Đương nhiên cũng sẽ không có ai chê tiền nhiều.

Vì thế trước khi cô Lâm rời đi cả lớp năm giống như nổ tung, bọn nhỏ nhao nhao thảo luận về lần thi olympic toán học này và cũng rất háo hức muốn tham gia.

Lâm Bối Bối ngồi ở vị trí của mình bày ra vẻ mặt nghiêm túc và không tham gia vào cuộc thảo luận nào.

Thành thật mau nói, một người tâm hồn ở độ tuổi bốn mươi như cô không thể nào đi nói chuyện với một lớp học toàn học sinh tiểu học.

Nhưng!
"009, cậu nói thử xem tôi có thể tham gia không? Tôi có thể giành được giải thưởng không?" — Khi nghe được tiền thưởng là 500HKD thì máu trong người Lâm Bối Bối bắt đầu sôi sục.

Theo như cô biết, cha cô Lâm Dũng là một công nhân vệ sinh, tiền lương hàng tháng cũng chỉ có 1500HKD, thỉnh thoảng lại được thêm một khoảng từ những lúc tăng ca thì cũng sẽ không vượt quá 2000HKD.

Nhà họ có rất nhiều thứ phải chi tiêu như: tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt của hai cha con, chi phí vay mượn hàng năm của cô, phí văn phòng phẩm, hơn nữa trước đây cô còn thích mua quần áo mới, giày dép mới và đặc biệt còn chọn những món có giá không rẻ thế nên 2000HKD mỗi tháng là không đủ.


Cuộc sống có quá nhiều thứ cần dùng tiền, thậm chí ngay cả Lâm Dũng cũng không dám sinh bệnh, nếu có bệnh trừ phi không chịu được nữa thì Lâm Dũng cũng sẽ không đi khám, nhưng cuối cùng khi không chịu được nữa thì ông cũng không có đi bệnh viện, chỉ dám đi tới mấy phòng khám đen không có giấy phép kinh doanh, bởi vì nó thuận tiện và cũng vì giá rẻ.

Bởi vì không có tiền nên ông đối với bản thân mình gần như hà khắc, nhưng với đứa con gái là cô thì muốn gì được nấy, đặt cô trong lòng mà nuông chiều.

Vậy nên gia đình của họ rất thiếu tiền mà bây giờ lại có một cơ hội kiếm tiền ngay trước mặt.

Lâm Bối Bối biết thắt lưng của cha Lâm luôn không tốt, đôi khi cơn đau ập tới, thậm chí còn không thể duỗi thẳng người, có khi đau cả ngày cả đêm.

Nhưng ông lại tiếc tiền mà không dám trị liệu.

Kiếp trước Lâm Bối Bối cũng giả điếc giả câm, coi như không biết, không nhìn thấy.

Còn bây giờ thì không.

Cô nhớ rõ gần chỗ bọn họ có một hiệu thuốc trung y, trong đó có một ông thầy thuốc rất giỏi châm cứu nhưng phí chữa trị thì có hơi cao.

Lâm Bối Bối nghĩ nếu như mình có thể thắng được 500HKD này vậy thì cô có thể đưa cha đi trị liệu thắt lưng, dù không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng có thể giảm bớt đau đớn, từ từ chữa trị rồi sẽ tốt lên.

Lâm Bối Bối vừa nói xong thì trong đầu vang âm thanh máy móc của 009, nó cười haha rồi nói ra một câu.

【Cô không những xinh đẹp mà còn suy nghĩ rất đẹp, một người hai ngày trước thi đề lớp một còn không thể đạt điểm tuyệt đối lại muốn đạt giải nhất Olympic toán học.

E hèm, hiện tại trời còn chưa tối, đừng nằm mơ nữa.



Lâm Bối Bối cau mày: — "Thật sự không có khả năng sao? Nhưng tôi thật sự muốn có tiền để chữa bệnh cho cha".

【! Thật ra cũng không phải là không được.


"Thật sao?"
Trước mắt Lâm Bối Bối chỉ mới học xong nội dung kỳ hai của lớp hai tiểu học, kế tiếp 009 sẽ sắp xếp cho cô học toàn bộ nội dung tiểu học, tất cả phải thi đạt điểm tối đa hoàn toàn, học kỳ tiếp theo sẽ nhảy cấp lên trung học cơ sở.

Tất nhiên nếu cô muốn tham gia cuộc thi olympic toán học thì cô phải vừa học kiến thức tiểu học, vừa phải ôn olympic toán.

Trong thời gian một tháng, tuy rằng không gian bên trong so với bên ngoài chậm gấp mười lăm lần nhưng nhiệm vụ này thật sự không dễ dàng, hơn nữa bản thân Lâm Bối Bối cũng không phải người thông minh bẩm sinh, chỉ số IQ của cô cũng chỉ nằm ở mức người thường.

Cho nên điều này rất khó khăn.

"Chung quy vẫn phải xem thử không phải sao? Nói không chừng tôi có thể thành công đấy.


Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ cố gắng kiên trì".

【OK, tôi nghe lời cô, tôi sẽ giúp cô sắp xếp các khóa học tương ứng.


"Cám ơn cậu, 009".

-
Rất nhanh lại một tiết học trôi qua, đến giữa trưa Lâm Bối Bối cũng không lập tức đi cantin ăn cơm, mà là đến văn phòng của giáo viên chủ nhiệm.

HẾT CHƯƠNG 07.

.