Khởi Dư quay đầu nhìn cậu bé đang mân mê súng lục trong tay.

Đột nhiên cô phát hiện đến tận bây giờ cô vẫn chưa biết tên của cậu nhóc này...

"Cậu bé, em tên gì?" Khởi Dư nghiêng người chọc chọc cánh tay nhỏ bên cạnh.

"Tống Trì."

"Em còn người thân không? Nếu còn thì tự tìm cách trở về, tôi không muốn một lúc nào đó họ chạy tới tìm tôi để đòi người."

"Chết cả rồi ạ."

Khởi Dư hài lòng, tốt, mang theo đứa nhỏ này không có phiền toái.

Tống Trì bỗng nhìn về phía cô, hỏi: "Hình tượng của chị trong miệng mọi người vô cùng xấu, chị thực sự rất hay coi thường người khác?"

Khởi Dư chợt sửng sốt rồi cười đến mắt cũng cong: "Đúng vậy, chán ghét sao?"

"Không có." Tống Trì thành thật lắc đầu: "Cảm giác ở bên cạnh chị không khó chịu."

Không giống với lời đồn, khí tức xung quanh cô luôn mang lại một cỗ thư thái, làm cho người ở gần cảm thấy thoải mái.

Nếu không ban đầu cậu cũng sẽ không đi theo cô.

"Đúng rồi, tại sao em lại muốn đi theo tôi?"

Tống Trì vẻ mặt bình thản: "Chị định bỏ em lại một mình ở nơi toàn zombie, em cũng không còn cách nào khác."

Khởi Dư: "..."

Cho nên đúng như Mạc Phong nói, chỗ đó thực sự có zombie ẩn nấp???

Không phải hệ thống nói an toàn sao!

"Nhị tiểu thư, Tần lão gọi cô." Mạc Phong cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, đưa điện thoại đến trước mặt Khởi Dư.

Khởi Dư nhìn tên "Tần Bách" hiện trên màn hình, giơ tay nhận lấy.

[ Vào phòng gặp ta. ]

Người trong điện thoại nói đúng một câu rồi cúp máy, tuyệt nhiên không hề cho người nhận một giây phản ứng nào.

"Cảm ơn." Khởi Dư thở dài trả di động lại cho Mạc Phong, quay sang nói với Tống Trì: "Em tự về trước đi, không cần chờ chị."

Cô rời khỏi bàn ăn, đi về phía trước.

Mạc Phong không nói gì nhìn bóng dáng cô dần khuất sau cánh cửa.

Tần Khởi Dư tính tình không tốt là thật.

Vô dụng, yếu kém lại chuyên kéo chân sau là thật.

Nhưng, biểu hiện về sức mạnh và gương mặt lạnh đến cực điểm lúc đó cũng không phải là giả.

Vậy, giữa tin đồn hắn đã từng được thấy với những gì trên đường hắn đã được chứng kiến, cái nào mới thực sự đúng về Tần Khởi Dư?

***

Cạch.

Cửa phòng mở ra, người vừa bước vào lập tức trở tay đóng lại.

Tần Bách đang làm việc nghe được tiếng động liền ngẩng đầu, xuất hiện trong mắt là cô gái cao 1m67 mặc áo phông trắng quần dài đen, gương mặt xinh xắn động lòng người nhưng quả tóc đỏ như máu lại quá cay mắt, làm hỏng cả một hình tượng thiếu nữ rạng ngời.

Tần Bách đặt bút trong tay xuống, nhăn mày: "Đã lâu không gặp, phẩm vị con vẫn kém như vậy."

Khởi Dư cười, không trả lời.

Đến cô cũng không nhìn được huống chi là ông?

Cô trộm quan sát người cha này của nguyên chủ, Tần Bách là người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên, gương mặt đã hơi xuống sắc theo năm tháng nhưng vẫn có thể nhìn ra lúc trước ông là một người đàn ông đẹp trai, ông mặc bộ vest đen nghiêm chỉnh làm tôn lên khí chất phong độ, mạnh mẽ như các thương nhân trên thương trường.

Nhìn theo góc độ của tiểu thuyết ngôn tình, Tần Bách vẫn được xem là người đàn ông vẫn còn rất quyến rũ nha!

Gọi là gì nhỉ?

À, là Sugar daddy!

"Ta nghe người trong đội của Hàn đội trưởng nói con bộc phát dị năng?" Tần Bách nhìn đồng tử xanh lá của cô con gái nhỏ, ngón tay không nhanh không chậm gõ nhẹ lên mặt bàn: "Hệ mộc..."

"..."

[ Ký chủ... cô không định nói gì à? ]

"Nói cái gì?"

[ Nói mấy câu ngầu ngầu giống của mấy nữ chính siêu cường trong tiểu thuyết á! ]

Khởi Dư tức cười: "Thật sao? Trong trường hợp này ta nên nói "nếu cha đã thất vọng như vậy thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ đi, từ giờ cha đi đường dương quan của cha, con đi cầu độc mộc của con",

hay là ném trăm tờ chi phiếu kèm chục giấy tờ nhà đất tới trước mặt ông ấy rồi nói "đây là phí nuôi dưỡng cho mười mấy năm qua của con ở đây, chúng ta không còn liên can gì nữa", sau đó tiêu sái quay người rời đi?"

[ ... ] Luôn cảm thấy ký chủ nhà mình rất hay bẻ sai ý nghĩa thực sự của lời nói nhưng lại không dám nói ra.

"Như vậy đi, từ giờ con sẽ theo đội của Hàn đội trưởng ra ngoài làm nhiệm vụ. Coi như là học tập họ để rèn luyện dị năng của mình, không có ý kiến chứ?" Tần Bách thả lỏng người dựa vào lưng ghế, lạnh nhạt nhìn Khởi Dư.

Khởi Dư nghe, lời từ chối còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng đã bị ánh mắt nghiêm nghị thể hiện rõ ý tứ "không thể cự tuyệt" của ông đánh trở về, một bụng nghẹn khuất: "... Vâng."

Theo như định luật của các tiểu thuyết xuyên không, thân là một vật hi sinh muốn sống yên ổn thì phải tránh nam nữ chủ càng xa càng tốt.

Bởi vì đi theo bọn họ rất dễ chết, hơn nữa cần phải chết để làm phông nền cho họ!

Chuyện cô cần làm trong thế giới này là thu thập chỉ số ngầu, không cần phải trả thù hay thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào có liên quan tới nam nữ chủ.

Nhưng giờ cô phải theo sát bọn họ một bước không rời dù nhiệm vụ không có một tí dính dáng gì đến họ?

Duma, như vậy cô còn không phải sẽ bị đánh chết sao?!

Con mẹ nó!!

Hệ thống, bổn bảo bảo muốn về nhà!!!

[ Ký chủ, nhiệm vụ... ]

Mả cha mi!!!!

[ ... ] Bản hệ thống mỗi lần đối mặt với yêu cầu "về nhà" của ký chủ nhà mình cảm thấy rất mệt mỏi.

Tần Bách cầm tài liệu lên đọc, dặn dò xong rồi đến một cái liếc mắt dư thừa cũng không cho cô: "Không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài."

***

Khởi Dư mang theo một tâm hồn bị đả kích nặng nề về phòng, tay vừa chạm đến nắm cửa liền nghe phía bên cạnh truyền đến giọng nói lãnh đạm của phụ nữ.

"Nhị tiểu thư, chào buổi tối."

Cố Thư Di khoanh tay dựa vào tường, khí phách nói: "Cô chắc cũng được Tần tiên sinh thông báo rồi nhỉ? Bảy giờ sáng mai cô sẽ theo chúng tôi đi làm nhiệm vụ, tôi hi vọng đến lúc đó cô sẽ không gây rắc rối hay làm bất cứ điều ngu xuẩn gì gây hại cho đội."

Nữ chủ a...

Khởi Dư gật đầu: "Được."

Dứt lời, cô mở cửa đi vào rồi đóng lại, bỏ lại Cố Thư Di ở ngoài cánh cửa đang nhíu mày.

Tần Khởi Dư tựa hồ có chút thay đổi...

Bình thường cô ta đến nhắc nhở vài câu Tần Khởi Dư lập tức xù lông với cô ta, suốt ngày đều là "Ta là tiểu thư danh giá cao quý, lũ điêu dân các ngươi xứng để nói chuyện với ta sao".

Nhưng từ lúc gặp lại tới giờ, cô hoàn toàn thu liễm tính cách ương ngạnh của mình, bộ dạng ngoan ngoãn "nói gì nghe đấy" giống như bây giờ.

Sự thay đổi này làm cô ta không thích ứng được, cũng làm đáy lòng cô ta dâng lên một cảm giác bất an không rõ nguồn gốc.

Trong phòng.

Việc đầu tiên Khởi Dư làm sau khi bước vào là lột áo vứt lên giường.

[ Ký chủ, cô... cô còn nhớ mình là một nữ nhân không đấy?! Chú ý hình tượng một chút đi a! ]

Khởi Dư không đáp lại tiếng gào thét đầy xấu hổ của hệ thống, đi đến trước gương quay người lại.

Tấm lưng trắng nõn đầy vết sẹo xấu xí, dữ tợn ngay lập tức hiện ra, sẹo chồng chất lên nhau, có to có nhỏ, có dài có ngắn, trông không khác gì những con rết nằm bò trên lưng, vô cùng ghê rợn.

Khởi Dư cong tay ra sau sờ đến vết sẹo, đây là kiệt tác của Tần Yên từ hồi nhỏ đã để lại cho Tần Khởi Dư mỗi khi cô ta không vui.

Tần Yên nói, xấu như vậy mới dễ thương, mới có thể khiến mọi người ở Tần gia yêu thích, Tần Khởi Dư ngây thơ tin lời chị gái liền để yên cho cô ta đánh, đau cũng không dám hé răng ra kêu, cũng không dám ngăn cản.

Cứ như vậy hơn mười năm, năm mười chín tuổi, thời điểm đẹp nhất để các cô gái nhỏ mặc những bộ váy xinh đẹp có thể phô bày cơ thể yêu kiều của mình ra ngoài thì Tần Khởi Dư đã buộc phải sống với những vết sẹo này cả đời.

Khởi Dư vừa sờ sờ, vừa ngẫm nghĩ trong lòng, chắc là... đau lắm nhỉ?

Cũng may là cô xuyên lúc Tần Khởi Dư sắp chết chứ không phải quá khứ của cô ấy, bằng không cô sẽ khóc mất.

Cô chính chịu đau không nổi a!

"Hệ thống, sẹo trên lưng Tần Khởi Dư do cái gì làm ra?" Khởi Dư không xem nữa, vươn tay lấy áo mặc lại.

[ Rất nhiều đồ vật sắc nhọn, hầu hết là Tần Yên gián tiếp gây ra. ]

Hệ thống yên lặng phun tào, người chị Tần Yên này quả thực phát rồ mà!

Tốt xấu gì Tần Khởi Dư cũng là em gái cô ta, có ghét cô ấy đến nhường nào cũng không cần phải làm đến mức độ này đối với một cô gái nhỏ chứ!

Khởi Dư ngả người xuống giường, đưa mắt nhìn trần nhà trắng bóc đến xuất thần.

Từ khi cô bị mấy lão già cưỡng chế giam cầm trong một căn phòng đặc biệt, mở mắt ra, nhắm mắt lại vẫn luôn chỉ có một màu, kể cả khi nhìn thấy thế giới đầy màu sắc này rồi cô vẫn chưa dám tin cô thực sự đã rời khỏi đó.

"Hệ thống, chỉ số ngầu của ta là bao nhiêu?"

Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh, sau đó đi sang thế giới khác, như vậy cô sẽ nhìn được nhiều thứ hơn, sờ được nhiều đồ vật hơn và cũng có thể ăn thật nhiều món ngon hơn.

[ Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 320/500. ]

"Ừm, vậy là còn 180 chỉ số ngầu nữa."

Khởi Dư: "Hình như 320 chỉ số này là ta gϊếŧ zombie mới có được đúng không?"

[ Đúng vậy. ] Nhìn tính cách tham sống sợ chết này của ký chủ, nó đã sớm chết tâm rồi.

Cho đến khi lại được chứng kiến hành động hung bạo gϊếŧ zombie của cô, nó tâm như tro tàn lại giống như được người đưa ra một que diêm còn đang cháy, từng chút một nhóm lên ngọn lửa hi vọng trong nó.

"Một con mấy chỉ số?"

[ 10 chỉ số. ]

"Ồ." Vậy phải gϊếŧ thêm 18 zombie nữa mới có thể rời khỏi đây.

Khởi Dư quay lưng chôn đầu vào trong chăn ngủ, chậu cây nhỏ trên bàn khẽ động đậy, lá cây mảnh mai từ từ dài ra, chậm rãi tới gần công tắc điện, "tách" một tiếng, đèn tắt, cả căn phòng trắng tức khắc chìm trong bóng tối.

Đêm nay, ai cũng đều có tâm sự.

***

Sáng sớm, tiết trời khô ráo, ánh nắng ấm áp xuyên qua các khe lá chiếu sáng khắp vạn vật, phá lệ thanh bình.

Khởi Dư mắt nhắm mắt mở đứng trong hàng tập hợp ngoài cổng căn cứ.

"Chú ý, bây giờ tôi sẽ điểm danh từng người, nghe thấy tên thì nói "có", nếu có người vắng mặt tôi cũng sẽ không chờ..."

Phía trên cùng của hàng là đội trưởng Hàn Lâm cùng phó đội trưởng Cố Thư Di.

Nữ chủ hình như đang nói cái gì đó nhưng cô không nghe rõ.

Cô chỉ biết cô rất mệt, rất muốn trở lại giường ngủ.

"Tô Lương."

"Có!"

"Hoắc Đình Vân."

"Có."

"Tần Khởi Dư."

"..."

"Tần Khởi Dư!"

[ Ký chủ, cô mau tỉnh tỉnh! Tới lượt cô rồi kìa! ] Người ta nghiêm chỉnh điểm danh, ký chủ nhà nó ở một bên ngủ gà ngủ gật, có mất mặt không chứ!

Khởi Dư mơ màng: "Hả...?"

[ Nói "có"! ]

"... Có."

Cố Thư Di mí mắt giật giật nhìn thân ảnh Khởi Dư trong hàng ngũ một bên ngả nghiêng trước sau, một bên lắc lư trái phải chẳng khác gì một tên thiểu năng vừa cắn thuốc quá liều.

Cô ta hít một hơi sâu rồi tiếp tục điểm danh.

"Cẩn Nam."

"Có!"

***

Hai chiếc xe chạy với vận tốc bình ổn trên đường, cảnh vật không ngừng bị lướt qua khung cửa sổ xe, để lại tàn ảnh. 

Khởi Dư khoanh tay dựa vào cửa xe giả vờ ngủ, nội tâm run cầm cập.

Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!

Sau khi tỉnh ngủ, nghe hệ thống giải thích về sự phân chia nhóm, Khởi Dư bày tỏ mình mẹ nó quá đen!

Nhiệm vụ lần này chia làm hai nhóm hai xe, mỗi nhóm năm người, không biết vận may của cô thế nào mà lại chung nhóm với nam nữ chủ nữa.

Xe bốn chỗ, bốn người ngồi, không tính tài xế.

Ghế phụ là ai ngồi thì cô không nhớ tên.

Ghế sau ba chỗ, cô, Cố Thư Di và Hàn Lâm! 

Được rồi, chung nhóm thì thôi đi, thế méo nào mà ngồi cứ phải ngồi chung luôn với nhau vậy hả!

Khởi Dư thực sự là khóc không ra nước mắt.

Các người tự tiện quyết định như vậy đã con mẹ nó nghĩ qua cảm nhận của bổn bảo bảo chưa!

----------

*Góc nhỏ của truyện*

Đại hắc sói -- Cố Thư Di, Hàn Lâm: Bảo bối, tới, chúng ta cùng nhau làm nhiệm vụ.

Khởi *tiểu bạch thỏ* Dư: Hệ thống, biếи ŧɦái! Có biếи ŧɦái!! Ai mẹ nó cũng đừng cản, bổn bảo bảo phải về nhà!!!

Hệ thống:...

Không, ký chủ nhà mình hết hi vọng rồi.