Trong lòng anh rất rõ ràng, cho dù anh có nghĩ thế nào, ông già - Giang gia - Cao Á Cầm chính là một cái ngõ cụt.

Dù có tốt tính đến đâu cũng không có khả năng bỏ qua cho người đã hãm hại ông ấy và bạc đãi con trai của ông ấy.

Yến Chử chỉ “góp thêm dầu vào lửa”, để lúc ông già ra tay cũng không quên tính luôn một phần của anh."Ba kiếm anh có chuyện gì sao?".Lúc Yến Chử trở về phòng ngủ thì Lâm Đinh Đinh đã lên giường nằm, đèn đầu giường được bật sáng, trong tay cầm một quyển sách.

Quyển sách đang ở trang đầu tiên, ba chồng vừa gọi chồng đi, trong lòng cô bỗng hơi lo lắng.

Rốt cuộc hôm nay trong nhà có một vị khách không mời mà đến, cô lo lắng sự xuất hiện của bà ta làm ảnh hưởng tâm trạng của ba chồng và chồng, hoàn toàn không có tâm tình đọc sách."Ba chọn cho con gái của chúng ta mấy cái tên, kêu anh qua bàn bạc ấy mà".Những kẻ đáng ghét và những chuyện phiền phức đó, từ đầu tới cuối Yến Chử đều không muốn cho Lâm Đinh Đinh biết.

Bây giờ cô đang có thai, nếu buồn bực thì chẳng khác gì hai người buồn bực."Bé cưng vẫn còn chưa ra đời, anh cứ một tiếng hai tiếng là con gái.


Nếu là con trai xem nó được sinh ra nó có giận anh hay không”.Tính cách của Lâm Đinh Đinh đơn giản, không nghĩ chồng giấu giếm điều gì.

Chỉ nghĩ đến những cái tên đẹp mà họ chọn cho cháu gái, nhỡ đâu đặt trên người một đứa bé trai thì khỏi phải nói là hài hước tới mức nào."Con của chúng ta chắc chắn sẽ thương ba và mẹ nó nhất, sao có thể trách anh được chứ".Yến Chử cẩn thận đặt gối lên bụng Lâm Đinh Đinh: “Thêm một thời gian nữa chúng ta gọi điện thoại về nhà đi, mời ba mẹ đến thủ đô.

Lúc em sinh con, dù sao họ cũng nên ở đây.

Đặc biệt là những ngày ở cữ, anh và ba đều không rành, cần phải có mẹ giúp đỡ mới được”."Thật sao?".

Lâm Đinh Đinh mừng rỡ, quẳng sách trong tay sang một bên.

Mấy ngày nay, cuộc sống của cô trôi qua vô cùng hạnh phúc.

Điều không vui duy nhất chính là cô đã xa nhà mấy tháng, không được gặp cha mẹ.Đến khi bản thân thật sự làm mẹ mới nhận ra là cha mẹ đều không dễ dàng gì.

Bụng càng lúc càng lớn, Lâm Đinh Đinh cũng càng nhớ quê nhớ cha mẹ.

Nhưng những lời này cô cũng không thể nói trước mặt chồng, không ngờ Yến Chử đã đề cập đến chuyện này trước, sao cô có thể không kích động cho được."Nhưng mà ba em vẫn còn làm đại đội trưởng, không chắc chắn có thời gian đến đây đâu".

Lâm Đinh Đinh cảm thấy hơi mất hứng.

Nếu ba cô không đến, mẹ cô có đến không?"Vậy thì gọi điện thoại hỏi thử trước đi.

Nếu ba thật sự không thể sắp xếp được, thì mời các anh đi cùng với mẹ đến đây.


Những ngày ấy may mắn là có họ giúp đỡ, không chê bai đứa em rể vô dụng như anh.

Đến lúc đó mua nhiều quà đáp lễ một chút, còn có phần của các cậu, chú hai và chú ba, đều rất cần thiết”.Những lời của Yến Chử cũng là ý của Yến Tuân.

Ông vẫn luôn muốn cảm ơn đàng hoàng người thân họ hàng của con dâu, cảm ơn họ đã nâng đỡ và hỗ trợ con trai trong những năm đó."Yến Chử, anh thật tốt bụng!".

Hốc mắt Lâm Đinh Đinh đỏ ửng, ôm chặt cánh tay Yến Chử, đầu gối lên vai anh, thấp giọng nỉ non.

Không có người vợ nào là không thích chồng quan tâm đến người thân của chính mình, bao gồm Lâm Đinh Đinh.Hai vợ chồng tình cảm ấm áp, tình hình Giang gia bên kia lại không yên ổn."Hôm nay em đến Yến gia sao rồi?".Cao Á Cầm một bụng tức giận, hoảng hốt chạy về nhà, lại nhìn thấy Giang Thành không đi làm như thường ngày, mà đang ngồi ở phòng khách, phì phèo khói thuốc."Anh ở nhà sao lại không mở đèn lên chứ?".Cao Á Cầm nhíu mày, duỗi tay quạt mũi.

Bà không thích Giang Thành hút thuốc quá nhiều, mấy năm nay ông ta cũng vô cùng tinh tế, rất ít khi hút thuốc ở nhà, nhưng hôm nay tật xấu này của ông ta lại tái phát.

Căn phòng ngập tràn mùi khói, cũng không biết đã hút bao lâu rồi.

Bà bật công tắc đèn trong phòng khách, thấy rõ dáng vẻ của Giang Thành thì khiếp sợ."Anh bị gì vậy, ai đã đánh anh?".


Trên mặt Giang Thành xanh xanh tím tím, quần áo xộc xệch.Trên bàn trước mặt và sô-pha bên cạnh toàn là bồ hóng và tàn thuốc, thoạt nhìn chật vật và khổ sở.

Cao Á Cầm đã bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Thành."Anh hỏi em, em đến Yến gia sao rồi?".Giang Thành vốn dĩ đang ngồi yên tĩnh trên sô-pha, nghe Cao Á Cầm lải nhải, lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Ông ta đột ngột đập lên chiếc bàn phía trước, rống lên một tiếng."Anh dám quát em!".

Cao Á Cầm không thể tin được, duỗi tay chỉ vào người đàn ông trước mặt."Mẹ nó!", Giang Thành thô bạo đá vào chiếc bàn trước mặt, đá liên tiếp mấy cái, cho đến khi nó va vào vách tường đối diện và tạo ra tiếng vang dữ dội.

Cao Á Cầm sợ hãi đứng bật dậy, hai tay đặt trước ngực và không kìm được run rẩy."Giang Thành…Giang Thành…rốt cuộc là anh bị gì vậy?".

Cao Á Cầm nuốt nước bọt, cảm thấy người đàn ông với đôi mắt đỏ bừng này như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, hoàn toàn không giống người đàn ông bá đạo và nam tính trong trí nhớ của bà, Giang Thành này làm cho bà sợ hãi..