Tiệc mừng thọ kết thúc, Tiêu lão phu nhân một bụng lửa giận, tất cả những việc này đều do Bạch lão phu nhân gây ra, lão thái bà này, cố tình không để tiệc mừng thọ của bà ta được yên.

Nhớ tới những gì Bạch lão phu nhân nói trong bữa tiệc, Tiêu lão phu nhân nổi giận, lại có người uyển chuyển nói về hôn sự của Tiêu Nhã Du, trong lòng Tiêu lão phu nhân lại càng cảm thấy khó chịu.

Trước mắt, bà ta đúng là có một đứa cháu gái mà biết bao nhiêu người muốn cầu thân. Trước kia Quân Nhi cũng vậy, nhưng bây giờ không có người hỏi thăm, mắt thấy đã sắp qua năm mới, nên làm thế nào cho tốt đây.

Tiêu lão phu nhân lo lắng đến mức không ngủ được.

Tiêu Nhã Quân trong biệt trang cũng trằn trọc, trở mình, trong bóng tối nàng ấy lấy ra một viên đá Vũ Hoa ở chiếc tủ bên cạnh giường.

Trong đêm hè, bàn tay mát lạnh dần dần xoa dịu tâm trạng nóng nảy của Tiêu Nhã Quân.





Vào tháng bảy, lúa mì xuân trên ruộng thí nghiệm đã chín, với sản lượng trung bình tăng 10%. Hoàng đế tự mình dẫn theo Bộ Nông Nghiệp đến sơn trang Thúy Vi.

Hoàng đế mừng như điên, khen ngợi A Ngư không dứt lời, phá cách tấn phong làm huyện chúa.

Chi nữ của ngoại thần được hưởng tước vị hoàng gia, ở Đại Tần xưa nay chưa từng có, nhưng lấy công lao của nàng, thật ra là đang bất lợi, nông nghiệp là nền tảng của đất nước, nếu là nam tử có được công lao này thì có thể vươn lên, đáng tiếc thân là nữ nhi, chỉ có thể lấy hư danh.

Bởi vậy đối với việc hoàng đế phá lệ ban thưởng, mọi người không ai phản đối. Bọn họ tranh nhau chúc mừng, khen Tĩnh Hải Hầu sinh được một đứa con gái như vậy, cha mẹ còn có thể đòi hỏi gì thêm nữa.

Trong lòng Tĩnh Hải Hầu tràn đầy vui sướng, cố gắng kiềm chế để bản thân mình không cười quá đắc ý, vẻ mặt rụt rè khiêm tốn.

A Ngư cong khóe miệng, tâm nguyện của nguyên thân, nàng đã hoàn thành hơn một nửa.

Khi Tiêu lão phu nhân nhận được tin thì vô cùng chán chường, vậy mà nàng có thể gia tăng sản lượng lương thực. Việc cải tiến dụng cụ nông nghiệp có thể khiến Tiêu Nhã Du nổi danh khắp thiên hạ, nhưng gia tăng sản lượng lương thực lại có thể khiến nàng vang danh thiên sử.

Tiêu Nhã Du được nâng lên thần đàn, Quân Nhi sẽ bị đóng đinh trên cột, chịu sự thóa mạ của mọi người.

Tiêu lão phu nhân nặng nề thở dài, không thể không đối mặt với sự thật phũ phàng: “Kinh thành này không có chỗ dung thân cho Quân Nhi nữa rồi.”

“Thỉnh Hầu gia đến đây một chuyến.”

Giọng nói của bà ta khàn khàn đau đớn.




Tĩnh Hải Hầu dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp chuyện sau này của Tiêu Nhã Quân, cuối cùng hỏi ý kiến của Tiêu lão phu nhân.

Cả người Tiêu lão phu nhân giống như già đi năm sáu tuổi, chăm chú lắng nghe. Mấy năm nay, vốn riêng của Quân Nhi cộng lại cũng có một lượng tài sản không nhỏ, hơn một nửa vốn riêng của bà ta cũng thuộc về nàng ấy, trưởng tử tặng một trạch viện ba gian và hai giấy tờ nhà đất, Du thị cũng tặng một ít đồ vật cho tròn mười ba năm tình mẫu tử.

Có những thứ này, mười đời Quân Nhi cũng xài không hết, nhưng mà những vật ngoài thân này có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, sau này nàng ấy sẽ không có người thân nữa.

Khóe mắt Tiêu lão phu nhân sưng vù: “Qua trung thu rồi lại đưa con bé đi.”

Tĩnh Hải Hầu đáp một tiếng, mẫu thân đã nói như thế, ông ấy cũng không đành lòng, bèn lên tiếng an ủi: “Mẫu thân nhớ con bé, có thể để con bé trở về một chút.”

Tiêu lão phu nhân trả lời bằng hai tiếng cười lạnh.

Tĩnh Hải Hầu âm thầm thở dài, biết lão thái thái này oán trách bọn họ, cảm thấy bọn họ ép Nhã Quân rời đi.

Nhưng đầu sỏ của tất cả chuyện này là phu thê Chu thị, phu thê Chu thị đầy tội ác, Nhã Quân là con gái của bọn họ, sao có thể không bị liên lụy. Chỉ có thể đến một nơi mà mọi người không biết con bé, thì con bé mới thoát khỏi ảnh hưởng của phu thê Chu thị, sống một cuộc sống bình thường.

Tĩnh Hải Hầu hành lễ cáo lui.

Trung thu này, Tiêu lão phu nhân cũng không có trở về Tĩnh Hải Hầu phủ, mà ở trong biệt trang với Tiêu Nhã Quân. Trong lễ hội sum họp tưng bừng, tổ tôn hai người nhìn nhau rơm rớm nước mắt, nỗi buồn chia ly nhấn chìm hai người họ.

“Tổ mẫu vô dụng, không bảo vệ được con.” Tiêu lão phu nhân như đau chín khúc ruột, nghẹn ngào.

Vẻ mặt Tiêu Nhã Quân đầy đau khổ, từ từ quỳ xuống trước mặt Tiêu lão phu nhân: “Tổ mẫu, là con có lỗi với người, vì con mà khiến người cãi nhau với phụ thân và mẫu thân.”

Tiêu Nhã Quân khóc không thành tiếng: “Tổ mẫu đã làm vì con quá nhiều rồi, con sẽ ghi nhớ trong lòng, đời này có thể làm cháu gái của người làm may mắn lớn nhất của con.”

Tiêu Nhã Quân cúi đầu bái lạy: “Tổ mẫu, người nhất định phải chăm sóc bản thân mình thật tốt.”

Nước mắt lăn dài, Tiêu lão phu nhân ôm lấy nàng ấy, tổ tôn hai người ôm nhau khóc, tiếng khóc thê lương.

Ngày hôm sau, Tiêu lão phu nhân miễn cưỡng đưa Tiêu Nhã Quân lên xe ngựa, chỉ cảm thấy trái tim như bị lấy ra một mảnh, để lại vết cắt đẫm máu.

Cùng ngày, Tiêu lão phu nhân ngã bệnh do thương tâm u uất gây ra.