Bát hoàng tử ở lại dùng cơm trưa với Tiêu Nhã Quân rồi mới đi, trên bàn cơm chỉ có hai người, không có mời hai tỷ đệ Chu gia. Bát hoàng tử có nói nhưng Tiêu Nhã Quân lấy lý do hai người sẽ căng thẳng, ăn không ngon để từ chối.

Nàng ấy đã từng ngồi chung mâm với hai tỷ đệ đó một lần, cách ăn uống đúng là khó miêu tả. Tương lai còn dài, chờ hai người học xong lễ nghi trên bàn ăn cũng không muộn.

Bát hoàng tử không đề cập nữa, nếu không phải nghĩ đến cảm xúc của Tiêu Nhã Quân thì hắn đâu cần hạ mình để ý đến hai người này.

Dùng bữa xong, Tiêu Nhã Quân lưu luyến tiễn Bát hoàng tử đi.

“Nếu ta rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”

Bát hoàng tử áy náy nhìn nàng ấy.



Tiêu Nhã Quân cười một cách miễn cưỡng, nhìn bóng người đã biến mất khỏi tầm mắt, nàng ấy thở dài. Biết tin Chu Chiêu Đệ mang thai từ chỗ Ngô Đồng, không còn nỗi buồn ly biệt gì nữa, chỉ có ngạc nhiên và xấu hổ.

Lấy lại bình tĩnh, vội đi gặp Chu Chiêu Đệ.

Chu Chiêu Đệ nước mắt nước mũi giàn giụa, kể thảm cảnh mình bị người ta giẫm đạp: “Sao ta có mặt mũi nói ra, hu hu hu… Nói ra thì người trong thôn sẽ bỏ vào lồng heo, nếu ta chết thì Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ?”

Chu Tiểu Bảo bên cạnh phối hợp gào khóc.

Khóc đến mức Tiêu Nhã Quân áy náy, liên tục an ủi nàng ta, thấy nàng ta ngừng khóc mới hỏi nàng ta định làm như thế nào.

“Ta không cần đứa nhỏ này, đợi sức khoẻ ta ổn hơn sẽ phá.”

Chu Chiêu Đệ cực kì bi thương: “Ta có lỗi với nó nhưng thật lòng không thể sinh nó ra.”

Tiêu Nhã Quân cũng hiểu nên gật đầu, khẽ hỏi: “Người bắt nạt ngươi tên gì, nhà ở đâu, ta sẽ nói Bát gia chủ trì công đạo cho ngươi.”

Chu Chiêu Đệ hoảng hốt, một khi đối chất, chẳng phải lời nói dối của nàng ta sẽ bị vạch trần hay sao.

“Đã làm phiền các ngươi lắm rồi, không muốn phiền thêm nữa, người kia thì thôi bỏ đi. Hắn cho ta và Tiểu Bảo miếng cơm, nếu không chúng ta đã chết đói lâu rồi, ta không muốn tính toán với hắn, chỉ muốn quên người này đi.”




Tiêu Nhã Quân nhìn nàng ta, không hỏi nữa, chỉ nói ngươi tự quyết định là được, sau đó lại dặn dò nàng ta nghỉ ngơi cho tốt.

Chu Chiêu Đệ thấp thỏm, cứ cảm thấy Tiêu Nhã Quân đã đoán được gì đó nhưng cũng không dám nghĩ nhiều.

Đúng là Tiêu Nhã Quân nghi ngờ những gì Chu Chiêu Đệ nói, sợ là không phải bị cưỡng ép mà là ỡm ờ, nhưng nàng ấy thấy mình không có tư cách trách móc gì. Một cô nương không hề có cách mưu sinh, còn phải dẫn theo một tên nhóc choai choai, sống cũng không dễ. Nếu có con đường khác thì Chu Chiêu Đệ cũng sẽ không bán thân, nếu cha mẹ còn sống thì càng không lưu lạc đến bước đường này. Nghĩ thế, Tiêu Nhã Quân càng áy náy hơn.

Mấy ngày sau, Bát hoàng tử lại đến, sau khi ra khỏi cung lập phủ thì số lần hắn ta đến nhiều hơn.

Dù có khó nói thì Tiêu Nhã Quân vẫn đề cập đến chuyện của Chu Chiêu Đệ, nói xong mặt đỏ lên, hơi xấu hổ.

Nhìn vẻ thương tiếc nơi đáy mắt nàng ấy, Bát hoàng tử thở dài: “Cũng là một người đáng thương, nhưng chuyện đã qua rồi, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên.”

Hắn ta đã biết Chu Chiêu Đệ đang giấu giếm điều gì đó, hai tỷ đệ này không ngây thơ như vẻ bề ngoài, người thấp hèn thì sẽ có chút khôn vặt của người thấp hèn. Biết rõ Nhã Quân là người duy nhất để họ dựa vào nên ra sức lấy lòng Nhã Quân, tuyệt đối không dám làm nàng ấy bị thương.

Sau khi tỷ đệ Chu gia đến, có họ giết thời gian, tâm trạng Nhã Quân đã vui hơn nhiều, không uổng công hắn ta đã cứu bọn họ, cứ xem như con mèo con chó để Nhã Quân tìm niềm vui, hắn ta nuôi được.

“Khi nào nàng mới sinh cho ta một đứa con.”

Bát hoàng tử ghé vào tai nàng ấy, thổi một hơi.

Tiêu Nhã Quân ngại ngùng đỏ mặt, sau đó mặt lại trở nên trắng bệch. Sau khi sinh con, đứa trẻ sẽ là gì chứ, dù đã bái thiên địa nhưng không bái phụ mẫu, cũng chẳng có sính lễ của hồi môn gì đó, hoàn toàn chẳng nói lên được điều gì.

“Nàng lại nghĩ nhiều rồi.” Bát hoàng tử xoa gương mặt hơi lạnh của nàng ấy: “Ta chắc chắn sẽ cho nàng một danh phận, Nhã Quân, trưởng tử của ta chỉ có thể là do nàng sinh ra.”

Trong lòng Bát hoàng tử, Tiêu Nhã Quân chính là thê tử của hắn ta.

Tiêu Nhã Quân mỉm cười, chợt thấy dạ dày sôi trào, che miệng nôn khan.

Thấy thế, Bát hoàng tử hoảng hốt, sau đó vui vẻ vội đi mời lang trung.