Chương 14:


Tối nay con bé gọi tiếng cha rất nhiều, còn nói xin lỗi ông, cười với ông.

Trong lúc nhất thời Lâm Dũng cảm thấy con gái ngoan ngoãn nghe lời khi còn bé dường như đã trở về.

Tuy ông ăn đồ nguội lạnh nhưng trái tim lại ấm áp.

-
Cách đó không xa Lâm Bối Bối đang ngồi trên ghế nhìn về phía cha mình, cô thấy ông đang ăn cơm mà không thấy rõ biểu cảm trên mặt ông nhưng có lẽ cô có thể đoán được.

Phải, là vui vẻ.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong hai đời người con gái nhớ thương ông, đưa cơm cho ông, chỉ cần con gái đối xử tốt với ông một chút, ông có thể ngây ngốc thật lâu thật lâu, sau đó lại càng thêm tận tâm tận lực móc tim móc phổi đối tốt với con gái.

Thật ra cô thấy rõ, thấy rõ bánh mì mà cha đã cầm trước đó.

Cô cũng biết rõ, bánh mì kia đến từ đâu, cũng rõ ràng vì sao khi ba hỏi cô lại bối rối như vậy, thế cho nên bánh mì vốn có thể đem về nhà lại nhét vào trong túi rác một lần nữa.

Bởi vì nó được nhặt từ trong thùng rác.


Đó là một chuyện thật lâu ở kiếp trước nhưng khi nhớ lại vẫn rất rõ ràng.

Đó là lúc Lâm Bối Bối chín tuổi, có một lần Lâm Dũng dọn dẹp thùng rác, vừa vặn có một người mang đồ đi đổ rác, chỉ là túi rác kia lại từ xa vứt tới nắm trên mặt đất không ném vào thùng rác.

Lâm Dũng cầm lấy cái túi kia đang định ném nó vào thùng rác lại phát hiện trong túi có một cái bánh ngọt nhỏ cùng mấy cái bánh mì còn nguyên vẹn.

Lâm Dũng nhớ người đàn ông đó, đó là một nhân viên của tiệm bánh.

Vào buổi tối nhân viên của tiệm bánh luôn vứt bỏ bánh ngọt và bánh mì không thể bán hết trong ngày.

Lâm Dũng nhìn bánh ngọt và bánh mì vốn bán được vài đồng cảm thấy thật đáng tiếc, nghĩ đến những thứ này mới được làm trong hôm nay vẫn chưa hết hạn, bao bì cũng còn tốt, chỉ mới ném xuống trên mặt đất, cũng không bị dính mùi rác rưởi.

Lâm Dũng lập tức cầm lên muốn mang về cho con gái ăn.

Bởi vì ông nhớ rõ con gái thích nhất bánh ngọt của tiệm bánh này, đáng tiếc ông lại không có nhiều tiền, lâu lâu mới có thể mua cho con gái một miếng ăn, mỗi lần thấy con gái nhìn những đứa trẻ khác ăn bánh ngọt lộ ra vẻ hâm mộ, ông đều rất áy náy.

Đêm đó Lâm Dũng trở về với bánh ngọt nhỏ và bánh mì.

Quả nhiên khi con gái Bối Bối được ăn bánh ngọt nhỏ thì rất vui vẻ, nụ cười trên gương mặt kia đã rất lâu rồi Lâm Dũng không nhìn thấy.

"Cha ơi, sao hôm nay lại mua nhiều bánh ngọt và bánh mì như vậy ạ?" - Lâm Bối Bối chín tuổi xúc một thìa bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm nhận vị bánh kem ngọt ngọt, khó hiểu hỏi.

Lâm Dũng trầm mặc.

"Cha ơi".

Lâm Dũng ấp úng cuối cùng vẫn nói ra chuyện bánh ngọt và bánh mì này là nhặt được ở thùng rác.

Ông không muốn lừa gạt con gái, cho dù là vì tốt cho con bé.

"! Bối Bối, con yên tâm, những bánh mì này đều là làm trong hôm nay, người ta chỉ vừa ném xuống đất không có ném vào thùng rác, vừa ném xuống mặt đất là được cha nhặt lên, bao bì cũng còn tốt".

Khi nghe được bánh ngọt và bánh mì này nhặt từ trong thùng rác ra nụ cười trên mặt Lâm Bối Bối lập tức biến mất.

Cô bé thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, cảm thấy dạ dày dâng lên từng đợt buồn nôn.

Cô bé ném bánh trong tay xuống đất, lớn tiếng nói: - "Tôi không muốn ăn những đồ được nhặt trong thùng rác, tôi không ăn rác".

Lâm Dũng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con gái, tay chân bắt đầu luống cuống: - "Bối Bối mấy thứ này thật sự không bẩn, thật đó".

Nói xong Lâm Dũng muốn đi an ủi Lâm Bối Bối.

Nhưng sau đó lại lùi lại.

.Chương 15:


"Biến đi đồ hôi thối, đừng chạm vào tôi. Tô không cần, tôi không cần, chúng nó chính là rác rưởi, ông không muốn mua cho tôi thì thôi, vì sao lại lấy những thứ rác rưởi này cho tôi ăn, tôi ghét ông, tôi ghét ông..."


Lâm Bối Bối khóc chạy về phòng, trong phòng khách nho nhỏ Lâm Dũng có thể nghe được tiếng con gái khóc, ông đứng sững sờ tại chỗ, không biết nên làm cái gì bây giờ. Cuối cùng ông chậm rãi thu dọn bánh ngọt trên mặt đất cùng với với bánh mì kia bỏ vào thùng rác, nó đã thật sự trở thành rác rưởi.


Sau đó, Lâm Dũng không còn nhặt đồ cho con gái ăn nữa, mặc dù nhặt cũng là cho mình, càng không dám để Lâm Bối Bối nhìn thấy.


Rồi mỗi khi đi làm về ông việc đầu tiên của ông là đi tắm, sợ cơ thể mình dính phải loại mùi nào đó sẽ truyền sang con gái.


Lâm Bối Bối ngồi trên ghế, ánh đèn mờ ảo trong công viên nhỏ làm mờ đi biểu cảm trên mặt cô, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước làm cho cô không nhìn rõ bóng dáng cha đứng cách đó không xa, trong ngực truyền đến một trận đau đớn.


Kiếp trước cô không nên nói những lời kia, những lời đó đã tổn thương ông rất nhiều.


Cha không có bất kỳ ác ý nào, ông chỉ đơn thuần muốn cho con gái ăn ngon, chỉ đơn thuần muốn con gái hạnh phúc nhưng đổi lại những gì ông nhận được là những lời nói thậm tệ.


Lúc đó ông đã đau lòng bao nhiêu, cũng buồn biết bao nhiêu.


Lâm Bối Bối chớp chớp mắt, đè nén cảm giác chua xót, cô không thể khóc, bằng không lát nữa cha nhất định sẽ nhìn ra, ông chắc chắn sẽ lo lắng.


Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Bối Bối nghe được tiếng gọi.




"Bối Bối, về nhà thôi".


Lâm Bối Bối lập tức đứng dậy, chạy lon ton về phía bóng dáng quen thuộc kia: — "Dạ đây".


Lúc này đã hơn mười giờ tối nhưng làng đô thị trong thành phố H vẫn náo nhiệt như cũ, thỉnh thoảng đi ngang qua những người bán hàng rong Lâm Dũng hỏi: — "Bối Bối có đói không? Muốn ăn cái gì thì nói với cha, cha mua cho con".


Mặc dù Lâm Dũng cảm thấy những bên ngoài không quá khỏe mạnh, tốt nhất là nên ăn ít thôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể ăn một chút, trẻ em rất thích ăn.


Lâm Bối Bối lắc đầu: — "Cha ơi, con không đói, con muốn về nhà, tắm sớm rồi đi ngủ".


Nếu là ở tuổi của cô trong kiếp trước có thể sẽ đồng ý, nhưng hiện tại đối với những thứ đồ ăn này cô sớm đã không còn hứng thú.


Lâm Dũng chợt hiểu ra: — "Ừm, vậy chùng ta mau về nhà thôi".


Trước kia vào giờ này khi ông về nhà Bối Bối đã sớm ngủ thiếp đi, hôm nay vì đưa đồ ăn khuya cho ông mà hiện tại còn chưa về nhà, thậm chí còn chưa tắm rửa.


Không được, phải nhanh chóng trở về, con nít thì phải đi ngủ sớm một chút, mới có thể phát triển chiều cao, ngày mai Bối Bối còn phải đi học, không ngủ sớm sẽ không có tinh thần.


Trở về nhà Lâm Dũng bất chấp những thứ khác, ông lập tức đi vào phòng bếp nhỏ đun nước.


Trong phòng cho thuê không được cài sẵn máy nước nóng, ở thời điểm này máy nước nóng vẫn còn khá đắt tiền.





Đổ nước đã đun sôi vào thùng, Lâm Dũng lại pha nước lạnh vào, sau đó thử nhiệt độ nước.


"Bối Bối, được rồi đó, mau tắm đi".


"Dạ".


Lâm Bối Bối lập tức vào nhà vệ sinh tắm rửa.


Đúng, đó chính là nhà vệ sinh.


Một nhà vệ sinh ngồi xổm nho nhỏ, bên cạnh còn có một chỗ nhỏ có thể cho một người đứng, đó chính là nơi bọn họ tắm rửa.


Có đôi khi gặp phải ngày mưa, bồn cầu dâng lên một ít mùi hương không thể miêu tả, khi tắm rửa ở đây vào thời điểm đó mới gọi là kinh hồn.


Lâm Bối Bối nhanh chóng tắm rửa xong, lại lấy nước bắt đầu giặt quần áo của mình.


"Bối Bối, sao con lại giặt quần áo, bỏ xuống mau đi ngủ đi".


Lâm Bối Bối lại lắc đầu: — "Cha, sau này quần áo của con, cln tự giặt".