“Tâm Nghiên, sao hôm nay lại muốn rủ mình đi dạo phố thế?”.Long Mạc Kỳ vẫy tay với Vu Tâm Nghiên đang ngồi bên cạnh cửa sổ và thất thần khuấy tách cà phê trước mặt, đồng thời dẫm trên đôi giày cao gót hơn mười xăng-ti-mét đi đến chỗ Vu Tâm Nghiên.“Từ sau khi cậu kết hôn, hẹn cậu càng thêm khó khăn, hiếm khi thấy cậu chủ động hẹn mình được một lần đó!”.Bây giờ đang vào giữa mùa hè, chỉ tính khoảng cách từ lúc xuống bước xuống xe ở bãi đỗ xe và đi bộ đến trung tâm thương mại cũng làm Long Mạc Kỳ sốc nhiệt.

Nhìn thấy Vu Tâm Nghiên đã gọi cà phê đá mà cô ấy yêu thích trước, Long Mạc Kỳ vui mừng, nhanh chóng uống một hớp.“Sao rồi, nam thần nhà cậu dạo này bận đóng phim không về nhà được sao?”.Long Mạc Kỳ là người duy nhất ngoài mẹ của Vu Tâm Nghiên biết chuyện cô và Yến Chử kết hôn.

Cô ấy cũng không xem trọng đoạn tình cảm này, nhưng không tiện nói gì thêm trong chuyện tình cảm, mặc dù đó chính là bạn thân tốt nhất của cô ấy.Long Mạc Kỳ nhìn cô gái thanh lịch và trầm tĩnh đối diện, thời gian vô cùng ưu ái Vu Tâm Nghiên.

Làn da trắng nõn nà, khuôn mặt thanh tú dịu dàng, hành động cử chỉ giống như mỹ nữ từ trong tranh cổ bước ra, điểm này không thể không liên quan đến người mẹ tên “Cổ Tranh” kia của Vu Tâm Nghiên.


Từ nhỏ bà ấy đã vô cùng nghiêm khắc trong việc giáo dục hành vi cử chỉ và cầm kỳ thư họa cho Vu Tâm Nghiên, như thể đang bồi dưỡng tiểu thư của đại gia tộc thời cổ đại vậy.

Chuyện khác thường duy nhất mà Vu Tâm Nghiên từng làm chính là trốn mẹ của cô ấy tham gia buổi thử vai cho một bộ phim truyền hình.

Hơn nữa, trong bộ phim đó, cô đã quen biết với Yến Chử lúc đó vẫn còn là người mới.

Sau đó lừa gạt mọi người, lén lút đi đăng ký kết hôn với anh ta.“Mạc Kỳ, mình ly hôn rồi, mình cho bản thân mình tự do”.Giọng nói của Vu Tâm Nghiêng cũng giống như dáng vẻ của cô, dịu dàng ấm áp, không có một chút tính công kích nào làm cho người nghe cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô nghĩ đến tờ giấy chứng nhận ly hôn trong túi xách nhỏ bên cạnh, lẽ ra cô phải vui vẻ, nhưng lại có một nỗi buồn khôn xiết.

Mười hai năm, cô có thể có bao nhiêu cái mười hai năm để phung phí đây.

Trong mắt Vu Tâm Nghiên tràn ngập hơi nước, cô cười với Long Mạc Kỳ, trông lại càng khó coi hơn cả khóc.“Sao lại như thế, có phải là thằng khốn nạn Yến Chử kia đã thích con yêu tinh nhỏ nào rồi không?Cậu hy sinh vì anh ta nhiều như thế nào, anh ta lại đối xử với cậu như vậy”.Long Mạc Kỳ đột ngột vỗ bàn và đứng dậy, đi vòng qua kéo Vu Tâm Nghiên để đi tìm Yến Chử lý luận.

May mắn thay, trong trung tâm thương mại này không có quá nhiều người, họ lại chọn góc khuất nhất trong tiệm cà phê, mặc dù có người nghe được cái tên “Yến Chử” này, nhưng cũng chỉ nghĩ là người trùng tên trùng họ mà thôi.“Là mình chủ động yêu cầu!”.Vu Tâm Nghiên giữ chặt Long Mạc Kỳ.


Thời điểm cô đưa ra quyết định ly hôn cũng đã từng mong chờ Yến Chử có thể từ chối, nhưng anh ấy đã đồng ý rồi, thậm chí còn yêu cầu luật sư riêng của anh ấy soạn thảo thỏa thuận ly hôn ngay sau ngày cô đề nghị ly hôn.

Anh ấy cho cô tất cả bất động sản và tiền tiết kiệm của gia đình, bản thân anh ấy thì rời nhà với hai bàn tay trắng.Yến Chử chính là nghệ sĩ quyền lực và nổi tiếng nhất Trung Quốc hiện nay, không hề nói qua khi các quảng cáo và hoạt động thương mại này nọ chỉ cần nói một câu mỗi ngày đều có thể hốt bạc, còn chưa kể đến thù lao đóng phim kếch xù.

Anh ấy thậm chí còn đứng đầu danh sách “Diễn viên nam có thu nhập cao nhất Trung Quốc” trong năm năm liền.

Vì vậy sau khi ly hôn một lần, Vu Tâm Nghiên lập tức trở thành người phụ nữ giàu có với tổng giá trị tài sản lên đến một tỷ nhân dân tệ.

Trong mắt người ngoài, đây chắc chắn là chuyện vui, nhưng Vu Tâm Nghiên lại không giải thích được vì sao cô chỉ muốn khóc.Anh ấy cho cô hết tất cả mọi thứ, tại sao chứ?Chẳng lẽ anh ấy thật sự yêu người em gái cũng cha khác mẹ của cô - Vu Tâm Đồng?Tất cả những thứ này là bởi vì lòng áy náy của anh ấy và bồi thường sao?Vu Tâm Nghiên không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng bây giờ cô lại không thể nào bình tĩnh được.


"Cậu…".Long Mạc Kỳ nghe bạn thân nói xong, thật sự không biết nên nói gì.

Rõ ràng là cô ấy cũng không xem trọng cuộc hôn nhân này, nhưng bạn thân và Yến Chử đã thật sự ly hôn, mà thoạt nhìn thái độ của Vu Tâm Nghiên lúc này, cô ấy lại cảm thấy hụt hẫng."Tài sản được chia thế nào? Nói gì đi nữa thì cậu cũng tiêu tốn mười hai năm tuổi trẻ đẹp nhất cho anh ta, không thể để anh ta chiếm lợi đúng không?"."Anh ấy cho mình tất cả mọi thứ".

Vu Tâm Nghiên mím môi, trước mặt bạn thân, cô cũng không có nói ra những suy đoán từ trực giác bản thân."Xem ra anh ta cũng còn chút lương tâm".Long Mạc Kỳ im lặng một lúc, lẩm bẩm nói.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của bạn thân, cô ấy cảm thấy bản thân không bồi thêm những cảm xúc tiêu cực cho Tâm Nghiên nữa, chuyện cô ấy nên làm lúc này chính là kéo Vu Tâm Nghiên ra khỏi đoạn hồi ức không mấy vui vẻ này.“Lư gia và Mã gia ra mắt rất nhiều túi xách mới, bây giờ cậu đã là người siêu giàu có rồi, chúng ta phải đi mua sắm một chuyến đi, xua đuổi vận xui trên người”..