Nhiều lưu dân như vậy cũng không biết xuất hiện từ đâu, bọn họ ăn mặc rách rưới, không có đủ thức ăn.

Đoàn người bọn họ mỗi nhà đều có một xe lương thực, cũng không biết có xảy ra xung đột gì không.

“Thuận Tử thúc, thôn trưởng gia gia, cháu có vài chuyện muốn nói với hai người.” Liễu Nhứ không thể kiềm chế được, nàng quyết định vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho người trong thôn.

Nhiều người như vậy cũng không thiếu người thông minh, chỉ là mọi người trước sau đều thành thật chăm chỉ làm ruộng ở trong thôn, có vài người nói không chừng cả đời ở lại thôn chỉ quanh quẩn với một thửa ruộng hay một mảnh đất nên không hiểu được lòng người thế nào.

“Ý cháu là nói? Mấy tên lưu dân đó dám cướp đoạt tài sản à?” Liễu Tự Sơn nghe thấy lời của Liễu Nhứ thì khuôn mặt nhăn nhó lại có chút khó coi.

“Hôm nay khi tụi cháu dò đường, từ xa đã nhìn thấy dòng người dưới chân núi vô cùng đông đảo, còn nhiều hơn rất nhiều so với bây giờ.” Liễu Nhứ nói chắc như đinh đóng cột.

Những người xung quanh nghe thấy Liễu Nhứ nói, bọn họ đều đứng dậy nhìn xuống núi.

Trời chưa tối hẳn, bọn có thể nhìn thấy đám người ra vào ở bên dưới.


“Xuýt, nhiều người như vậy? Ban ngày còn nhiều hơn thế này à?”

“Phải bao nhiêu người chứ!” Mọi người kinh ngạc, mấy người trong thôn ban đầu không để ý đến cũng không nhịn được mà nhìn xuống dưới, trên đường đi thật dài có bóng người không ngừng.

“Chúng ta cũng có không ít người, những người đó không có gan đâu nhỉ?” Thôn trưởng ngậm một cái tẩu thuốc trong miệng, chép miệng nói.

“Đúng vậy, chúng ta nhiều người như vậy, không cần lo lắng đâu.”

Ngày nào bọn họ cũng ăn no, mặc dù không đủ nước, nhưng cũng không đến mức mất nước, huống hồ bọn họ còn được bổ sung muối mỗi ngày.

“Có người dám cướp thì chúng ta phản kháng lại, chẳng lẽ chúng ta còn sợ bọn họ sao?!"

Nếu dễ dàng bị người khác cướp tài sản, vậy thì bọn họ đừng nghĩ đến việc đi về phía nam, nhanh chóng tìm một nơi có phong thủy tốt, trực tiếp đào một cái hố rồi nằm xuống là xong.

Mọi người đều không để lời nói của Liễu Nhứ ở trong lòng, thậm chí bọn họ còn coi thường sức mạnh của đám lưu dân này.


“Các vị thúc bá, xin nghe cháu nói.

Chúng ta nhiều người như vậy, đúng là khả năng bị cướp không lớn.

Nhưng nếu có người sắp chết đói khát, quỳ gối trước mặt mọi người, chúng ta có thể nhẫn tâm thấy chết mà không cứu không?”

Chuyện này...

“Nếu như chúng ta giúp một người, những người lưu dân ở bên cạnh nhìn thấy cũng cũng quỳ xuống cầu xin chúng ta giúp đỡ thì sao?” Người trong thôn thuần phác thiện lương, nếu như nàng không chuẩn bị tâm lý cho bọn họ trước, đến lúc đó bọn họ nhất thời thiện tâm mà bị đám lưu dân kia bao vây tấn công thì sẽ phiền phức rồi.

“Chúng ta nhà nào cũng có dao chẻ củi, dao phay.

Ta kiến nghị, chỉ cần có người dám can đảm đến gần chúng ta thì chúng ta sẽ trực tiếp ép họ lùi lại.”

“Điều quan trọng nhất là, chúng ta phải đoàn kết đồng lòng đối phó với bên ngoài, người không phạm ta, ta không phạm người.”

“Nếu như gặp người đáng thương xin ăn xin uống, chúng ta nhất định không thể thấy người ta đáng thương liền dễ dàng cho đồ ăn thức uống ngay, chuyện đó sẽ đem lại tai họa ngầm lớn hơn cho chúng ta.” Liễu Nhứ giải thích điểu bản thân lo lắng, cũng nói ra ý kiến của mình.