“Có phải do Uyển Dư nhắc đến không?” Thẩm Khắc Kỷ chợt nhớ đến sự khác thường của A Ngư lúc sáng.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, Vinh Vương Phi thở dài: "Uyển Dư cũng vì muốn tốt cho con, có một câu nàng nói rất đúng, đứa nhỏ này có cha nương ruột, lại còn sống chung dưới một mái nhà, sao có thể thân thiết với các ngươi. Con còn trẻ như thế này, sao lại có thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy, đây chính là chuyện quan trọng cả đời người. Phục Lễ, nương sẽ không hại con, nương cũng chỉ muốn tốt cho con."

Trong giọng nói của Vinh Vương Phi nghèn nghẹn nước mắt. Con trai duy nhất gặp phải căn bệnh quái ác như thế, trong lòng bà ta còn đau hơn gấp bội.

Cuối cùng, Thẩm Khắc Kỷ đành thỏa hiệp, hắn ta không thể nào nói chữ không trước nước mắt của Vinh Vương Phi, nhưng sâu trong lòng hắn ta lại nghĩ, đành phải miễn cưỡng rạch lại vết thương đã kết vảy cho máu chảy đầm đìa một lần nữa.

Rời Hà Hương Uyển, Thẩm Khắc Kỷ không trở về Cẩm Phương Các mà đi thư phòng, rồi sai người nói lại, hôm nay hắn ta có việc công cần xử lý, sẽ ngủ ở thư phòng.

Hôm nay, hắn ta không muốn nhìn thấy A Ngư, không biết là do giận cá chém thớt hay do không có mặt mũi nào đối diện với nàng.

A Ngư đang vuốt ve mèo nghe xong thì tặc lưỡi, cái này còn không chịu đựng được sao, so với tổn thương mà hắn ta gây ra cho Tạ Uyển Dư thì chỉ như muỗi so với voi thôi.

A Ngư thả mèo xuống, núi không đến thì ta qua. Nếu là Tạ Uyển Dư không hiểu rõ Thẩm Khắc Kỷ, nàng đương nhiên sẽ hiểu ý không đi khiêu khích hắn ta, nhưng bây giờ đã đổi thành A Ngư, nàng chỉ sợ mình chưa rắc đủ muối lên vết thương.

Thẩm Khắc Kỷ đang ngồi trong thư phòng, hai mắt trống rỗng, không có tiêu điểm, đột nhiên bị tiếng gõ cửa đánh thức.



"Thế tử, thế tử phi đến ạ."

Thẩm Khắc Kỷ hơi giật mình, sao nàng lại đến đây, chẳng lẽ nàng không biết bây giờ hắn ta không muốn gặp nàng sao. Tạ Uyển Dư quen thuộc, khéo léo hiểu lòng người đâu rồi? Thẩm Khắc Kỷ lại sinh ra cảm giác kỳ lạ và không tốt như hồi sáng sớm.

Hắn ta còn chưa phát hiện trong mắt mình đã không tự chủ được mà thoáng hiện lên vẻ không kiên nhẫn, tùy tiện cẩm một quyển sách trên bàn.

"Vào đi."

A Ngư đẩy cửa bước, mặt mày lạnh lùng.

Thẩm Khắc Kỷ ngạc nhiên sửng sốt.

“Thế tử bận rộn việc công hay là do không muốn gặp ta?” Khóe miệng A Ngư hiện lên một tia giễu cợt, ánh mắt rơi vào quyển sách đang đặt ngược trên bàn.

Thẩm Khắc Kỷ sững sờ trong giây lát, thật sự nghi ngờ không biết có phải mình bị ảo giác hay không, không tin được mình lại thấy thái độ khác thường của A Ngư.

Bách Hợp theo sau A Ngư và Tử Tô ở trong thư phòng cũng ngạc nhiên không thể giải thích được, cơ mà Bách Hợp quả nhiên là tâm phúc của Thẩm Khắc Kỷ, sợ A Ngư nói ra những điều không nên nghe, hành động một cách dứt khoát, kéo Tử Tô ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Thẩm Khắc Kỷ khẽ nhíu mày, nhìn lướt qua quyển sách đang đặt ngược, lại nhìn về phía A Ngư với khuôn mặt lạnh lùng, hắn ta nhất thời không nói nên lời.

A Ngư bước về phía trước một biết, gằn giọng hỏi: "Vì sao thế tử không muốn gặp ta? Vì ta đề nghị mẫu phi mời đại phu sao?"

Chân mày Thẩm Khắc Kỷ càng nhíu chặt hơn, hắn ta không quen với dáng vẻ hung hăng này của A Ngư, cảm thấy nàng thật kỳ lạ: "Uyển Dư, hôm nay ngươi bị sao vậy?"

A Ngư giống như bị động đến chuyện đau lòng, thổn thức nói: "Trong mắt thế tử, ta có phải nên hiểu ý ngồi đợi trong Cẩm Phương Các và không làm phiền đến ngươi thì mới bình thường, hay ta nên xin lỗi ngươi, nói ta không nên đi tìm mẫu phi nói đến chuyện mời đại phu, tiện thể hứa sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện mời đại phu nữa?"

Con ngươi Thẩm Khắc Kỷ co rụt lại, đứng bật dậy: "Ngươi đang nói cái gì vậy hả?"



“Nói chuyện ta trước kia sẽ làm, và chuyện thế tử đang hy vọng ta sẽ làm.” A Ngư lặng lẽ nhìn hắn ta với ánh mắt giễu cợt.

"Ăn nói bậy bạ." Thẩm Khắc Kỷ thẹn quá hóa giận: "Rốt cuộc hôm nay ngươi bị cái gì vậy! Toàn ăn nói hàm hồ."

A Dư giật giật khóe miệng, cả người lộ ra nét đau buồn không thể diễn tả bằng lời: “Buổi chiều nay nhị đệ muội lại có thêm một tin vui, thế tử, ngươi có thể tưởng tượng được mọi người trong phủ và cả bên ngoài sẽ bàn tán và chỉ trích ta như thế nào không? Ngay cả mẫu thân ta cũng muốn dạy bảo ta, khuyên ta nên nghĩ thoáng một chút. Chỉ có mình ngươi khổ ư, ta cũng là người đang sống sờ sờ đây này, ta cũng khổ sở và đau đớn giống như ngươi vậy. Thẩm Khắc Kỷ, ta quá mệt mỏi rồi!"

Thẩm Khắc Kỷ tái mặt vì quá kinh ngạc, lại giống như bị kim châm, nghi ngờ nhìn A Ngư như đang xác nhận xem nàng đang nghiêm túc hay chỉ là kích động nhất thời mà nói bậy.

"Mỗi khi ta vô tình hay cố ý làm chuyện gì kích thích đến ngươi, ngươi đều như thế này, không muốn gặp ta. Ngươi có biết những lúc như vậy ta nghĩ cái gì không? Ta oán trách chính mình, ta lại càng sợ ngươi oán trách ta hơn. Rồi dần dần trước mặt ngươi, ta càng ngày càng không dám nói hay làm chuyện gì, mỗi lần nói hay làm đều phải suy đi tính lại thật kĩ, ta quá mệt mỏi rồi! "

“Uyển Dư, ta không phải, ta làm sao có thể trách ngươi?” Thẩm Khắc Kỷ cảm thấy trong lòng mình như có thêm hòn đá nặng nề, đang ngày càng đè xuống: "Ta chỉ đang tự trách chính mình.”

“Nhưng ta cảm thấy ngươi đang trách ta!” Thẩm Khắc Kỷ muốn giải thích, nhưng bị A Ngư cắt ngang.

Vẻ mặt A Ngư đầy kích động: "Ta cẩn thận để ý, quan tâm đến cảm xúc của ngươi từng ly từng tý, sợ ngươi suy nghĩ nhiều, nhưng thế tử giống như chưa bao giờ lo lắng cho ta giống như ta lo lắng cho ngươi. Ngươi không vui thì không gặp ta, nhưng ta không vui còn phải an ủi ngược lại ngươi.

Ta bị mọi người trong tối ngoài sáng nói mình không sinh được mà vẫn chiếm lấy ngươi, không cho ngươi sinh con, vừa không hiền vừa không có đức, trái với đạo phu thê. Ngươi có biết trong lòng ta khó chịu thế nào không? Nhưng ta không dám để lộ ra ngoài, vì sợ ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi sẽ buồn. Nhưng sự khổ sở của ta thì sao, Thẩm Khắc Kỷ, ngươi có biết không? Ngươi biết, nhưng ngươi không muốn nghĩ sâu, bởi vì khi ngươi nghĩ về nó, ngươi phải nghĩ về chính mình. Ngươi không muốn đau khổ, nên ngươi không dám nhìn vào nỗi đau khổ của ta!"

Thẩm Khắc Kỷ bị chỉ ra lỗi sai đến sững sờ, chỉ biết ngây ngốc nhìn A Ngư, trên mặt nàng không còn che giấu sự tức giận và đau lòng, hai mắt loang loáng ánh nước.

Thẩm Khắc Kỷ chỉ cảm thấy xấu hổ không nói nên lời, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của nàng: "Thật xin lỗi, Uyển Dư, sau này ta sẽ không như vậy nữa. Ta sẽ đi gặp đại phu."

Khi nói đến nửa câu sau, hắn ta như đang cố gắng hết sức.

A Ngư cười thờ ơ: "Ngươi muốn làm gì thì làm, ta không quản được, và cũng không muốn quản."

Chạy chữa cỡ nào cũng không khỏi. Đây là bệnh của nam chính, chỉ có nữ chính mới có thể chữa khỏi. Chờ nữ chính chữa khỏi, ta sẽ quay lại chữa thêm cho ngươi.




So với không có được, nhận được và mất đi mới là đau đớn nhất!

“Uyển Dư!” Nhìn thấy vẻ mặt nản lòng của nàng, khi nàng xoay người rời đi, trái tim Thẩm Khắc Kỷ nhói lên, muốn chạy lên kéo nàng lại. Trong đầu như có một giọng nói thúc giục hắn ta không để nàng đi như thế, nếu không mọi thứ sẽ không thể cứu vãn.

“Ngươi buông ra.” A Ngư tức giận nói.

“Uyển Dư, ngươi nghe ta giải thích đi.” Thẩm Khắc Kỷ lòng như lửa đốt, nắm lấy cổ tay của A Ngư.

A Ngư bị hắn bắt được cổ tay, suy nghĩ một hồi, bắt đầu kịch liệt giãy dụa: "Ta không nghe, ta không nghe, ta không nghe, ta không muốn nghe ngươi giải thích!" Trong lúc hỗn loạn, một bàn tay tát vào mặt Thẩm Khắc Kỷ.

Một tiếng "Bốp" giòn tan, âm thanh vang vọng không ngừng.

Thẩm Khắc Kỷ bị cái tát này làm sững sờ, ngơ người không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy nửa bên mặt tê dại.

Khuôn mặt của A Ngư đờ đẫn, như thể bị hành động của mình dọa sợ.

Bách Hợp vội vàng mời Vinh Vương Phi đến giải vây, tay đang ở tư thế mở cửa cứng đờ, như bị điểm huyệt, trên mặt vẫn còn vẻ gấp gáp, nhưng hai mắt đã tràn đầy sự hoảng sợ.