Mặc quần áo, buộc tóc xong, Lâm Bối Bối mở cửa ra ngoài rửa mặt.

Đợi đến khi rửa mặt xong, trên bàn ăn nho nhỏ đã bày sủi cảo, còn có hai chén sữa đậu nành tỏa hương thơm ngát bốn phía.

Vỏ bánh trong suốt, có thể nhìn thấy nhân bên trong, có nhân thịt heo bắp vàng, nhân thịt heo tỏi tây màu xanh lá cây và nhân cà rốt màu đỏ, tổng cộng có ba loại.

Lâm Bối Bối nhìn sủi cảo, tự nhiên có cảm giác thèm ăn.

"Nào, Bối Bối ăn nhanh lên".

— Lâm Dũng đưa một đôi đũa cho con gái, lại đặt một chén sữa đậu nành trước mặt cô.

"Dạ, cha cũng ăn đi ạ".

"Ừm".

Hai cha con ngồi xuống, bắt đầu uống sữa đậu nành, ăn sủi cảo.

Lâm Bối Bối gấp một cái nhân bắp bỏ vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, vỏ sủi cảo mỏng, nhân bánh thơm ngon bao trùm vị giác, đánh thức ký ức quen thuộc.

Khi đang ăn, cô quay đầu đối diện với ánh mắt của cha Lâm Dũng.


Dường như biết ông đang chờ mong điều gì, Lâm Bối Bối cười nói: — "Cha ơi, sủi cảo này ngon thật".

Đôi mắt Lâm Dũng nhất thời sáng lên, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên nụ cười xán lạn, so với việc ông được ăn sủi cảo còn vui vẻ hơn.

"Ừm, thích thì ăn nhiều một chút, nhưng mà cũng không nên ăn quá nhiều, không thì bụng không chịu được".

Lâm Bối Bối lại gắp một cái sủi cảo nhân tỏi, uống một hớp sữa đậu nành nóng hổi.

Cô biết sữa đậu nành này là cha mua ở ngoài, nhưng sủi cảo là cha dạy từ sáng sớm đi chợ mua thức ăn, mua vỏ bánh trở về làm.

Đây cũng là lần đầu tiên khi tái sinh trở về mà cha nghỉ làm, cũng là lần đầu tiên trong đời này cô được ăn sủi cảo do cha làm.

Hương vị quen thuộc khiến cho mắt Lâm Bối Bối có hơi đỏ lên.

Ông luôn luôn như vậy, biết những gì cô thích và cố gắng hết sức để tạo ra thứ gì đó cho cô.

Biết cô thích ăn sủi cảo, còn thích ba loại nhân này, đã lâu như vậy ông mới nghỉ được một ngày, vậy mà đã dậy sớm làm cho cô ăn.

Biết rằng cô thích ăn đồ tươi còn đi chợ sớm để mua, không bao giờ mua những món ăn và thịt đã qua đêm.


Biết cô thích ăn thịt kho tàu thì dụng tâm nghiên cứu, thịt kho tàu cha làm còn ngon hơn ở bên ngoài.

Biết điều kiện học tập và hoàn cảnh ở các thành phố lớn tương đối tốt, ông không có văn hóa, thậm chí đối với thế giới bên ngoài còn xa lạ như vậy mà ông đã đưa cô rời khỏi nhà đi đến thành phố lớn, dựa vào việc chuyển gạch, dựa vào làm công nhân vệ sinh mà vay được tiền, để cô có thể học tiểu học.

! !
Ông luôn suy nghĩ cho đứa con gái này của mình, cho dù ở kiếp trước phải trả giá sinh mệnh cũng cam tâm tình nguyện.

Cha, con may mắn biết bao khi có một người cha tốt như cha.

Lâm Bối Bối đè nén nước mắt vào trong, âm thầm tự nhủ, không nên chìm đắm quá mức trong bi thương và hối hận ở kiếp trước, mà phải nắm chắt hiện tại, phấn đấu tạo ra tương lai của bản thân và cha có một cuộc sống tốt đẹp.

Ăn sủi cảo xong Lâm Bối Bối chủ động ôm bát đũa và đĩa đi rửa, Lâm Dũng không cho nhưng Lâm Bối Bối kiên trì, cuối cùng ông đành đồng ý.

Nhìn con gái nghiêm túc rửa chén trong nhà bếp nhỏ, Lâm Dũng lén nhìn nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, ông sờ sờ đầu mình rồi mới thu hồi tầm mắt.

"Cha ơi, cha theo con đi đến nơi này đi".

— Rửa bát đũa xong Lâm Bối Bối nói.

Lâm Dũng đang mang giày, định sẽ đi nhà hàng giao đồ ăn, tuy rằng còn chưa tới giờ cao điểm của buổi trưa, nhưng buổi sáng cũng có người gọi, còn tăng thêm một phần lương.

Nghe con gái nói, ông bối rối hỏi: — "Đi đâu?"
"Cha đi theo con là biết, không xa đâu, chỉ có bảy tám phút thôi".

— Lâm Bối Bối cố ý bí mật về mục đích.

.