Liễu Nhứ chết trong miệng tang thi, sau khi tỉnh lại nàng liền phát hiện mình đã xuyên qua.

Trong nhà không có ruộng, dựa vào săn thú để sống tạm, cố tình cha của nàng lại bị gãy chân.

May mà gãy chân có thể trị, nhưng mà lại thiếu tiền.

Mắt thấy cả nhà đi vào ngõ cụt, Liễu Nhứ lại được ông trời tặng bàn tay vàng “sức lực cực kỳ lớn”.

Mới vừa giải quyết xong tiền thuốc men của phụ thân, cảm thấy tương lai đáng mong đợi, nhưng không nghĩ lại xảy ra hạn hán?

Vốn tưởng rằng còn có thể kiên trì, kết quả hoàng đế băng hà?

Mấy hoàng tử vì chiếc ghế kia mà đấu tới ngươi chết ta sống, ruộng đất không có thu hoạch, người đều sắp đói chết rồi mà lại còn trưng binh!

Còn đề cao thuế má?! Trốn đi, phải nhanh chóng trốn đi, tính mạng quan trọng hơn!


Trời tờ mờ sáng, người cả thôn đã ước định sẵn, đã tập hợp ở phía dưới cái cây lớn ở đầu thôn.

“Thôn trưởng thứ mười ba của thôn Tiểu Hà là Liễu Tự Sơn, hôm nay dẫn dắt 258 người của cả thôn đi ra ngoài tìm kiếm đường sống, mong liệt tổ liệt tông phù hộ.” Buổi sáng yên tĩnh, giọng của thôn trưởng cực kỳ rõ ràng, người cả thôn đồng thời dập đầu, bái biệt tổ tiên.

Chẳng sợ đã mang theo bài vị của tổ tiên trên người, nhưng gốc rễ của bọn họ ở đây, sau khi từ biệt xong, một đám người lấy gia đình làm đơn vị liền thành tiểu đội bước lên con đường chạy nạn.
Liễu Nhứ đẩy xe nặng 500 cân , từ nhỏ nàng liền học võ, ngày gần đây lượng cơm ăn cũng lớn rất nhiều.

Tuy người nhà có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ cảm thấy nàng đang trong tuổi phát triển nên vậy, không hề hoài nghi cái gì.

Hơn bốn mươi hộ gia đình hình thành một đội ngũ thật dài.
Nhà Liễu Nhứ đi ở cuối cùng, người trong thôn đều là vừa đi về phía trước vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, chắc là trong lòng rất luyến tiếc nhà của mình.

Liễu Nhứ cũng thấy luyến tiếc nhà của mình, tuy rằng nàng mới xuyên qua tới đây mấy tháng, nhưng trong căn phòng kia cũng có không ít hồi ức của nàng.

Nàng có cha mẹ yêu thương, có đệ đệ ngoan ngoãn, trong căn phòng kia tất cả đều là vui sướng.


Năm trước giá lương thực thấp nên các nhà trong thôn đều không nỡ bán, lúc này từng nhà đều có hai ba trăm cân lương thực.
Xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, đi hơn nửa canh giờ thì các nàng mới đi qua Ngô Đồng trấn không xa.

Lúc này trên đường lớn cũng có rất nhiều đội ngũ đẩy xe đẩy tay và xách hành lý, chắc là cũng di dời cả nhà giống như thôn Tiểu Hà.

Liễu Thuận, con của thôn trưởng chậm rãi đi tới cạnh một người đàn ông có vẻ ngoài thành thật, muốn tìm hiểu chút tin tức, “Vị đại ca này, các ngươi là người thôn nào, đây là chuẩn bị chạy đi đâu vậy?”

“Thôn Duyên Khê, chúng ta muốn đi tới kinh thành.” Lúc này mọi người đều mới bắt đầu chạy nạn nên vẫn còn chưa biết lòng người hiểm ác.

Có người hỏi chuyện, người đàn ông thành thật kia liền trả lời đúng theo sự thật, không có một chút phòng bị nào cả.

Một đường đi về phía trước, một lát là Liễu Thuận liền tìm người hỏi chuyện, sau khi hỏi mới phát hiện phần lớn người đều đi tới kinh thành.

Sau khi thôn trưởng Liễu Tự Sơn biết được thì cũng hơi động lòng.

Lúc đầu trong bọn họ liền có người đề nghị đi kinh thành, sau đó là vì không biết đường nên mới lựa chọn đi tới phía nam, hiện tại đi theo dòng người là có thể một đường đi tới kinh thành, chẳng phải là chuyện rất tốt à?

“Tam nhi, hay là chúng ta cũng đi tới kinh thành? Kinh thành cách gần hơn một chút, chúng ta cứ đi theo đoàn người là tới nơi”