, một người không may bị đá ném trúng đầu mà ngã xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.

Lúc này, mấy lưu vẫn mặc kệ, chỉ muốn đẩy xe lên phía trước nhưng một trận mưa đá tiếp tục khiến bọn họ không có chỗ để trốn.

Giữa chết muộn hay chết sớm thì bọn họ vẫn lựa chọn vế trước, vì vậy mà lập tức ném đồ, trốn tứ phía.

“Đại ca, bọn họ trốn rồi, không đi lên phía trước nữa, chúng ta phải làm sao?” Trương Nhị Cẩu sốt ruột vô cùng, đám người của bọn họ chỉ có hai mươi người, căn bản phải đối thủ của đoàn người bên dưới.

Trong thôn không còn nhiều lương thực nữa, sẽ không thể cầm cự được lâu, thế nhưng lúc này người bên dưới khe núi lại không chịu đi qua thì bọn hắn cũng không thể chiếm được lợi lộc gì.